Người đàn bà câm chương 15

Người đàn bà câm chương 29
Người đàn bà câm chương 28
Người đàn bà câm chương 27
Người đàn bà câm chương 26
Người đàn bà câm chương 25
Người đàn bà câm chương 24
Người đàn bà câm chương 23
Người đàn bà câm chương 22
Người đàn bà câm chương 21
Người đàn bà câm chương 20
Người đàn bà câm chương 19
Người đàn bà câm chương 18
Người đàn bà câm chương 17
Người đàn bà câm chương 16
Người đàn bà câm chương 15
Người đàn bà câm chương 14
Người đàn bà câm chương 13
Người đàn bà câm chương 12
Người đàn bà câm chương 11
Người đàn bà câm chương 10
Người đàn bà câm chương 9
Người đàn bà câm chương 8
Người đàn bà câm chương 7
Người đàn bà câm chương 6
Người đàn bà câm chương 5
Người đàn bà câm chương 4
Người đàn bà câm chương 3
Người đàn bà câm chương 2
Người đàn bà câm chương 1

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

CHƯƠNG 15

Tгêภ đường từ sân bay trở về mà ông Hùng không ngừng suy nghĩ. Ông ʇ⚡︎ự hỏi có bao giờ mình nhìn nhầm người đàn ông đó với tên lừa đảo quốc tế hay không? nếu thật sự hiện nay hắn đang ở Việt nam thì thế nào ông cũng tìm được ra.

Không hiểu sao ông lại lái xe trở về quán cơm niêu của bà Hà. Chợt nhớ lời thám ʇ⚡︎ử nói rằng hiện nay đang theo dõi bà Thanh Hà để báo cáo cho Trợ lý Diệu Linh. Vì từ hồi giờ xảy ra đủ chuyện nên ông chưa kịp hỏi xem họ đã báo cáo cho cô ấy những gì? Chính vì thế ông chưa chạy đến quán vội mà dừng cách đó một đoạn rồi gọi cho thám ʇ⚡︎ử:

– Alo…

– Dạ tôi nghe nè ông chủ…

– Sáng lu bu nên tôi chưa kịp hỏi xem các anh đã theo dõi bà Thanh Hà và báo cáo lại cho trợ lý Diệu Linh thế nào? Vậy các anh đã báo cáo những gì rồi?

Từ đầu dây bên kia, thám ʇ⚡︎ử Lâm im lặng như không muốn trả lời, khiến ông Hùng có vẻ không bình tĩnh. Ông chờ thêm một lúc không thấy nói gì thì định lên tiếng rằng, từ nay sẽ không thanh toán tiền theo hợp đồng cũ nữa. Nhưng ông chợt dừng lại bởi khi nhận được văn bản phản hồi của công ty thám ʇ⚡︎ử, thì cũng chẳng khác nào ᵭάпҺ động đến Trợ lý Diệu Linh. Ông muốn biết cô ta cho điều tra về bà Thanh Hà để làm gì? và tại sao lại làm như thế? Cô ta có biết rằng cô ta đang đối đầu với ông không?

Chợt ông Hùng giật mình, thái độ, suy nghĩ và việc về Việt nam bất ngờ của Tuấn Duy con trai ông có liên quan gì đến chuyện này không? Nhất định ông sẽ nói chuyện với con về vấn đề này. Suy nghĩ như thế nên ông không vào ngay quán mà chạy đến quán cơm niêu HÙNG THANH. Vừa nhìn thấy ông Hùng thì ông Thanh vội chạy ra:

– Anh Hai đã về, em sẽ cho nhà bếp chuẩn bị đồ ăn ngay…

Nhưng ông Hùng xua tay:

– Anh có công chuyện phải đi ngay…

Nói xong, ông Thanh chưa kịp hỏi thì ông Hùng đã lên một chiếc taxi và chạy đi luôn rồi. Đến quán cơm niêu BÉ TƯ HÀ thì ông xuống xe và thong thả đi vào quán. Thay vì tìm bàn để ngồi và gọi nhân viên mang MENU đến để chọn món như mọi người khách khác, thì ông lại dừng ở cửa và quan sát. Ông quan sát xem có ai lảng vảng bên ngoài hay không? thứ hai ông muốn biết Tuấn Duy hiện còn ở quán hay đã rời đi rồi thì đều không thấy. Trong lúc đang định lấy điện thoại gọi cho con thì thấy Tuấn Duy chở Thanh Loan đi chợ về. Sở dĩ ông đoán hai người đi chợ bởi Tuấn Duy tay ҳάch lỉnh kỉnh đủ thứ rau củ quả mang từ xe vào, còn Thanh Loan đi bên cạnh thì nói cười ríu rít. Thậm chí khi đi qua bàn ông ngồi mà không đứa nào nhận ra. Ông đoán chắc vì ông mang kính mát chăng? Nhưng thôi, có lẽ như vậy lại quá tốt, cứ để cho lũ trẻ ʇ⚡︎ự nhiên…

Nhưng Tuấn Duy và Thanh Loan thì có thể không nhận ra ông Hùng, chứ với bà Thanh Hà thì từ khi ông bước từ tгêภ xe taxi xuống, là bà đã nhìn thấy và cho nhà bếp chuẩn bị món ăn. Chính vì thế mà khi vừa ngồi xuống chưa kịp kêu món ăn thì đã thấy nhân viên mang đồ ăn đến bày ra bàn. Nhưng ông cũng nhanh chóng nhận ra nhân viên đó không phải ai khác mà chính là bà Thanh Hà. Ông định hỏi về Tuấn Duy, liệu bà Thanh Hà và Thanh Loan có nhận ra chàng trai này là con ông không? nhưng may ông kịp dừng lại, bởi mọi chuyện xảy ra cho rằng ông có nói thế nào, thì cô gáι Thanh Loan chỉ cần vô tư nói một câu thôi là cũng đủ rồi.

Sau khi bày đồ ăn ra bàn và quán lúc này cũng đã vắng người, nhưng bà Thanh Hà cũng vội rời đi. Một phần bà còn nhiều việc để chuẩn bị đồ bán giấc chiều, hơn nữa từ khi nghe con gáι nói có hai thanh niên theo dõi thì bà đều tránh mặt, hạn chế nói chuyện với bất kỳ ai chứ không riêng gì ông Hùng. Giờ đây bà chỉ tập trung vào kinh doanh buôn bán sao cho tốt và không làm ông Hùng thất vọng. Thấy ông Hùng ngồi ăn ngon lành thì bà mỉm cười rồi định rằng sau khi ông ăn xong, thì bà pha cho ông bình trà nóng rồi đến ngỏ lời cảm ơn ông, đã giúp đỡ cho bà có một công việc mà bà rất thích.

Nhưng khi ngẩng lên nhìn về phía bàn thì không thấy ông ấy đâu nữa, Vội vàng đi lại gần thì thấy đồ ăn còn nhiều, chén cơm đang ăn vẫn còn dở dang thì bà xót xa:

– Bận gì thì cũng phải ăn cho xong bữa chứ? không biết ảnh đi đâu rồi?

Lúc đó Thanh Loan và Tuấn Duy cũng vừa từ nhà bếp đi lên, thấy thế cô hỏi mẹ:

– Khách bỏ đồ ăn nhiều quá mẹ, nên kiểm tra lại xem nêm nếm có sao không? mai con sẽ treo ở đây một quyển sổ góp ý, để có gì khách hàng muốn góp ý thì có thể ghi vào đó…

Thấy cô nói vậy thì Tuấn Duy lên tiếng:

– Anh sẽ góp ý đầu tiên…

– Anh định viết gì?

– Anh viết món ăn ở đây rất ngon và cô chủ quán rất xinh…

Cả ba người cùng cười, bà Thanh Hà nhìn Tuấn Duy rồi nói:

– Hai con nghỉ tay ăn cơm, cảm ơn con rất nhiều. Vì mới kinh doanh nên cũng còn lúng túng…

Chợt nhớ chàng trai chưa rành nói triếng Việt nên bà cũng cố gắng nói vài câu tiếng Anh trong vốn kiến thức ngoại ngữ của mình:

– Cảm ơn con trai…

Tuấn Duy nghe được câu nói đó thì ngạc nhiên hỏi Thanh Loan:

– Mẹ em có thể nói được tiếng Anh? Tại sao không làm trong doanh nghiệp?

Rồi quay sang Thanh Loan, anh nói tiếp:

– Còn em? Tại sao không đi làm công ty? Em có bằng gì? Đại học hay thạc sỹ? có cần anh giúp?

Thanh Loan nghe nhắc đến mình thì có phẩn tủi thân. Cô nhìn Tuấn Duy xem có thể tin tưởng được không. Chợ cô nhớ anh nói có thể giúp cô có việc làm, thôi thì cứ nói sự thật, biết đâu anh ấy lại tạo cho cô cơ hội vào làm ở một công ty nào đó. Nghĩ vậy nên cô trả lời:

– Em chưa có bằng đại học…

Tuấn Duy không tin:

– Nói dối, anh không tin…

Thanh Loan nói cho anh biết lý do vì sao mà cô phải nghỉ học giữa chừng, để đi làm kiếm tiền phụ mẹ nuôi em Phương Linh theo học đại học. Vì một mình mẹ không thể đủ sức lo cho hai chị em học được, chính vì thế mà cô quyết định bảo lưu kết quả hai năm…

Tuấn Duy im lặng, anh không tin những lời cô nói, bởi trước mắt anh đang ngồi nơi quán ăn của mẹ con cô. Với thu nhập như thế này thì chẳng nhẽ không đủ tiền để cô đóng tiền học? nhưng anh nhìn gương mặt ngây thơ, và nhất là ánh mắt hoàn toàn vô tư thì không nhẽ cô lại nói dối anh? Hơn nữa anh cũng chỉ mới gặp cô lần đầu thì cô nói dối làm gì chứ? Biết là chẳng liên quan gì đến mình nhưng anh vẫn muốn biết để thỏa chí tò mò:

– Cái quán này? Chẳng nhẽ không đủ đóng tiền học?

Bằng giọng rất buồn, Thanh Loan kể cho anh nghe về việc mẹ gặp lại hai anh em thời còn nhỏ cùng ở trại trẻ mồ côi. Rồi may mắn bác ấy giúp đỡ để mở cái quán này. Hôm nay mới là ngày khai trương đầu tiên…

– Anh nhất trí, nhưng còn em? Tương lai em sẽ thế nào nếu cũng chỉ quanh quẩn ở cái quán này?

– Thật tình em và mẹ đã được nhận vào công ty làm, nhưng mới được một thời gian ngắn thì xảy ra chuyện nội bộ sao đó. Rồi bác ấy nhờ mẹ nêu những lỗ hổng, những sai sót trong hợp đồng để Bác lấy cớ phê bình cấp dưới. Vậy rồi hai mẹ con phải nghỉ việc luôn, và giờ thế nào thì anh biết rồi đấy…

Mặc dù không giỏi tiếng Anh, nhưng bà Thanh Hà cũng nghe lõm bõm câu được câu mất. Thấy con gáι đang nói gì đó với chàng trai mà có liên quan đến công ty, hợp đồng thì bà giật mình vội lại gần gọi con gáι ra ngoài rồi nói nhỏ:

– Con đang nói gì thế hả? con có biết cậu ta là ai mà nói ra thì được gì chứ?

– Ảnh muốn giúp con vào công ty của ảnh làm, vậy con phải trả lời lý do vì sao con lại thất nghiệp chứ? chẳng nhẽ lại mang tiếng bị đuổi việc hay sao?

– Bác Hùng chắc cũng kiếm việc cho con. Thôi cảm ơn cậu ta và không nói gì nữa…

– Dạ, con hiểu rồi…

Có điều lạ là thái độ của Tuấn Duy. Từ khi nghe Thanh Loan trải lòng thì anh bỗng đăm chiêu ra chiều suy nghĩ. Không hiểu sao anh lại có cảm giác chuyện cô vừa kể có gì đó trùng khớp, hay nói cách khác là nội dung rất giống thông tin mà anh nhận được, và đó cũng là lý do vì sao mà anh bay sang Việt nam. Có bao giờ Ba anh đã biết trước chuyện này nên giới thiệu anh đến quán này, để rồi gặp cô gáι và nghe cô ấy trình bày một vở kịch đã được dàn dựng sẵn?

Nhưng với ai chứ với Ba thì anh tin không bao giờ có chuyện đó, nhất là anh lại là con trai ruột của Ba. Nếu nói Ba có người phụ nữ khác thì cũng chẳng sao? Ba đã rất vất vả chăm sóc mẹ trong những năm Ьệпh tật cho đến khi mẹ quα ᵭờι. Nếu quả thật Ba quen một ai đó thì chính anh là người ủng hộ đầu tiên. Anh ʇ⚡︎ự hỏi chính mình, nếu tin Ba tuyệt đối thì tại sao lại nghe người khác và mất thời gian bay sang tận Việt nam để tìm hiểu? Tất cả cũng chỉ là nghe nói, anh phải trực tiếp hỏi Ba rồi sẽ kết luận sau…

Nói chuyện với mẹ xong quay vào thì Thanh Loan thấy Tuấn Duy đang ăn cơm có vẻ ngon lành. Cô mỉm cười:

– Anh thấy thế nào? đồ ăn có hạp khẩu vị không?

Chỉ tay vào tô canh cua và dĩa sườn chua ngọt, anh nhận xét:

– Rất ngon,…ngon lắm…

Thanh Loan cười:

– Anh khen ngon là được rồi…

Không ngờ anh trả lời:

– Ngày mai anh ghi sổ góp ý…

– Ngày mai đến nữa hả?

– Đến chứ, đến còn làm nhân viên…

– Rồi tiền đâu để trả công?

– Ăn thôi, không cần tiền công…

Hai người cùng cười rất vui, bỗng điện thoại của bà Thanh Hà đổ chuông nhưng không có ai nghe máy. Thấy thế cô lại bàn quầy cầm điện thoại lên nghe:

– Alo, cháu nghe ạ…

Từ đầu dây bên kia, tiếng ông Thanh có vẻ lo lắng:

– Mẹ cháu đâu mà không nghe máy?

– Dạ, chắc mẹ xuống nhà bếp…

– Cháu có thấy Bác Hai đến không?

– Dạ không ạ? Sáng giờ cháu không nhìn thấy Bác ý. Chắc Bác ấy bận lắm ạ…

Ông Thanh trả lời:

– Thôi cháu làm gì thì làm đi, chút xíu bác gọi cho mẹ cháu…

Lắng nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, lúc cô vừa dừng thì Tuấn Duy thắc mắc:

– Em vừa nói chuyện với ai thế?

– Dạ, là bác Thanh cùng ở trại trẻ mồ côi với mẹ ngày nhỏ…

Tuấn Duy nhớ lại, từ khi mẹ còn sống, Ba đã nhiều lần nói muốn về Việt nam, Ba đi tìm những người bạn thân hồi nhỏ ở trại trẻ mồ côi. Không có lẽ chữ duyên đã đưa anh đến đây? Lấy điện thoại gọi cho Ba, nhưng không hiểu Ba bận gì mà không nghe máy. Sau khi ăn xong thì anh đứng dậy tỏ ý muốn ra về. Anh muốn về công ty gặp Ba để trực tiếp hỏi những vấn đề mà anh không hiểu, nhất định anh sẽ giấu chuyện mới nghe vừa rồi từ Thanh Loan. Để nghe xem Ba nói như thế nào?

Vừa về đến cổng công ty thì bỗng Tuấn Duy giật mình khi nghe tiếng gọi phía sau:

– Tuấn Duy, em mới sang khi nào? sao không điện cho chị ra đón?

– Em mới bay sang đêm qua…

– Tiếc quá, sáng nay bận họp nếu không thì chị đãi em đi ăn món Việt nam rồi…

Tuấn Duy định nói mình ăn rồi nhưng anh dừng lại, bởi dù sao anh cũng phải nói chuyện với Ba để hiểu đâu là thật và đau là mấu chốt của vấn đề. Tại sao bây giờ lại xảy ra chuyện lục đục trong nội bộ. Chính vì thế mà anh cũng không thể tùy tiện nói ra khi chưa biết rõ nguyên nhân…