Người đàn bà câm chương 5
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
CHƯƠNG 5
Cãi nhau chán chê rồi hai ông bà vội vàng kêu xe đến nhà ông Năm chủ đất để đòi lại tiền cọc, thì cổng đã được khóa bằng một ổ khóa to đùng. Thấy cũng đã thấm mệt nên ông Toàn nói bà vợ về nhà rồi ngày mai sẽ đến nhưng bà ta không chịu, mà hết đứng lại ngồi chờ cho bằng được. Bà Thúy Ái nhớ lại và lấy làm thắc mắc, rõ ràng lúc nói chuyện chỉ là đặt cọc tiền, rồi khi nào ký chuyển nhượng thì bà phải giao đủ tiền bán đất, thì ông Năm mới đưa đầy đủ hồ sơ và ký chuyển nhượng tại phòng công chứng. Vậy tại sao bà mới đưa cho ông Năm tiền cọc 800 triệu mà ông ta lại đưa sổ đỏ cho bà? Đáng lý ra khi nào ký hợp đồng chuyển nhượng và bà giao đủ tiền thì ông ta mới đưa sổ chính chứ? cũng chính vì như vậy nên bà mới không xem lại mà vội vàng về luôn…
Cứ tưởng rằng ông ta ngu đần nên tham, nhưng không ngờ người ngu lại chính là mình. Lúc ở phòng công chứng bị ông Toàn cҺửι thậm tệ, bà tức lắm nhưng không dám nói ra điều đó. Giờ nhất định bà phải chờ bằng được ông ta về để lấy lại tiền, chẳng nhẽ ông ta không về nhà ngủ hay sao?
Gọi cho ông Năm liên tục năm bảy cuộc không được, chợt nhớ đến tên thanh niên hôm đi cùng bà ra xem đất, bà gọi thì điện thoại đổ chuông, nhưng vừa Alo thì đầu dây bên kia tắt máy rồi chặn luôn. Vậy là sao chứ? có bao giờ bà đã bị hắn lừa thật không? nhưng chờ lâu cũng thấm mệt, hơn nữa đêm cũng đã khuya rồi nên bà phải về rồi sáng mai lại đến…
Suốt đêm phần vì tức lại lo nên bà Thúy Ái không tài nào ngủ được. Mới 3 giờ sáng Bà đã gọi cho ông Toàn:
– Dậy đi nào…
Bị mất giấc ngủ, ông ta quát lên:
– Bà bị sao vậy hả? không ngủ được thì nằm yên đi để cho người khác ngủ chứ?
– Tôi lo lắm ông ơi, cái nhà này…huhu…
Khó chịu bởi bà vợ nằm bên cạnh cứ гêภ rỉ ỉ ôi, nên ông Toàn ôm gối đi ra phòng khách cho yên thân. Nói là vậy chứ ông cũng không tài nào ngủ được, ông cũng ʇ⚡︎ự trách mình đã quá sơ xuất nên không kiểm tra hồ sơ. Hơn nữa bà Thúy Ái xưa giờ vẫn hay cho rằng ta đây là giỏi và lấn lướt chồng. Chợt ông giật mình khi nghĩ đến bà vợ Thanh Hà, bà ấy hiền lành và chịu đựng bao nhiêu thì bà Thúy Ái lại ngang ngược bấy nhiêu. Có bao giờ ông trời đã trừng phạt ông nên mới thế. Nhưng ông cũng thắc mắc rằng tại sao ông Năm lại không có nhà? ông ta đi vắng hay bỏ trốn? lúc giao tiền cho ông ta, ông đã yêu cầu đến công chứng ký hợp đồng đặt cọc, nhưng ông ta nói giao sổ đỏ cho bà Thúy Ái luôn rồi còn rắc rối mà làm gì. Hơn nữa thấy ông cứ thắc mắc nên bà Thúy ái quát lên nói ông biết gì. Giờ mọi chuyện xảy ra như vậy rồi thì biết làm sao? Chuyện mua bán với ông Việt kiều, ông không lo bằng việc vay 800 triệu của bà trùm ҳα̃ Һộι ᵭeп. Bây giờ kiếm đâu ra tiền để trả cho bà ta mà chuộc lại nhà chứ?
Cứ mải suy nghĩ mà trời sáng lúc nào không biết, chợt ông giật mình khi nghe tiếng bà Thúy Ái hét bên tai:
– Nhà xảy ra bao chuyện vậy mà ông còn nằm ườn ra thế hả? Dậy ngay…
Ể oải đi vệ sinh cá nhân, rồi cứ như một cái bóng ông lầm lũi đi theo bà ta ra ngoài. Bỗng bà ta lại hét lên:
– Ông còn đứng lớ ngớ ở đó làm gì hả? Không vào lấy xe gắn máy chở tôi đi…
Ông Toàn ngạc nhiên:
– Ủa, nay không đi Taxi nữa hả?
– Tiền đâu mà đi Taxi hả cha nội? Lẹ lên còn hỏi nữa…
Đúng lúc ông Toàn vào lấy xe thì con trai Việt Cường cũng vừa tỉnh giấc, vội chạy ra ngoài nói với bà Thúy Ái:
– Mẹ đưa tiền cho con đi, hết tiền rồi nè…
Tuy hay than vãn hết tiền, nhưng khi con trai Việt Cường vừa lên tiếng là bà ta vội dúi tiền vào tay con. Nhưng vừa nhìn tập tiền mẹ đưa thì cậu ta nhăn mặt:
– Nhiêu đây thì sài được gì hả mẹ?
Bà Thúy Ái nói nhỏ, hình như bà không muốn ông Toàn nghe thấy:
– Mẹ hết tiền rồi, sài đỡ đi rồi có mẹ đưa thêm…
Nhưng con trai Việt Cường lại đâu hiểu ý của mẹ mà lớn tiếng:
– Mẹ sợ ổng hả? Sao mