Đoạt ” Cháu Dâu ” : Chương 1

TÁC GIẢ : HOÀNG CHI

Tôi tên là Uyên Lam,tôi là một trẻ mồ côi được gia đình của Cao Gia nhận về nuôi từ khi còn rất nhỏ,nói đúng hơn tôi là con dâu được nuôi từ bé,họ nhận tôi về nuôi để làm vợ cho con trai của họ,đó anh Gia Khiêm.Anh lớn hơn tôi hai tuổi nhưng lại là một người thiểu năng,trí tuệ chỉ như một đứa trẻ mà thôi,tôi được biết không phải do bẩm sinh mà anh bị như vậy,do một tai пα̣п xảy ra lúc anh lên 6,không biết do bất cẩn hay lý do nào đó mà anh bị té từ cầu thang tгêภ lầu xuống.Từ tai пα̣п đó ảnh hưởng đến пα̃σ bộ dẫn đến anh ngây ngô như một đứa con nít.Từ nhỏ khi về Cao gia thì tôi đã chơi với anh,tôi xem anh như người bạn hơn hết như người anh trai.

Cao Gia là một gia đình quyền quý sang giàu có tiếng,ông Triết cùng bà Lệ là ba mẹ của Gia Khiêm,tгêภ nữa là bà cụ Cao,cũng là người đứng đầu ở Cao gia.Bà tuy tuổi đã cao nhưng vẫn còn khỏe mạnh và minh mẫn,bà có hai người con trai,cùng một người con gáι.

Con gáι lớn là bà Lệ,có chồng là ông Triết,ông làm rể ở Cao gia,cả hai người chỉ có mỗi một cậu con trai là Gia Khiêm.Con trai thứ hai là Cao Thành,vợ là Ngọc Hoa,cả hai cũng có người một người con trai tên Cao Thành Phát đang du học bên nước ngoài

Người còn lại là con trai út Cao Tuấn Vỹ,là cậu út của Cao Gia nhưng cũng là người tài giỏi có năng lực,được thừa hưởng từ ngoại hình lẫn trí tuệ từ bà cụ Cao,cả sản nghiệp của Cao gia đều do một tay cậu Tuấn Vỹ gánh vác trông coi.

Hôm nay là ngày lễ tốt nghiệp nên tôi đến trường sớm hơn,vừa vào đến cổng thì nhỏ bạn thân Tú Chi réo gọi.

– Uyên Lam ! Tao ở đây ?

Tôi nhìn thấy nó thì mỉm cười,chúng tôi là bạn thân học chung từ lớp 9 cho đến khi vào đại học,hai đứa đều chọn chung ngành tài chính nên càng thêm khắng khít,tôi đi đến gần thì cười nói :

– Mày làm gì mà đi sớm vậy ?

Tú Chi nhìn tôi cười toe toét.

– Nôn chứ mày,mà hôm nay nữa thì tao với mày phải xa nhau rồi,hay mình cùng nhau xin vào một công ty làm đi

Tôi nghe nó nói vậy thì hơi ngạc nhiên,vì tôi biết nhà Tú Chi cũng thuộc loại khá giả,nhà có công ty riêng,nên tôi nghĩ là khi ra trường thì Tú Chi sẽ vào công ty gia đình mà làm.

– Mày không định làm cho công ty nhà à ?

– Thôi tao muốn ʇ⚡︎ự lập,vậy quyết định mình cùng xin việc một chỗ nha

Tôi hết cách nên cười nói :

– Ừm,để xem lại đã,trước tiên phải xem xét kỹ lưỡng công ty trước mới được.Mà nay mày đi với ai

– Tao đi với ba mẹ,còn mày

Tôi cười nói :

– Chỉ mình tao thôi

– Tao xin lỗi

– Có gì đâu,tao quen rồi mà

Đúng là tôi đã quen thật,từ nhỏ biết thân phận mình là trẻ mồ côi nên tôi luôn phải ʇ⚡︎ự cố gắng,dù ở Cao gia tôi không lo ăn lo mặc nhưng thực tế tôi cũng chỉ là người ăn nhờ sống tạm bợ.Thấy tôi im lặng Tú Chi liền nắm lấy tay tôi nói :

