Người đàn bà câm chương 7

Người đàn bà câm chương 29
Người đàn bà câm chương 28
Người đàn bà câm chương 27
Người đàn bà câm chương 26
Người đàn bà câm chương 25
Người đàn bà câm chương 24
Người đàn bà câm chương 23
Người đàn bà câm chương 22
Người đàn bà câm chương 21
Người đàn bà câm chương 20
Người đàn bà câm chương 19
Người đàn bà câm chương 18
Người đàn bà câm chương 17
Người đàn bà câm chương 16
Người đàn bà câm chương 15
Người đàn bà câm chương 14
Người đàn bà câm chương 13
Người đàn bà câm chương 12
Người đàn bà câm chương 11
Người đàn bà câm chương 10
Người đàn bà câm chương 9
Người đàn bà câm chương 8
Người đàn bà câm chương 7
Người đàn bà câm chương 6
Người đàn bà câm chương 5
Người đàn bà câm chương 4
Người đàn bà câm chương 3
Người đàn bà câm chương 2
Người đàn bà câm chương 1

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

CHƯƠNG 7

Đồng hồ đã chỉ 12 giờ trưa mà vẫn không thấy bà Thanh Hà đi về, ông Toàn sốt ruột cứ đi đi lại lại, hết nhìn vào cửa lại nhìn bịch đồ ăn rồi chép miệng tiếc rẻ. Ông bỗng cảm thấy lo lắng không biết bà ấy đi đâu và có việc gì xảy ra không? chính ông cũng không biết mình lo cho sự an toàn của bà ấy, , hay ông sợ nếu chẳng may bà ấy gặp chuyện gì thì ông lại không thực hiện được kế hoạch. Điện thoại cho hai đứa con gáι thì đều không được làm ông tức điên lên, cuối cùng ông quyết định ra về, định rằng đến tối lại tới xem bà ta còn đi nữa không?

Nhưng ông không về nhà ngay mà vào một quán Café cóc gần nhà. Sở dĩ ông phải làm vậy là để suy nghĩ cách trả lời khi bà Thúy Ái hỏi còn biết cách trả lời. Chợt ông nhìn thấy một người phụ nữ nhìn rất giống bà Thúy Ái vợ ông đang khoác tay một người đàn ông đi vào. Vội nép mình bên chậu cây cảnh và cũng phải mất vài phút thì ông mới lấy được bình tĩnh. Nhưng khi ông quay ra tìm xem bà ta đang ở đâu thì hoàn toàn không thấy. Phải chăng bà Ái đã phát hiện ra ông và nhanh chóng rời khỏi quán hay sao? Nhưng bà ta đi ra thì ông cũng phải biết chứ? Thật tiếc lúc nhìn thấy hai người thì ông lại không chụp tấm hình làm bằng chứng…

Buồn bã ngồi phịch xuống ghế, ông thẫn thờ suy nghĩ, bà ta hối ông từ sáng sớm đến nhà cũ lấy sổ đỏ. Trong khi ông lo lắng về số tiền vay 800 triệu kia để trả cho chị Đại và chuộc nhà, thì bà ta lại đi hú hí với gã đàn ông khác. Ông ta là ai mà nhìn hai người rất thân mật, tiếc rằng nhìn phía sau nên ông không kịp thấy rõ mặt.

Cay đắng, chán chường. Ông ʇ⚡︎ự hỏi tại sao bà ấy lại đối xử với ông bạc bẽo như vậy. Ông đã bỏ gia đình vợ con, thậm chí bán hết đất đai để mua nhà lo cho bà ấy. Vậy mà bà ấy lại còn bỏ ông để theo người đàn ông khác. Ông phải thế nào thì với bà ấy mới là đủ? Bỗng ông giật mình nhớ ra căn nhà thế chấp để vay tiền chính là nhà của ông mua bằng tiền bán đất. Vậy nếu chẳng may bị mất về tay chị Đại thì ông hoàn toàn tay trắng, đã vậy bà ta lại còn muốn lấy luôn căn nhà ở quê thì thật sự ông không còn đường để lui nữa rồi.

