Người đàn bà câm chương 6

Người đàn bà câm chương 29
Người đàn bà câm chương 28
Người đàn bà câm chương 27
Người đàn bà câm chương 26
Người đàn bà câm chương 25
Người đàn bà câm chương 24
Người đàn bà câm chương 23
Người đàn bà câm chương 22
Người đàn bà câm chương 21
Người đàn bà câm chương 20
Người đàn bà câm chương 19
Người đàn bà câm chương 18
Người đàn bà câm chương 17
Người đàn bà câm chương 16
Người đàn bà câm chương 15
Người đàn bà câm chương 14
Người đàn bà câm chương 13
Người đàn bà câm chương 12
Người đàn bà câm chương 11
Người đàn bà câm chương 10
Người đàn bà câm chương 9
Người đàn bà câm chương 8
Người đàn bà câm chương 7
Người đàn bà câm chương 6
Người đàn bà câm chương 5
Người đàn bà câm chương 4
Người đàn bà câm chương 3
Người đàn bà câm chương 2
Người đàn bà câm chương 1

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

CHƯƠNG 6

Hai ông bà mải nói chuyện, bàn mưu tính kế mà không để ý đến một thanh niên ngồi bàn bên cạnh đang quay video. Nhận được đoạn Video quay trực tiếp và nhìn tận mắt khuôn mặt, cử chỉ của hai người. Kể cả những giọt nước mắt giả tạo của bà Thúy Ái, mà ông Hùng phải gồng người lên để không ᵭ.ậ..℘ bể cái điện thoại đang cầm tгêภ tay. Đặt điện thoại xuống bàn bởi ông không đủ kiên nhẫn để xem tiếp. Tiếng khóc nỉ non kèm theo lời nói tỏ ra lo lắng giả tạo của bà ta càng làm ông thêm căm thù. Chợt ông giật mình khi nghe bà ta nói về cái sổ đỏ và kế hoạch trở về quê nếu như mất nhà vào tay chị Đại. Sở dĩ ông lo lắng bởi từ nhỏ tính bà Thanh Hà đã rất hiền lành. Nếu mẹ con bà ta kéo nhau về đó ở, thì việc đuổi ba mẹ con ra khỏi nhà chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Bây giờ phải làm sao để bà Thanh Hà nghe lời ông là cả một vấn đề, ngày còn bé mặc dù hai anh em rất thân nhau. Nhưng thời gian cũng đã quá lâu rồi, hơn nữa bà ấy luôn mặc cảm rằng mình đã có chồng, nên không tiếp xúc với bất cứ người đàn ông nào. Thời gian rất gấp không thể kéo dài thêm được nữa, bởi sẽ là sai lầm khi ông ta lấy được sổ, hoặc mẹ con bà Thúy Ái kéo nhau về đó ở. Chợt nhớ đến hai đứa con gáι, nghe nói con gáι út đang học năm nhất trường đại học. Con gáι lớn học năm thứ ba. Ông Hùng yêu cầu thám ʇ⚡︎ử tìm hiểu thông tin về hai cô gáι con của bà Thanh Hà gấp. Có lẽ ông sẽ bắt đầu từ hai cô gáι này, để qua đó tiếp cận với bà Hà dễ hơn…

Thông tin về hai cô gáι con bà Hà đã được thám ʇ⚡︎ử gửi về. Thật tình chỉ có cô gáι út tên là Phương Linh thì vẫn theo học, còn cô gáι lớn đã bỏ học đi làm hơn một năm nay rồi. Ông muốn gặp cô gáι lớn và được sự đồng ý…

Hai người một già một trẻ ngồi tại một bàn kín đáo, phía sau của một tiệm café bờ sông khá thoáng. Ông Hùng quan sát cô gáι thì thấy cô ta mang rất nhiều nét giống mẹ nên tương đối xinh đẹp. Có vẻ như vẫn còn cảnh giác mặc dù đã nhận lời gặp. Kể cũng đúng thôi bởi cô chưa hề nghe mẹ nói đến những người bạn, dù chỉ là một lần. Thấy cô gáι đang còn nghi ngờ, ông Hùng lấy hộ chiếu để lên bàn rồi giới thiệu:

– Trước tiên Bác xin lỗi về sự đường đột này, Bác ʇ⚡︎ự giới thiệu mình tên là Hùng. Cái tên này cũng như tên mẹ cháu là Thanh Hà đều do cha mẹ nuôi đặt cho. Sau khi mẹ cháu được ông bà nội mang về nuôi, thì một năm sau bác cũng được ông bà người Canada nhận nuôi và mang sang nước ngoài. Cuộc sống tuy đủ đầy nhưng Bác vẫn nhớ đến mẹ cháu, và nguyện khi trưởng thành sẽ trở về Việt nam tìm gặp và giúp đỡ. Nhưng mặc dù đã trở về Việt nam 4 lần, nhưng mọi thông tin về mẹ cháu rất mờ mịt. Trung tâm trẻ mồ côi chỉ cung cấp được quê của cha mẹ nuôi, còn ngoài ra không biết gì thêm. Bác cứ bám sát ở vùng này và hỏi thăm Bé Tư nhưng không ai biết. Cho đến một ngày Bác vô tình nhìn thấy mẹ cháu, nhưng mẹ cháu tuyệt nhiên không nói một lời tuy rằng đã nhận ra Bác. Còn chuyện sau đó thế nào thì Bác không cần phải nói nữa…

Không thấy Thanh Loan lên tiếng, ông Hùng mải nói chuyện mà cũng không để ý cô gáι đã gục đầu xuống bàn, hai vai rung nhè nhẹ thì ông hiểu rằng cô gáι đang thương mẹ mà khóc. Khi nghe ông nhắc lại một thời tuổi thơ cơ cực của mẹ, lớn lên vẫn hoàn cơ khổ mà không có một ngày hạnh phúc. Chờ cho cô bớt ҳúc ᵭộпg, ông Hùng nói tiếp:

– Bác thuê thám ʇ⚡︎ử theo dõi Ba cháu và bà Thúy Ái và nhận được video do thám ʇ⚡︎ử cung cấp. Cháu xem qua nhé…

Khi nhận được băng video do ông Hùng chuyển qua. Thanh Loan mím chặt môi, hai mắt vằn đỏ tỏ ra căm thù tột độ. Cô òa khóc nức nở:

– Bác ơi cứu mẹ con với. Con thương mẹ mà chẳng biết phải làm gì? Mẹ không phải bị câm mà do Ba ᵭάпҺ mỗi khi mẹ lên tiếng. Con nghỉ học đi làm kiếm tiền đỡ cho mẹ, nhưng Bác đừng nói với mẹ, con không muốn mẹ buồn…

– Việc bà nội viết di chúc để lại con có biết không?

– Lúc đầu con cũng ngạc nhiên tại sao bà nội lại không di chúc để lại nhà cho mẹ mà cho hai chị em. Nhưng sau con hiểu mẹ là con nuôi được bà mang về từ trại trẻ mồ côi, nên chắc vì thế mà bà không cho mẹ. Hay còn lý do gì nữa thì con không biết, con chỉ biết cùng với mẹ cố gắng giữ ngôi nhà đó để ở và thờ ông bà…

Nức nở một hồi, như cố gắng lấy lại bình tĩnh. Thanh Loan nói tiếp:

– Sổ đỏ thì mẹ cất kỹ lắm, Ba không lấy được đâu. Nhưng nếu mấy mẹ con bà ta về đó ở thì không sớm thì muộn mấy mẹ con cũng bị đuổi ra đường. Bây giờ phải làm sao ạ Bác?

Vỗ nhẹ lên vai cô gáι như người cha động viên an ủi con. Ông trả lời:

– Bác đã thuê một căn biệt thự để mấy mẹ con tạm thời chuyển về đó, việc này phải làm nhanh và bí mật trước khi Ba cháu trở về nhà. Vấn đề là mẹ cháu có chịu không thì hoàn toàn phụ thuộc vào cháu…

– Nhưng còn nhà và bàn thờ ông bà nội thì sao ạ?

– Chuyển hết đến đó, còn nhà thì khóa lại xem như đã bán rồi. Trước mắt bác cháu ta làm đến đó, rồi tùy cơ mà ứng phó tiếp…

– Để con về nói với mẹ xem sao?