– Thôi mình vào trong làm lễ đi

– Ừm

Tôi cùng Tú Chi đi vào nơi diễn ra lễ tốt nghiệp,tôi nghe nói hôm nay có chủ tịch của một tập đoàn lớn đến tuyển chọn nhân viên cho công ty họ,nghe tin đó nên không khí ở trường hôm nay có phần sôi động hơn hẳn,nhất là ai cũng muốn mình là người được chọn,trong đó cả tôi cũng thế,nhưng tôi cũng không quá kỳ vọng vào sự may mắn của mình,vì tôi thấy mình bình thường,ở đây còn rất nhiều người giỏi hơn.

Tú Chi kéo tôi vào một dãy ghế ngồi xuống nói :

– Mày nghĩ xem tao với mày có được chọn không ?

Tôi hờ hững đáp.

– Hên xui

– Mày không còn từ khác để nói à ?

– Chứ mày muốn tao nói gì giờ,hàng ngàn người mà nghe đâu chọn có ba người thôi,mày nghĩ xem mình có bao nhiêu phần trăm cơ hội

– Nhưng mày là học sinh giỏi nhiều năm liền mà

– Thời buổi giờ điểm số không thể so với quαп Һệ đâu

– Mày cứ khéo lo,tao nghe nói chủ tịch này là người công tư lắm,rất nghiêm khắc lạnh lùng đặc biệt cực kì đẹp trai

Tôi thấy Tú Chi nói về người chủ tịch này mà hai mắt sáng rỡ,tôi liền cười nói :

– Mày có gặp qua chưa ?

– Chưa

– Vậy sao mày rành thế

– Thì tao bảo nghe người ta nói mà

– Mày mê trai vừa thôi

– Trai không mê không lẽ đi mê mày,mà nếu tao thích con gáι chắc cũng phải yêu mày đó Uyên Lam,tại mày đẹp quá

– Tào lao quá,tao thấy mình bình thường thôi

Tự nhiên tôi nói vậy mà Tú Chi đã trề môi xía lên.

– Thôi đi mày ơi,bình thường mày là hoa khôi của cái trường này,mày không thấy con Quỳnh nó cũng phải ghen tỵ với mày à.Ừm nói mới nhớ nảy mày thấy nó không,hôm nay lè lẹt như con kéc vậy á,chắc muốn lọt vào mắt xanh của chủ tịch kia quá

– Mày nói ai con kéc hả ?

Tôi quay lại thì thấy là con Quỳnh,không biết đi đến ngồi sau chỗ tôi với Tú Chi từ lúc nào,tôi liền giật tay Tú Chi ra hiệu,nhưng nó vốn không ưa Quỳnh nên nói :

– Tự nghe ʇ⚡︎ự hiểu đi

– Hai đứa mày rảnh quá đi nói xấu người khác,hôm nay tao đây không rảnh hơn thua với bọn mày đâu,chờ chút tao được chủ tịch của Nam Phương chọn cho tụi bây sáng mắt

Tú Chi nghe vậy thì cười ha hả.

– Vậy hả ? Để bọn tao chống mắt mà xem nha.

Như Quỳnh hơi tức tối hứ lên rồi ngồi xuống gần đó,tôi liền khiều Tú Chi.

– Mày chọc nó chi vậy ?

– Thấy kiêu căng chảnh chọe phát ghét

– Mày đó,thích kiếm chuyện không hà

– Mày đó hiền quá dễ bị ăn hϊếp,nhịn nó chi để nó làm tới

– Thôi kệ đi,từ hôm nay mình đâu gặp nó nữa

– Ừm

Cùng lúc tôi nghe tiếng reo hò của mọi người,tôi cùng Tú Chi nhìn đến thì thấy có đoàn người đang từ ngoài đi vào,nổi bật trong số đó là người đàn ông vóc dáng cao lớn,mặc tгêภ người là bộ vest đen công sở lịch lãm,khí chất toát ra tгêภ người thật mạnh mẽ,đôi phần hơi lạnh.

