Người đàn bà câm chương 9

Người đàn bà câm chương 29
Người đàn bà câm chương 28
Người đàn bà câm chương 27
Người đàn bà câm chương 26
Người đàn bà câm chương 25
Người đàn bà câm chương 24
Người đàn bà câm chương 23
Người đàn bà câm chương 22
Người đàn bà câm chương 21
Người đàn bà câm chương 20
Người đàn bà câm chương 19
Người đàn bà câm chương 18
Người đàn bà câm chương 17
Người đàn bà câm chương 16
Người đàn bà câm chương 15
Người đàn bà câm chương 14
Người đàn bà câm chương 13
Người đàn bà câm chương 12
Người đàn bà câm chương 11
Người đàn bà câm chương 10
Người đàn bà câm chương 9
Người đàn bà câm chương 8
Người đàn bà câm chương 7
Người đàn bà câm chương 6
Người đàn bà câm chương 5
Người đàn bà câm chương 4
Người đàn bà câm chương 3
Người đàn bà câm chương 2
Người đàn bà câm chương 1

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

CHƯƠNG 9

Bà Thanh Hà lặng người khi bước chân trở về ngôi nhà cũ, dù sao cũng đã mấy chục năm bà được cha mẹ nuôi cho ăn học và lớn lên. Nơi đây cũng ghi lại dấu ấn của những tháng ngày cơ cực, ทɦụ☪ nhã, đớn đau của một kiếp người. Cứ ngỡ thoát ra khỏi trại trẻ mồ côi thì sẽ được hưởng một cuộc sống đủ đầy, ai ngờ cuộc đời của một kẻ khốn cùng vẫn không buông tha bà, vẫn ám ảnh, đày đọa bà hơn nửa đời người. Bà có bộ óc mà không dám nghĩ, có cái miệng mà phải hóa lặng câm, có đôi mắt mà không dám nhìn. Bà sống như một bóng ma ngay chính trong ngôi nhà này. Bước vào nhìn lên bàn thờ, di ảnh của ông Lê Văn và bà Trần Nga vẫn nhìn bà tươi cười. Quỳ xuống trước di ảnh của hai người, Bà khóc:

– Cha ơi, mẹ ơi. Con thật bất hiếu, nay con xin phép được đưa hai người đi theo để con được thờ phượng chu đáo. Cúi xin hai người đồng ý…

Sợ Ba về đột ngột mà mẹ thì cứ quyến luyến không chịu ra về. Thanh Loan cứ đi đi lại lại tỏ ra sốt ruột. Cô vào qùγ xuống cùng với mẹ rồi xin phép ông bà nội:

– Xin nội linh thiêng phù hộ cho mẹ con chúng con được sức khỏe và bình an. Con xin phép được mang bát nhang và di ảnh của hai người về nhà mới. A di đà phật…

Nói xong cô mang luôn xuống cho vào một cái thùng xốp rồi kéo mẹ ra ngoài, tắt điện và khóa cửa. Bà Thanh Hà cũng hiểu được những gì con gáι đang làm mà không nói gì, ôm thùng xốp lên xe taxi đã chờ sẵn. Khóa cửa cẩn thận xong Thanh Loan lên xe ngồi cạnh mẹ rồi nói tài xế cho xe chạy đi…

Rời khỏi ngôi nhà với bao kỷ niệm của tuổi ấu thơ và phải chứng kiến biết bao cay đắng tủi ทɦụ☪ của mẹ, chính cô cũng cảm thấy lưu luyến chứ huống gì mẹ. Nhưng ở vào hoàn cảnh này không cho phép hai mẹ con chần chừ kéo dài thêm nữa. Nếu Ba đến mà thấy toàn bộ đồ đạc đã được chuyển đi thì không biết chuyện gì xảy ra. Tгêภ xe hai mẹ con im lặng không ai nói với ai một lời nào. Về đến nhà thì cô nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen của bác Hùng đang đậu ở trong sân. Quay sang nhìn mẹ thì cô thấy sắc mặt mẹ cũng đã nhợt nhạt, có vẻ mẹ cũng biết người đang ở trong nhà là ai. Mẹ quay sang cô như muốn hỏi những điều cô nói dối. Vòng tay ôm lấy mẹ, cô nói:

– Con xin lỗi mẹ…

Bà Thanh Hà gật đầu khẽ mỉm cười để con gáι yên tâm rồi bước xuống xe đi vào nhà. Đúng lúc đó ông Hùng từ sau nhà đi ra, thấy thế thì đi nhanh ra ngoài đỡ thùng xốp từ tay của bà, miệng nói:

– Đưa cho anh Hai…

Lúc này bà Thanh Hà có vẻ cảm động, bà không im lặng như lần gặp đầu tiên mà trả lời:

– Cảm ơn anh…

Chỉ ba từ thôi mà phải mấy chục năm ông mới lại được nghe bà nói. Đặt thùng xốp xuống bàn, ông nghẹn ngào:

– Thương em lắm Bé Tư ơi, anh không ngờ cuộc đời em lại phải chịu đựng khổ đến thế này…

Bà Thanh Hà cũng khóc. Thanh Loan thấy thế vội đi nhanh lên lầu để mẹ và Bác nói chuyện. Bây giờ cô mới hiểu tình cảm của những con người phải chịu cảnh mồ côi, họ thương và trân quý từng kỷ niệm. Mặc dù thời gian đã mấy chục năm, nhưng bác ấy đã không ngại khó mà trở về tìm mẹ để giúp đỡ hay nói cách khác là cứu vớt cuộc đời của mẹ. Nếu không có bác Hùng thì không biết sắp tới, mấy mẹ con phải sống như thế nào?

Hình như ở dưới phòng khách, mẹ và bác Hùng đã qua cơn ҳúc ᵭộпg. Không hiểu Bác Hùng nói gì mà cô nghe thấy mẹ cười. Lẳng lặng đi xuống phòng khách, vừa nhìn thấy cô thì Bác Hùng vẫy tay:

– Thư ký lại đây nè…

Bà Thanh Hà ngạc nhiên:

– Thư ký? Anh vừa nói con em là thư ký sao? Nó còn đang đi học mà…

Hai bác cháu nhìn nhau rồi gật đầu, ông Hùng quay sang mẹ nói:

– Tội nghiệp em tôi, vì hoàn cảnh gia đình nên Thanh Loan đã xin bảo lưu kết quả hai năm. Đầu năm học mới con bé sẽ tiếp tục đến trường…

Bà Thanh Hà ôm lấy con gáι nghẹn ngào:

– Mẹ xin lỗi con, cũng vì mẹ bất tài không lo được cho hai chị em con ăn học mà con phải bỏ học đi làm để lo cho mẹ cho em…

– Con xin lỗi mẹ…

Hai mẹ con cứ xin lỗi người này người kia rồi lại ôm nhau khóc. Ông Hùng chứng kiến cảnh đó cũng trở nên lúng túng. Ông ngồi xuống trước mặt hai người rồi nói:

– Hai mẹ con làm vậy rồi tôi cũng thấy mình yếu đuối. Thôi không có ai có lỗi hết, lỗi là do bác Hùng đã không về sớm nên mấy mẹ con phải khổ, tôi xin lỗi…

Cả ba người cùng cười mà hai mắt ai cũng đỏ hoe và ngập nước. Bỗng điện thoại của Thanh Loan đổ chuông, cô nhìn màn hình rồi nói với mẹ:

– Là Ba gọi, không biết có chuyện gì?

– Ông ta gọi chỉ ngoài mục đích muốn lấy cái sổ đỏ để bán nhà thôi chứ còn làm gì nữa…

– Thật khốn пα̣п quá. Ngay cả cái nhà cuối cùng để vợ con tá túc và thờ nhang khói cho cha mẹ mà hắn cũng không tha…

Thanh Loan không nghe nhưng ông ta vẫn cứ gọi tiếp. Thấy thế ông Hùng nói với cô:

– Con trả lời rằng sổ đỏ thật ra đã cầm cho chị Đại vay tiền chữa Ьệпh cho bà nội, hồi giờ không có tiền trả nên chị Đại ҳιếϮ luôn rồi…

Bà Thanh Hà thắc mắc:

– Chị Đại là ai?

Thay vì giải thích, ông Hùng lấy điện thoại mở cho bà Hà nghe đoạn video của ông Toàn và bà Thúy Ái. Mắt nhìn ra cửa không chớp, hai môi cắn vào nhau tưởng chừng muốn chảy ɱ.á.-ύ. Bà Thanh Hà im lặng nghe hết đoạn video. Thấy mẹ như vậy thì Thanh Loan tỏ ra lo lắng, cô ôm lấy mẹ rồi nói:

– Mẹ đừng lo lắng quá, con không trả lời ông ấy là xong…

Ánh mắt vẫn nhìn ra cửa không chớp, bà hỏi con:

– Con có thể không trả lời một hoặc hai lần chứ không thể không trả lời mãi. Con trả lời theo ý bác Hùng hoặc nói thẳng mẹ bán nhà lấy tiền rồi. Xem ông ta dám làm gì?

Thanh Loan quay sang nhìn ông Hùng thì nhận được cái lắc đầu. Thấy vậy cô đi ra ngoài rồi trả lời ông Toàn, nhưng không ngờ vừa lên tiếng thì ông ta đã nổi cơn điên:

– Con kia, tại sao tao gọi mãi mà bây giờ mày mới trả lời hả?

Quá bất ngờ, Thanh Loan cũng không giữ nổi bình tĩnh nên hỏi lại:

– Ba gọi cho con có chuyện gì?

– Chẳng nhẽ phải có chuyện thì mới được gọi cho mày hay sao?

– Đúng rồi, hơn 10 năm nay Ba không về nhà cũng như không quan tâm đến chị em con. Tụi con giờ phải đi học lại còn phải lo làm mướn kiếm tiền đóng tiền học nên bận lắm. Thôi nếu không có chuyện gì thì con cúp máy nghen Ba…

Rồi không chờ cho ông ta trả lời, Thanh Loan nói xong thì tắt máy. Ông Toàn quá bất ngờ nhưng chưa kịp trả lời thì con gáι đã tắt máy, ông tiếp tục gọi lại thì điện thoại đã ngoài vùng phủ sóng. Ông tức giận gầm lên nhưng vô ích, mà chẳng qua chỉ làm cho bà Thúy Ái thêm tò mò mà thôi:

– Sao rồi, lại có chuyện gì mà chồng tôi trông khó coi thế này?

Ông ta tức lên đổ cho vợ:

– Cũng tại bà cấm tôi không về nhà nên bây giờ chúng nó xem tôi không ra gì…

– Ối dào, cái lũ không hôn thú cũng chẳng khác gì con hoang, việc gì ông phải tức cho ૮.ɦ.ế.ƭ non. Vấn đề ông cần làm lúc này là tiền, căn nhà đó là của ông, bởi ông là con trai duy nhất thì phải có quyền thụ hưởng. Không cần biết phải mất thời gian…

– Nhưng cửa từ cổng đến trong nhà đều khóa không vào được…

– Sao ông ăn gì mà ngu thế hả? không có chìa thì phá khóa, hoặc mua một ổ khóa thật to khóa thêm vào. Ông không vào được thì cũng đừng hòng đứa nào vào. Được chưa?

Ờ nhỉ, tại sao ông lại không nghĩ ra chuyện ấy chứ? đã ba lần ông đến rồi quay về mà gọi điện cũng không được, cứ như mấy mẹ con biến mất không để lại dấu vết. Đã như thế thì ông cũng dùng ổ khóa mà khóa lại xem sao. Nghĩ là làm, ông Toàn đi mua ổ khóa rồi khóa ngay cổng ra vào của ngôi nhà, xong xuôi ông bắt đầu chờ đợi, xem bà Thanh Hà và hai đứa con gáι có điện mà cầu cứu ông không?

Nhưng chờ đợi cả tuần mà không thấy ai gọi điện thì ông bắt đầu sinh nghi. Khi đến nơi thì ổ khóa vẫn còn nguyên, điều đó chứng tỏ không có người về nhà. Lúc này ông bắt đầu lo lắng không hiểu mấy mẹ con hiện nay đang ở đâu? Suy đi nghĩ lại nên ông quyết định gọi điện cho Thanh Loan một lần nữa. Từ đầu dây bên kia, tiếng một người phụ nữ nghe rất quen nhưng ông vẫn chưa nhận ra đó là ai thì bà ta lên tiếng:

– Alo, anh Toàn có tiền trả để chuộc nhà rồi phải không?

Cái gì? ông Toàn giật mình làm rơi điện thoại xuống đất, bởi ông nhận ra giọng nói của chị Đại. Rõ ràng ông gọi cho Thanh Loan con gáι ông mà sao chị Đại lại trả lời? chẳng nhẽ con gáι ông lại cũng quen người phụ nữ này hay sao? Ông muốn hỏi những thắc mắc nhưng rồi lại không dám, bản thân là một con nợ nên ông rất ngại dây dưa đến chủ nợ. Ông ấp úng:

– Tôi nhầm số…

– Hừm, ông nhầm số nhưng tôi không nhầm. Thời hạn tôi cho ông nợ 6 tháng, nhưng có bao nhiêu thì trả dần, chứ để lãi mẹ đẻ lãi con là số tiền tăng gấp đôi mấy hồi. Có nhiêu trả dần cho bớt lãi, khi nào đủ là lấy sổ về. Tôi đã quá tốt với ông bà, nhưng đừng quá đáng à nha…

Ông Toàn nói giọng đau khổ:

– Tôi cũng biết chị quá tốt với vợ chồng tôi, nhưng thật lòng dạo này vợ chồng tôi không làm ăn được gì. Chứ đang nợ mà giữ tiền làm gì chứ?

– Ông không có nhưng bà Thúy Ái vợ ông có, thằng bồ Đài loan mới cho 10 ngàn đô còn gì?

Ông Toàn giật mình, giọng nói run run không còn bình tĩnh:

– Chị nói tôi tin, nhưng không thấy bà ấy nói gì?

Chị Đại cười rồi gửi cho ông ta một tấm hình bà Thúy Ái đang cầm tiền USD từ tay một người đàn ông trong chòi câu cá giải trí rồi nói:

– Cả hai ông bà một khi đã vay tiền của tôi thì đi đâu tôi cũng biết, có biến lên trời cũng phải lôi xuống trả nợ…

Ông Toàn vừa tức vợ lừa dối vừa lo sợ chị Đại nên run lập cập đứng không vững. Như vậy thì ông đi đâu người của bà ta cũng theo dõi, may mà ông chưa nghe lời bà Ái mà phá cổng vào nhà. Ông định hỏi tại sao Chị Đại lại sử dụng số điện thoại của con ông nhưng lại thôi, bởi bây giờ ông phải về hỏi bà vợ rồi mang 10 ngàn đô đi trả cho người ta. Ông mừng vì số nợ đã giảm xuống, nhưng một chút ghen tức lại sôi lên trong đầu. Bà Ái làm gì mà thằng cha Đài loan lại cho nhiều tiền như thế? Với phụ nữ chỉ có bán cái vốn ʇ⚡︎ự có mà thôi. Sự ghen tuông kèm nỗi tức giận khiến chân ông bước nhanh hơn. Vừa về đến nhà là ông đã ném cái xe ngoài sân rồi hầm hầm đi vào nhà, vừa đi vừa quát:

– Bà Ái đâu rồi?

Không có tiếng trả lời, ông ta sồng sộc đi vào phòng thì thấy chiếc đầm ngủ đang ném tгêภ giường, còn bà ta thì đi đâu không biết. Ngồi phịch xuống giường ông ôm mặt chán chường không nói một lời nào? cũng như không thèm gọi hỏi xem bây giờ bà ta đang ở đâu? Lời nói của con gáι Thanh Loan còn văng vẳng bên tai ông: Hơn 10 năm trời Ba có thèm quan tâm đến hai chị em con đâu, mà bây giờ khi chúng con trưởng thành rồi thì Ba lại gọi đến?
Con gáι ông nói không sai, ông là người cha tồi không ra gì thì làm sao có quyền mà đòi hỏi chứ?