Người đàn bà câm chương 19
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
CHƯƠNG 19
Tuổi trẻ quyết đoán, dứt khoát cũng có cái hay trong cách làm việc. Nhưng nhiều khi lại trở thành mạo hiểm, nhất là với một người tham vọng như Diệu Linh. Cô ta có thể không dám chống đối cha con ông Hùng, nhưng không phải vì thế mà cô không xử lý Bà Hà, bởi chính bà là nguyên nhân đã gây khó khăn trong công việc, hay nói một cách thực tế hơn là hất đổ chén cơm của cô ta.
Sau khi chia tay Tuấn Duy, cô ta chưa về ngay mà gọi cho Lê Kiệt, một nhân viên phòng kinh doanh, cũng vừa bị Sếp kiểm điểm về việc để sai xót trong hợp đồng mà bà Hà phát hiện ra. Nhận được điện thoại của chị cả thì chỉ 30 phút sau anh ta đã có mặt. Nhìn thấy Diệu Linh ăn mặc rất đẹp đang ngồi với một bàn đầy đồ ăn tại nhà hàng thì anh ta mừng rỡ:
– Nay có việc gì mà chị Hai đi ăn một mình?
– Chị mời mày đấy…
– Chị nói thật á?
– Thế chẳng thật thì là gì? ăn đi rồi còn nhận nhiệm vụ…
Chẳng cần biết đó là nhiệm vụ gì? nhưng nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn ngon thì anh ta chỉ biết chăm chú ăn. Ăn xong và không thấy chị Diệu Linh nói gì thì anh ta ngạc nhiên:
– Có chuyện gì vậy chị?
– Mày còn nhớ cái bà Hà moi móc chuyện của chị em mình không?
– Quên sao được, nói thật may mà hồi đó bà ta biết thân biết phận mà nghỉ việc, nếu không thì không xong với em đâu…
– Mày định làm gì bà ta?
– Làm gì thì em chưa nghĩ ra nhưng nhất định bà ta sống cũng không yên.
– Vậy giờ mày làm đi, chị giao cho mày đó…
Nghe Diệu Linh nói vậy, Lê Kiệt ngạc nhiên:
– Chị nói vậy là sao em không hiểu, bà ta đã nghỉ rồi thì thôi, mình cũng chẳng có lý do gì mà quậy bả chứ?
Diệu Linh mỉa mai:
– Bà ta nghỉ nhưng con gáι bà ta thì không, cô ta đang chuẩn bị quay lại công ty nè. Mà một khi cô ta quay lại thì mình có ổn không?…
– Sao chị biết? em nghe nói hai mẹ con mở quán cơm niêu mà…
– Thì bởi vậy mới nói, nếu nó yên phận ở nhà bán cơm thì nói làm gì? đằng này nó cố tình làm quen với con trai chủ tịch. Không ngoài ý định quay lại chiếm hữu công ty thì là gì? Đúng là mẹ con nhà d᷈-i᷈ thõa. Sao giống nhau thế không biết…
Lê Kiệt có vẻ hoang mang:
– Bây giờ mình phải làm gì hả chị?
Im lặng một hồi, Diệu Linh lên tiếng nhưng có vẻ thận trọng:
– Phải đi trước một bước dằn mặt bà ta. Chị em mình phải hết sức cẩn thận vì đang là người tập đoàn…
Lê Kiệt cười:
– Chị coi thường thằng em quá, không đời nào em ra mặt mà chỉ cần cho đám đệ ʇ⚡︎ử ra quậy là đủ mệt rồi…
Không biết hai người bàn nhau làm những gì mà chỉ thấy họ cúi đầu vào nhau nói chuyện rất lâu. Lúc sau thì Lê Kiệt đứng dậy ra về trước, còn Diệu Linh ở lại thêm khoảng 30 phút nữa thì cũng rời nhà hàng.