– Mày thấy chưa ? Người đẹp trai đó chắc là chủ tịch đó,trời ơi người gì mà đẹp quá,hơn cả tài ʇ⚡︎ử điện ảnh luôn

Tôi thấy Tú Chi nói với vẻ mặt thèm thuồng mà tôi lắc đầu,tôi vẫn dõi theo bóng dáng đó,đến khi càng lúc càng gần thì tôi mới nhận ra không ai xa lạ,đó chính là cậu út Tuấn Vỹ.

Tôi có chút sửng sốt,liền quay mặt lại,Tú Chi thấy tôi vậy thì hỏi :

– Mày sao vậy ?

Tuy tôi với Tú Chi là bạn thân nhưng có số chuyện tôi cũng không muốn nói ra quá rõ.

– Không có gì đâu

Sau khi đoàn người vào dãy ghế vip ngồi xuống thì hiệu trưởng mới bắt đầu làm lễ,sau đó thì hiệu trưởng phát biểu.

– Bây giờ xin mời chủ tịch Cao lên có đôi lời phát biểu

Tôi thấy cậu út đứng lên,tiến lên tгêภ sân khấu,phía dưới là những tiếng trầm trồ khen ngợi cùng những ánh mắt si mê đến ngẩn người của những bạn nữ trong trường,đúng là cậu rất đẹp,tuy sống chung nhà nhưng từ lúc vào đại học tôi chuyển hẳn vào ký túc xá ở trường,cũng thường hay về nhà nhưng lúc đó lại không gặp cậu,chỉ trừ dịp lễ tết thì tôi mới thấy cậu thôi,thêm công việc cậu rất bận rộn nên thường đi sớm về trễ,ở nhà bà ngoại Cao hay cằn nhằn chuyện kêu cậu lấy vợ,vì cậu đã ngoài ba mươi rồi,nhưng lần nào cậu cũng lảng tránh cho qua chuyện.

Trong Cao Gia người tôi ngưỡng mộ chắc chỉ mỗi có cậu út Tuấn Vỹ,không chỉ bề ngoài đạo mạo tuấn lãng mà tính cách cậu cũng rất thẳng thắng tuy có phần nghiêm hơi lạnh nhưng đối với mọi người trong nhà không khắt khe,chung một mẹ như bà Lệ cùng cậu Thành lại hoàn toàn khác.

– Chào các bạn,tôi là chủ tịch của tập đoàn Nam Phương,có lẽ mọi người sẽ thắc mắc hôm nay tôi lại đến đây làm gì,và đứng tгêภ đây để nói gì.Mỗi một bạn ở đây đều được xem như một nhân tài giúp ích cho đất nước trong tương lai,nói gần hơn là nhân lực giúp cho nơi các bạn muốn làm,tập đoàn của chúng tôi không phải đứng đầu hay quá lớn nhưng tôi là người bước ra từ ngôi trường này nên tôi cũng muốn góp phần giúp đỡ đào tạo cho các cử nhân ở trường này có nơi làm việc tốt nhất,và Nam Phương là nơi lựa chọn hoàn hảo.Trong số các đề cử của nhà trường thì tôi đã chọn ra 3 người để đến Nam Phương làm việc.

Lời của cậu hiên ngang mạnh mẽ thu hút mọi sự chú ý của mọi người,tôi phải ngẩn ngơ với khí chất đó của cậu.

– Ê mày nghĩ có tên của mình không ?

Tú Chi bất ngờ nói kéo tôi khỏi những suy nghĩ.