Nhưng tất cả cũng chỉ là suy nghĩ, ngay cả việc mắt nhìn thấy bà ta đang khoác tay đi với người đàn ông khác, thì ông cũng không dám mở miệng để nói, bởi chỉ cần bà ta hỏi bằng chứng đâu thì ông cũng không nói được. Bây giờ ngay việc trả lời chưa lấy được sổ đỏ, chẳng nhẽ lại nói nhà khóa cửa không vào được sẽ bị bà ta cҺửι cho là hèn, một chiếc chìa khóa cửa cũng không có mà đòi làm chủ nhà. Thật là hết cách rồi mà, tất cả dường như đều quay lưng lại với ông hết rồi…

Ông Toàn vẫn ngồi đó mà chưa chịu về, ông tin rằng nhất định hai người sẽ phải quay trở ra, bởi ông biết quán Café này chỉ có một lối ra duy nhất. Lúc đó không cần phải chụp hình làm bằng chứng, ông sẽ chỉ thẳng mặt xem bà ta nói như thế nào? Nhưng ông ʇ⚡︎ự hỏi rồi sau đó thì sao nếu bà ấy bỏ ông để theo người đàn ông kia? Ông bây giờ không còn như ngày xưa vừa phong độ lại có tiền. Còn ông bây giờ thì sao? Chỉ còn một thân ҳάc mà người ta gọi là hết hạn sử dụng. Ngay cả chuyện vợ chồng mà ông cũng không đáp ứng được nhu cầu của bà ấy. Sở dĩ ông biết mình bị như vậy là do thời tuổi trẻ ông quá phung phí sức lực vào ăn nhậu, gáι gú. Đã thế tiền cũng không có thì thật sự phải chịu cảnh thấp cổ bé họng cũng là phải thôi.

Bỗng ông nhìn thấy bà Ái tươi cười đi cùng một người đàn ông trở ra. Cũng vẫn là người đàn ông lúc nãy, nhưng ông ta mang kính mát to bản nên nhìn không rõ mặt. Không biết bà Ái có phát hiện ra ông không? nhưng bà ta vẫn thản nhiên nói cười. Còn ông trong khi chỉ mới một tiếng trước thôi, ông cũng hung hổ ta đây lắm, nhưng bây giờ thì sao? Ông chỉ biết đứng chôn chân một chỗ mà không dám nhúc nhích đến nửa bước. Hai môi cắn chặt đến chảy ɱ.á.-ύ mà không dám cất lên tiếng nói chứ nói gì đến cҺửι rủa. Ông cảm thấy mình bất lực và bắt đầu lo sợ mình sẽ bị bỏ rơi. Ông sợ khi nói ra thì bà ta sẽ trả lời là chia tay. Thời còn trẻ có tiền và có phong độ thì ông chẳng biết sợ là gì, còn bây giờ tất cả đã tan vỡ như bọt bong bóng xà phòng thì ông bắt đầu lo sợ cho chính tương lai của mình…

Ông ʇ⚡︎ự hỏi liệu ông có còn chốn để lui về với mẹ con bà Hà hay không? nếu ông quyết định lấy sổ đỏ thì cũng là dấu chấm hết cho mọi đường lui sau này. Còn nếu không lấy về cho bà Ái thì ông cũng không thể sống nổi với bà ấy. Ông có cảm giác mình đang đứng ở ngã ba đường mà không biết phải đi về hướng nào?

Ông Toàn cứ ngồi như hóa đá mà hai hàng nước mắt đã chảy ʇ⚡︎ự bao giờ. Còn gì đau khổ hơn khi chính mắt mình nhìn thấy vợ tay trong tay với người đàn ông khác mà không dám lên tiếng? Ông cứ ngồi đó mà suy ngẫm sự đời. Cuộc đời này nhân quả đến sớm quá, phải chăng ông đang gặp quả báo về những việc mà ông đã làm? Nhân quả có hay không chưa nói, mà ngay bây giờ chính ông còn chưa biết phải trả lời với bà Ái thế nào về cái sổ đỏ.

Phải lâu lắm ông mới đứng dậy và đi ra cửa, nhưng thay là về nhà thì ông lại đi về căn nhà cũ của ba mẹ con bà Thanh Hà. Nhưng ông hoàn toàn ngạc nhiên khi cửa vẫn khóa mà bịch đồ ăn ông treo trước cổng thì đã bị ai đó lấy mất. Thẫn thờ như người mất hồn, ông ngồi phệt xuống đất, đầu cúi gục xuống hai cάпh tay, vai rung nhè nhẹ và ông đã khóc…

Nhìn qua Camera, Thanh Loan đã chứng kiến tất cả. Nhiều khi cô cũng mủi lòng thấy thương Ba, vì dù sao ông ấy cũng là cha ruột của cô. Nhưng ở hoàn cảnh này không cho phép cô được yếu mềm. Nhiều khi cô ʇ⚡︎ự hỏi Ba cô có thật sự đáng thương như vậy không? ông ấy không hề yêu vợ và hai chị em, mà chẳng qua ông ta đang bòn rút đến tài sản cuối cùng mà thôi. Ngôi nhà là nơi cư ngụ che mưa nắng của ba mẹ con, đồng thời cũng là nơi thờ cúng cha mẹ ông ấy. Vậy mà năm lần bảy lượt ông ta mưu đồ muốn chiếm đoạt. Điều đó rõ ràng trong tιм của ông ta không hề có hình bóng của mẹ và hai chị em cô. Chỉ nghĩ đến đoạn băng video mà bà Ái bày mưu để ông ta đến lấy căn nhà, và bây giờ ông ta đang làm theo mà cô ċăm hận vô cùng. May mà đêm qua mấy mẹ con được bác Hùng giúp đỡ, nếu không thì mẹ còn khổ đến mức nào?

Tiếng gọi của mẹ làm Thanh Loan giật mình:

– Ủa, sao hôm nay con không đi học à? Không hiểu sao mẹ cứ thấy nóng ruột quá. Hay hôm nay con chở mẹ về nhà xem thế nào? thắp cho ông bà nội nén nhang…

Mặc dù biết mẹ không yên tâm khi bàn thờ ông bà nội còn chưa chuyển đi được, nhưng bây giờ Ba đang ở đó nên cũng không thể về. Chợt cô giật mình quay lại nhìn mẹ, rõ ràng cô vừa nghe mẹ nói. Nghe được tiếng mẹ nói chuyện, Thanh Loan quá vui mừng vội chạy đến ôm lấy mẹ mà hét lên:

– Mẹ nói chuyện với con rồi, con mừng lắm mẹ ơi…

Hai mẹ con ôm nhau khóc, bà Thanh Hà nghẹn ngào muốn nói với con thật nhiều rằng tại sao mà mẹ giả câm không nói. Nhưng bây giờ bà vẫn chưa có thể nói ra được điều đó, bởi không cẩn thận rất có thể phải đổi bằng tính ๓.ạ.ภ .ﻮ. Bà chỉ có thể thốt lên được mấy câu:

– Mẹ xin lỗi…

– Con biết mẹ sợ Ba ᵭάпҺ nên không dám nói, con thương lắm mẹ ơi…

Bà lại gật đầu để con yên tâm, không phải ngẫu nhiên mà khi con nói chuyển đi nơi khác ở mà bà đồng ý ngay. Đã từ lâu bà đã muốn bỏ đi, nhưng còn các con thì ai sẽ chăm sóc, nhất định các con sẽ oán trách mẹ mà điều đó thì bà hoàn toàn không muốn. Nay chính miệng con nói ra nên bà liền đồng ý, chỉ có thoát khỏi nơi này thì bà mới có thể dám cất tiếng nói Ϯố cάσ Ϯộι ác của ông Toàn và bà Thúy Ái. Ông ta cứ tưởng bà bám lấy ngôi nhà đó là để chiếm đoạt, nên tìm hết cách này đến cách khác đòi quyển sổ đất. Từ khi chưa xảy ra tai пα̣п, ông bà Trần Nga nói sẽ tặng bà ngôi nhà để sau này khi ông bà quα ᵭờι sẽ có chỗ nương thân, nhưng bà nhất định không chịu mà tặng lại cho hai đứa con gáι. Bà vốn là trẻ mồ côi hai bàn tay trắng thì cũng không tham gì tài sản của người khác. Nhưng với ông ta lại khác, sau khi ông Lê Văn quα ᵭờι, hắn ép bà Trần Nga phải bán đất đưa tiền cho hắn làm ăn. Thương mẹ chồng Ьệпh tật bị hắn đối xử, thậm chí bạo hành ngay tгêภ giường Ьệпh mà bà không làm gì được. Thời gian đầu bà hay bênh mẹ chồng nên bị hắn ᵭάпҺ thừa sống thiếu ૮.ɦ.ế.ƭ mà không dám Ϯố cάσ. Hắn còn tuyên bố sẽ giế.t cả nhà nếu bà nói ra với người ngoài. Chính vì thế bà Trần Nga đưa toàn bộ hồ sơ nhà đất cùng di chúc cho bà giữ, với mong muốn hai cháu nội sau này vẫn còn có mái nhà che mưa nắng…

Bà trở thành câm hoàn toàn từ cái đêm hôm đó. Đang ngủ trong phòng cùng hai con, nửa đêm bà nghe thấy tiếng người nói như van xin bên phòng mẹ chồng, thì rón rén đi sang xem đã xảy ra chuyện gì? đến nơi bà không tin ở mắt mình khi thấy tên Toàn đang Ϧóþ cổ mẹ yêu cầu đưa giấy tờ nhà đất, dọa nếu không đưa thì sẽ ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ. Lúc đó bà nửa muốn xông vào cứu mẹ hoặc la lên, nhưng với ai chứ tên Toàn thì cho dù cả bà thì hắn cũng giế.t luôn. Chợt tay đang cầm cái điện thoại nên bà chụp được những tấm hình mà hắn đang trong tư thế Ϧóþ cổ mẹ già tгêภ giường. Bà còn nhìn rất rõ khuôn mặt và ánh mắt của mẹ chồng đang nhìn ra ngoài cửa, ý của bà không muốn con dâu xuất hiện, vì như thế có thể vì thương mẹ mà đưa sổ cho hắn, hoặc cũng phải cùng chung số phận như bà mà thôi…

Sáng sớm hắn đã rời đi đâu không biết, bà Thanh Hà vội vàng đi sang phòng mẹ thì thấy bà Trần Nga đã rất yếu. Bà chỉ kịp dặn con dâu hãy giữ lấy ngôi nhà và nuôi hai cháu nội ăn học nên người rồi ra đi. Cho đến giây phút cuối cùng, bà Trần Nga vẫn tha thứ cho đứa con trai ngỗ nghịch nên không đề cập gì đến chuyện đêm qua…

Sau đám tang của mẹ chồng, bà Thanh Hà gần như lặng im không hề nói một lời. Và cũng chính từ ngày ấy bà tránh mặt không bao giờ giáp mặt với ông ta. Hồ sơ nhà đất và chiếc điện thoại bà chôn giấu ở ngoài vườn. Hôm qua khi Thanh Loan nói chuyển đi nơi khác thì bà mới mang theo.

Bà biết con gáι không khỏi thắc mắc tại sao mẹ không nói suốt một thời gian dài, thôi thì con muốn hiểu thế nào cũng được, bởi nếu chuyện đó mà lộ ra thì mẹ con bà liệu có yên ổn không?

Thanh Loan thấy mẹ im lặng và nước mắt vẫn không ngừng rơi ướt đẫm vai áo cô thì biết mẹ vẫn đang rất ҳúc ᵭộпg. Phải lâu lắm rồi mẹ mới được khóc, cô thương mẹ nhưng hoàn toàn bất lực, may mà được bác Hùng giúp đỡ, nếu không thì cuộc sống của ba mẹ con chẳng biết đến bao giờ mới thoát được cảnh ngục tù, nhất là khi phải sống chung với mấy mẹ con bà Thúy Ái. Trước sau gì cũng lại phải tìm cách trốn đi mà thôi…