Thanh Loan về đến nhà thấy mẹ vẫn chưa đi ngủ thì ngạc nhiên. Nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì bà Thanh Hà đã gọi con gáι lại gần rồi nói:
– Không hiểu sao mẹ cứ không yên tâm về chàng trai người nước ngoài này. Cậu ta vừa mới quen con nhưng đã có ý định rủ con đi chơi như vậy là quá sớm, hoặc nói thẳng ra là anh chàng quá chủ quan. Vì hôm nay ngày khai trương nên mình còn rối trong khâu điều hành, nên có anh ta phụ giúp cũng rất cảm ơn, nhưng mẹ nghĩ chỉ một lần thôi con ạ…
Không trả lời vào câu nói của mẹ mà Thanh Loan lên tiếng:
– Mẹ biết anh ta đưa con đến gặp ai không?
Bà Thanh Hà nghe con gáι hỏi thế thì ngạc nhiên:
– Gặp ai?
– Trợ lý Diệu Linh…
– Vậy thì sóng gió lại bắt đầu rồi. Nhưng mẹ phải cho cô ta hiểu rằng bà Thanh Hà bây giờ không còn là NGƯỜI ĐÀN BÀ CÂM của 10 năm về trước. Nhưng vì tài sản này là của ông Hùng nên mẹ phải báo cho Bác ấy biết…
Nhìn nét mặt mẹ đanh lại, hai môi mím chặt làm cô đâm ra lo lắng:
– Chắc không có chuyện gì đâu, hơn nữa hai mẹ con mình cũng nghỉ rồi thì cũng không liên quan gì đến họ. Có một điều con cần phải biết đó là thật ra anh Tuấn Duy là ai? mối quαп Һệ giữa anh ta và chị Linh là thế nào? con thắc mắc khi nghe anh ta nói muốn Ba anh ấy nghỉ việc. Mà chủ tịch tập đoàn lại là Bác Hùng…chẳng nhẽ…
– Đúng là quả đất xoay tròn mà. Mẹ cấm con không được có ý định quay về đó nữa…
– Ngay khi cùng anh Duy gặp lại chị Linh là con đã nghĩ đến điều đó nên về trước. Mẹ yên tâm, con biết phải làm gì?
Suốt đêm hai mẹ con không tài nào ngủ được. Mới mờ sáng là bà Thanh Hà đã thức dậy. Pha một bình trà nóng rồi như một cái bóng, bà ngồi suy nghĩ về những gì đã, đang và sắp xảy ra. Bà đặt những tình huống để đối phó. Nhiều khi bà ʇ⚡︎ự hỏi tại sao ông Hùng lại tránh mặt không đến quán của bà trong ngày khai trương? Tại sao đến phải bịt kín mặt như muốn né tránh một ai đó? May mà bà đã đề phòng trường hợp có kẻ nói rằng bà đã lợi dụng để vay mượn tiền ra quán. Bà vẫn biết tất cả là công và tiền của ông Hùng giúp đỡ, nên bà và ông Sáu mới có việc làm. Nhưng bà không trực tiếp vay tiền từ ông Hùng mà thông qua ông Sáu.
Đồng tiền thật đáng sợ, nó có thể điều khiển mọi thứ và biến con người không còn là chính họ. Bà muốn nói chuyện với ông Hùng, nhưng chưa biết bắt đầu từ đâu. Nhưng có một điều bà phải cương quyết đó là tuyệt đối không đồng ý cho Thanh Loan làm việc tại tập đoàn này.
Nghe tiếng bước chân từ trong phòng đi ra, quay lại nhìn thì bà thấy con gáι đang đi lại gần. Chẳng cần phải hỏi thì cô cũng biết mẹ không ngủ được vì lý do gì. Bà Thanh Hà thấy con gáι thì lên tiếng:
– Ngủ thêm một chút nữa đi con…
– Con ngủ đủ rồi, mẹ điện cho Bác Hùng chưa?
Bà Hà thở dài:
– Mẹ đang suy nghĩ nên nói thế nào? thật ra mẹ cũng không muốn làm phiền quá nhiều người ta. Ơn nghĩa thì cũng chưa trả được ngay bây giờ…
Thanh Loan không đồng tình:
– Con không phủ nhận công của bác ấy đã giúp đỡ mẹ con mình, nhưng việc bác ấy kéo mẹ vào chuyện của tập đoàn, thì không phải giúp mà gây khó khăn cho mẹ…
– Chính mẹ yêu cầu được tham gia, thật tình lúc đó cũng không lường được hậu quả như thế nào? chắc bác Hùng cũng không nghĩ là mẹ lại chịu nhiều rắc rối như vậy…
– Con vừa suy nghĩ, rất có thể anh Duy chính là con trai của bác Hùng. Rõ ràng hôm nay chị Diệu Linh thấy con đi cùng với anh ấy sẽ không để yên. Ánh mắt của chị ấy nhìn con rất sợ.
– Cô ta dám làm gì chứ?
– Với chị ta thì việc gì cũng dám làm, như cho Һγ siпh phá quán, cho gì đó vào đồ ăn chẳng hạn…trong khi đó nhà mình thì sao?
Không ngờ điều con nói khiến bà Hà lo sợ, bản thân bà thì thế nào cũng được, nhưng đây là tâm huyết của bà cùng với sự giúp đỡ của ông Hùng và ông Sáu. Nếu như chúng cố tình muốn phá để cảnh cáo bà thì thật là пguγ Һιểм. Bà hỏi con:
– Mẹ rối quá, theo con thì bây giờ phải thế nào?
Không ngờ Thanh Loan trả lời:
– Mẹ để con nói với Bác ấy, cứ xem như mẹ không biết gì?
Bà Thanh Hà gật đầu, thật tình ở trong hoàn cảnh này thì bà cũng chẳng biết phải làm sao? Bà nói với con:
– Con định nói thế nào? đừng trách móc gì nhé, bác ấy quá tốt đã giúp đỡ mẹ con mình…
– Mẹ yên tâm ạ…
Nói để mẹ yên tâm nhưng thật ra Thanh Loan rất thương mẹ, sở dĩ cô muốn nói với mẹ để cô nói chuyện với ông Hùng, là cô muốn kéo những rắc rối nếu có về phía mình. Thấy đèn điện thoại của ông Hùng còn xanh, cô nhắn tin:
– Bác dậy sớm thế ạ?
Tin nhắn vừa gửi đi thì không ngờ ông Hùng trả lời:
– Chào cháu, thế hôm nay bán có đắt hàng không?
– Cháu cũng không biết…
– Thế cháu đi đâu mà không biết?
– Cháu đi cùng một khách hàng, anh ấy nói xin việc cho cháu…
– Xin việc gì? từ từ bác bố trí mà…
– Nhưng Bác có biết cháu gặp ai không?
– Là ai?
– Trợ lý Diệu Linh…
– Hả?
Ông Hùng giật mình. Như vậy người dẫn cô gáι Thanh Loan đi gặp Trợ lý Linh chính là Tuấn Duy con trai ông. Lúc trưa ăn cơm thì ông có nghe con nói tối sẽ đi ăn với trợ lý Linh, chứ ông không ngờ con trai ông lại đưa cả cô gáι Thanh Loan đi theo. Ông nói với Thanh Loan:
– Con vừa nói đi gặp chị Linh, vậy chị ấy nói sao?
– Không phỏng vấn gì hết, nhưng con có cảm giác ánh mắt của chị ấy ghê lắm…
– Ghê là ghê gì chứ? chị ấy không làm gì đâu, đó là do con hay suy nghĩ thôi…
Nói để Thanh Loan yên tâm nhưng ông đi sang phòng con trai gõ cửa:
– Duy ơi…
Nghe tiếng Ba gọi, Tuấn Duy ngạc nhiên:
– Sao Ba dậy sớm thế?
– Ba già rồi nên không ngủ được, nên sang nói chuyện với con một lát…
– Có chuyện gì vậy Ba?
– Lúc tối đi ăn với chị Linh thế nào? nhà hàng đó nấu có ngon không?