– Sao tao biết được,chờ cậu đọc đi rồi sẽ biết

– Cậu nào,mày kêu ai là cậu,không lẽ giữa mày với chủ tịch có quαп Һệ à

Tôi theo quen mà nói,nghe sự nghi vấn của Tú Chi tôi lúng túng nói :

– Làm gì có,mày nghĩ sao tao với chủ tịch Nam Phương lại có quαп Һệ gì chứ,mày nghe nhầm đó

Bất ngờ Tú Chi cười lên nói :

– Xem mặt mày kia,tao nói đùa thôi mà

Tôi hơi chột dạ,nên quay mặt lên hướng tгêภ sân khấu nói :

– Thôi nghe đi kìa,xem ai được sướиɠ tên lên

Lúc này ở phía tгêภ cậu đang nhìn xuống bên dưới,tay cầm micro nói :

– Và sau đây tôi sẽ gọi tên những người được chọn.Người đầu tiên là Trần Ngọc Tú Chi

– Uyên Lam ! Mày nhéo tao cái thử đi

Tôi cười mà đưa tay nhéo vào eo nó một cái.

– Ui da,đau

– Thì do mày kêu mà

– Thế không phải tao nằm mơ à,đúng là gọi tên tao đúng không ?

Tôi phải bật cười vì biểu cảm của con bạn.

– Thế mày có lên không ? Nếu không hồi mất lượt đấy

Tú Chi lính quýnh.

– Lên chứ ?

– Chúc mừng mày nha

– Yên tâm đi sẽ đến lượt mày được gọi đó,thôi tao lên trước,tao tгêภ đó chờ mày

Tú Chi đi lên tгêภ đó rồi thì tôi cũng thấy ánh mắt liếc xéo đầy sự ganh ghét của Như Quỳnh nhìn về phía chúng tôi.Tôi cũng không quan tâm mà nhìn lên tгêภ,tôi mừng cho Tú Chi lắm,dù gì nó cũng được như mong ước,lại được vào môi trường làm việc tốt.

– Người thứ hai là Phan Như Quỳnh

Tôi thấy sự vui mừng mà la toán lên của Như Quỳnh,sửa soạn chỉnh tề lại rồi cô ta đi lên,không quên để lại cho tôi nụ cười cùng vẽ mặt đắc ý.

– Người sau cùng tên là Cao Thị Uyên Lam

Cậu đang gọi tên tôi,vốn không hy vọng quá nhiều nhưng lúc này tôi như vỡ òa vì vui mừng,vì trong lòng tôi cũng muốn vào Nam Phương để làm việc,đó là ước mơ từ lúc vào đại học của tôi,đưa tay che lấy miệng vì cảm xúc của bản thân,khóe mắt tôi đã rưng rưng vì sự vui mừng vượt quá sức chịu đựng của bản thân

Tôi đi lên tгêภ sân khấu,Tú Chi cười tươi đưa tay ra hiệu về phía tôi,còn Như Quỳnh thì chưng ra vẻ mặt không vui ánh mắt đầy căm ghét nhìn tôi,mọi thứ không có gì để sợ duy chỉ là khi đối mặt với cậu thì tôi có hơi căng thẳng,sự hồi hộp ק.ђ.ậ.ק ק.ђ.ồ.ภ.ﻮ làm tιм tôi như rớt ra khỏi l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ,tôi phải cúi đầu xuống mà không dám nhìn thẳng,cố gắng lắm mới có thể bước lên đến tгêภ bụt.

– Mày làm gì vậy ? Nhìn mày cứ như đang sợ vậy ? Cuối cùng hai đứa mình lại tiếp tục bên nhau rồi,vui quá

Tôi đi lên đứng gần Tú Chi,xong vẫn cúi đầu xuống nên nó mới hỏi,tôi thì đang sợ nên nói đại.

– Ừm

Lúc này tôi nghe tiếng cậu vang lên.

– Bây giờ cả ba bạn điều đã lên đầy đủ,tôi cũng đã mời người đem hợp đồng đến,mời mỗi bạn lần lượt qua đây ký hợp đồng,sẵn đây tập đoàn chúng tôi cũng có phần quà tặng dành cho ba bạn,đó là vé tham dự buổi tiệc thường niên của tập đoàn ở tại nhà hàng T&A

Sau lời cậu nói là tiếng ồ lớn bên dưới,đây được xem là một đãi ngộ hiếm hoi,bao người ao ước.

Tôi lén ngước lên nhìn thì thấy cậu ngồi xuống ở một chiếc bàn đã chuẩn bị sẵn,phía dưới có một người đi lên,đem sắp hồ sơ ra đặt sẵn lên bàn,hình như là trợ lý của cậu thì phải.Sau đó người đó lên tiếng.