– Không kịp đâu con, chiều nay con rủ mẹ đi mua đồ rồi đến căn nhà đó ngồi chờ, Bác sẽ cho xe đến chuyển đồ đi…

Đặt chùm chìa khóa nhà vào tay cô gáι, ông nói tiếp:

– Bây giờ hai bác cháu sẽ đến căn nhà đó, nhiệm vụ của cháu là làm sao đưa mẹ đến đó là được. Theo như đoạn ghi âm thì ngày mai thế nào Ba cháu cũng trở về nhà, chẳng nhẽ con cứ phải ở nhà với mẹ, hoặc mẹ con có lẩn tránh ông ấy mãi được không?

Những lời mà ông Hùng vừa nói thì Thanh Loan cũng đã biết, nhưng dù sao cô cũng chỉ là một cô gáι yếu đuối, mặc dù rất thương mẹ nhưng không biết phải làm sao? Đã không ít lần vì thương mẹ mà hai chị em cãi lại nên bị ông ấy ᵭάпҺ cho một trận nhừ ʇ⚡︎ử. Từ đó trở đi mẹ mới im lặng chịu đòn mà không hề hé răng nói một lời.

Hai bác cháu đi đến một ngôi nhà hai tầng xinh xắn nằm trong một con hẻm. Ông Hùng mở cửa để hai bác cháu cùng vào, lúc này trợ lý Diệu Linh cũng vừa tới, chỉ vào Thanh Loan, ông giới thiệu:

– Đây là Thanh Loan, từ nay sẽ là thư ký của tập đoàn, giao cho trợ lý Linh hỗ trợ…

Trợ lý Diệu Linh mỉm cười còn Thanh Loan thì vô cùng ngạc nhiên, cô thắc mắc:

– Cháu học quản trị kinh doanh nhưng mới năm thứ hai thì nghỉ rồi ạ, cháu chưa có bằng nên chỉ làm công nhân thôi…

Ông Hùng cười:

– Cháu phải quay trở lại trường học tiếp với khóa sau, còn hiện tại vừa học vừa làm tại công ty, có như vậy vừa có bằng vừa có tiền để nuôi mẹ chứ?

Thanh Loan cảm động, nói lý nhí:

– Con cảm ơn ạ…

Trước khi ra về, cô nói với ông Hùng:

– Con muốn nói chuyện này với em Linh được không ạ?

Ông Hùng cười:

– Được chứ? Gọi nó đến đây…

Thanh Loan đi ra ngoài nói chuyện với em xong lại quay vào nhà, thấy vậy ông Hùng hỏi:

– Sao rồi? Cô bé có ý kiến thế nào?

– Nó bảo con cẩn thận không có bị lừa…Bác đừng trách em ấy…

– Nó nghi ngờ là đúng đấy, nhưng lừa ai mới được chứ? Lừa tiền thì cả ba mẹ con đều không có, còn nhà thì cháu khóa cửa xong và giữ chìa khóa…

– Em cháu chưa hiểu ạ, cháu chỉ mới nói chuyển nhà thôi. Ngày mai em cháu mới về được…

Ông Hùng gật đầu, như vậy thì càng tốt, bởi nhỡ may ông Toàn khi trở về nhà mà thấy khóa cửa thì sẽ gọi điện, biết đâu cô gáι út sẽ nói ra. Mọi chuyện mới chỉ là bắt đầu thôi nên phải thận trọng trong từng bước đi, ít nhất cũng phải trong 6 tháng gia hạn trong hợp đồng vay tiền…Trước tiên ông phải giải thoát ba mẹ con, có như thế ông Toàn và bà Ái mới không trông mong gì đến số tiền từ căn nhà này.

Ông cũng không hiểu cô gáι Thanh Loan nói với mẹ những gì mà đến chiều thì ông nhận được tin nhắn:

– Cháu đã hoàn thành nhiệm vụ, chìa khóa nhà cháu đưa cho anh lái xe của Bác rồi…

Ông Hùng ҳúc ᵭộпg:

– Vậy mẹ cháu đang ở căn nhà thuê đúng không? Mẹ có nói gì không? Thư ký Loan làm quá tốt…

Được chủ tịch khen, Thanh Loan cười:

– Cháu cho mẹ xem băng video và nói những gì mà Bác đã nói với cháu. Không ngờ mẹ đồng ý…

– Cháu nói là Bác luôn hả?

– Dạ không, cháu nói giám đốc của cháu khi biết hoàn cảnh của ba mẹ con thì đồng ý giúp đỡ cho ở nhờ…

– Rất tốt, rạng sáng đêm nay nhân viên sẽ chuyển hết đồ đạc về nhà mới…

– Mà cũng có gì đâu ạ, Ba cháu lấy đi hết rồi, còn mấy thứ đồ cũ thôi…

– Chỉ lấy đồ dùng cá nhân thôi, còn để lại hết…

– Dạ vâng ạ…

Ông Hùng bỗng hồi hộp muốn đến căn nhà đó để gặp bà Thanh Hà, nhưng ông phải dằn cảm xúc lại, bởi làm như thế có thể bà ấy sẽ lo sợ. Ông đã cho chị trợ lý Diệu Linh đi siêu thị sắm đồ ăn và đồ dùng cần thiết cho ba mẹ con. Cẩn thận hơn ông còn cho gắn Camera trước cửa căn nhà và nối với điện thoại của Thanh Loan để cô tiện theo dõi. Xong đâu đó ông bắt đầu chờ phản ứng của ông Toàn bà Ái xem như thế nào rồi mới đi bước thứ hai.

Đúng như ông dự đoán, khoảng 8 giờ sáng thì ông Toàn đến, nhưng lần này khác với những lần trước là đi tay không. Lần này ông ghé chợ mua đồ ăn để bà Thanh Hà nấu rồi cả nhà cùng ăn nhằm gây tình cảm. Cả đêm qua ông không ngủ được mà nghĩ hết cách, không có cách nào khác là ông phải đối xử tốt với ba mẹ con và tỏ ra hối lỗi. Ông sẵn sàng nói xấu bà Thúy Ái để lấy lòng các con, và nói mình làm ăn thua lỗ 800 triệu đồng, nếu không có trả thì Һγ siпh sẽ kéo đến đây ҳιếϮ nhà. Hoặc ông có thể chuyển về đó ở một thời gian cũng nên. Chỉ có như thế thì may ra ba mẹ con mới tin mà hợp tác…

Nhìn ổ khóa to tướng ngay cổng còn trong nhà cửa cũng khóa cửa im ỉm thì ông vô cùng tức giận, vội dùng chân đạp mạnh vào cửa, miệng cҺửι thề:

– ĐM, không biết bà ta ૮.ɦ.ế.ƭ dấp ૮.ɦ.ế.ƭ dúi ở đâu rồi?

Rồi ông ta đâm ra tức luôn bản thân mình, hôm trước đã nói lấy bộ chìa khóa để mỗi lần về sẽ chủ động vào nhà. Vậy rồi khi bà Thúy Ái gọi là quên luôn không nhớ gì nữa. Bây giờ chẳng nhẽ cứ đứng ở đây để người đi đường qua lại nhòm ngó mà bực mình. Nghĩ vậy nên ông ta ghé vào hàng phở làm một tô lót dạ. Cũng tại cái quán phở này mà ông gặp chị Đại để rồi đưa chị ta về nhà và vay 800 triệu định mệnh. Cũng có thể một ngày nào đó mà cụ thể là 6 tháng là ông phải ra đường. Ông chợt giật mình, có bao giờ ông đang bị quả báo hay không? Liệu nếu chẳng may ông sa cơ lỡ vận rồi bà Thanh Hà và hai con có cho ông trở về hay không?

Tô phở nóng bốc khói nghi ngút ngay trước mặt nhưng ông Toàn bỗng cảm thấy không muốn ăn. Phải chăng con người ông đang có những cơn biến động. Nghĩ lại chặng đường đã qua, ông đã sống như thế nào? ở nhà ông đối xử với bà Thanh Hà tàn nhẫn bao nhiêu, thì với bà Thúy Ái hoàn toàn ngược lại. Hồi mới quen, bà ta đâu có thế, giọng nói oanh vàng nhỏ nhẹ dễ thương bao nhiêu, thì khi lấy nhau rồi và nhất là đã nắm hết tiền bán đất của ông, thì lúc đó bà ta hoàn toàn lột ҳάc và biến thành một mụ đàn bà đanh đá chua ngoa. Nhưng tiếc thay tất cả đều đã muộn…