Tuấn Duy im lặng và tỏ vẻ lúng túng, thấy vậy thì ông Hùng hỏi tiếp:
– Sao thế? Đi ăn nhà hàng mà Ba hỏi có ngon hay không cũng không biết trả lời?
Sở dĩ Tuấn Duy không trả lời được vì anh có ăn được nhiêu đâu? Mang tiếng ngồi lại nói chuyện sau khi Thanh Loan ra về, nhưng anh cũng chỉ nhấm nháp cho vui. Nhưng nếu bây giờ nói như vậy thì Ba sẽ thắc mắc. Lúc đó bắt buộc anh phải nói đi cùng cô gáι Thanh Loan con bà chủ quán cơm niêu mới quen…
Thấy con trai không trả lời thì ông Hùng lại nghĩ khác, con trai ông tại sao không nói việc đi cùng cô gáι Thanh Loan? Con ông biết đối phó với cha từ khi nào? có bao giờ con đã nói chuyện với trợ lý Linh không? ông hỏi dò:
– Thế trợ lý Linh nói những gì? tiến độ hai dự án thực hiện đến đâu rồi?
Lại một câu hỏi khó, bởi anh chưa hề đề cập đến chuyện này. Thôi thì anh chẳng việc gì phải giấu, anh nói với cha:
– Đúng như Ba nói, công ty không được đoàn kết…
Anh kể cho Ba nghe việc rủ Thanh Loan đến gặp chị Linh để nói với chị ấy giúp đỡ khi cô gáι vào làm việc. Nhưng không ngờ hai người lại quen biết nhau. Có điều lạ là hình như chị Linh không ưa cô gáι này, hay nói thẳng ra là không muốn nhận Thanh Loan vào làm việc. Còn lý do vì sao thì anh không biết.
Ông Hùng nghe Thanh Loan nói, giờ lại đến Tuấn Duy thì ông nói với con trai:
– Con đã vô tình gây họa cho mẹ con bà ấy rồi…
– Ba nói như vậy là sao ạ? Con muốn giúp cho cô ấy có việc làm thì ai dám chống đối chứ? hai ngày nữa con bay về bển, thu xếp công việc xong rồi con lại bay sang.
– Ba không nói chuyện đó, tại sao con lại không nói với Ba điều này chứ?
Tuấn Duy không trả lời, anh vẫn chưa hiểu ý Ba là muốn nói gì? việc nhận ai và cho thôi việc cũng nằm trong tầm tay của Ba mà. Vậy tại sao Ba lại có vẻ sợ một trợ lý đến thế. Anh hỏi Ba:
– Ba sợ trợ lý Linh đến mức ấy cơ à?
Ông Hùng cười chua chát:
– Con nên nhớ Ba xuất thân từ một đứa trẻ mồ côi chứ không phải sinh ra đã ngậm thìa vàng. Thì tại sao Ba phải sợ ai? thậm chí là cấp dưới. Nhưng ai cũng có những lúc sai lầm. Mang tiếng là gặp lại và giúp đỡ mẹ con Bà ấy, nhưng Ba đã sai lầm khi đưa bà Thanh Hà vướng vào cái ʋòпg rắc rối của tập đoàn. Chính vì Ba mà họ thù ghét bà ấy và chỉ chờ có cơ hội là trả thù…
Tuấn Duy vẫn không hiểu:
– Con nghe Ba nói chuyện đó rồi, nhưng liên quan gì đến con chứ?
Ông Hùng nghĩ giờ có giải thích thế nào thì Tuấn Duy cũng không thể hiểu được. Ông nói với con:
– Sáng nay con đến trực ở quán cơm niêu xem chuyện gì xảy ra, nhất định bọn chúng sẽ không trực tiếp ra tay mà là một người khác. Lúc đó rồi con sẽ hiểu…
Nói xong ông đứng dậy đi về phòng. Trời đã sáng, ông ngửa mặt cố gắng kiếm tìm những ánh mặt trời để xua hết màn đêm u tối. Liệu ngày mai trời có còn những cơn mưa?