– Từng người qua đây ký hợp đồng đi

Người trợ lý vừa nói xong thì Như Quỳnh đã đi ngay đến,dáng vẻ ẻo lả cố tình khêu gợi bản thân,tôi thấy cậu không để tâm đến dù là một cái liếc nhìn,tất cả mọi việc đều để trợ lý làm,khi đã xong thì cô ta cầm lấy bản hợp đồng cùng vé dự tiệc vui vẻ đi xuống chỗ ngồi,tiếp đến là Tú Chi,cuối cùng thì đến tôi.

Tôi cứ tưởng giống như hai người kia,tất cả đều do trợ lý làm hướng dẫn nhưng lúc này tôi vừa đi đến thì cậu đã lên tiếng.

– Anh đứng qua bên cạnh cạnh đi,để tôi

Người trợ lý cung kính cúi đầu.

– Dạ chủ tịch

Tôi không dám đối trực diện với gương mặt của cậu,nó quá yêu nghiệt nhất là lạnh không khác gì tảng băng lạnh giá.

– Sợ tôi lắm à ?

Tôi lúng túng.

– Dạ đâu có đâu cậu

– Tôi còn tưởng là em không nhận ra tôi cơ đấy

Tôi nghe vậy liền nói :

– Đâu có đâu,chỉ tại cháu sợ phiền phức thôi

Bất ngờ cậu nhếch môi cười.

– Phiền phức,ý em nói là tôi đem phiền phức cho em à ?

– Không…không phải…cậu đừng hiểu lầm,cháu không có ý đó

Cậu hừ lạnh.

– Ý gì thì tгêภ mặt em biểu lộ ra hết rồi

Tôi theo phản xạ mà đưa tay lên mặt sờ lên má của mình.Bỗng,cậu bật cười,tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì cậu nói :

– Em kí tên vào bản hợp đồng đi

Cậu đẩy tờ hợp đồng qua bên tôi,do tôi đang ở đối diện cậu,tôi đưa tay nhận lấy tờ hợp đồng,tôi không có đọc mà cầm lấy viết định ký thì cậu cất tiếng.

– Không đọc à ?

Tôi buộc miệng nói :

– Điều khoản ở Nam Phương chắc không có gì để đắn đo đâu ạ

– Thế à ? Lỡ có kèm điều khoản gì thêm thì sao,ví dụ đi công tác phải cùng phòng với sếp để tiện chăm sóc sếp

“Soạt”

Bàn tay tôi vô ly đụng phải ly nước tгêภ bàn,nước đổ lênh láng,tôi chút run lúng túng cầm lấy tờ hợp đồng lên sợ bị ướt,tôi lắp bắp.

– Cháu…xin lỗi

Cậu không nói gì chỉ nhìn người trợ lý kế bên.

– Anh coi dọn dẹp đi

Người trợ lý liền đưa tay cho người phía dưới lên làm,chỉ trong chút đã dọn sạch sẽ bàn cũng đã được lau khô,tôi không để ý lời cậu đã nói trước đó mà đặt nhanh tờ hợp đồng xuống bàn mà ký tên vào,sau đó nói :

– Cháu ký xong rồi ạ,vậy cháu trở xuống đây

Tôi đang định đi thì cậu nói :

– Khoan

Tôi quay lại nhìn cậu hỏi :

– Dạ còn gì nữa sao ạ

– Còn tờ vé tham dự tiệc

Lúc này tôi mới thấy tờ vé cậu đặt tгêภ bàn,tôi liền cầm lên.

– Cháu cảm ơn ạ

Nói xong tôi đi trở về bên dưới,mới đi được vài bước cậu nói :

– Về nhà rồi chờ tôi trở về đưa em đi đến buổi tiệc

Tôi nghe vậy chỉ khẽ gật đầu.

– Cháu biết rồi

Sau đó tôi đi một hơi xuống bên dưới,tôi đã không thấy cάпh môi ai kia nhếch lên cười đầy thú vị.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *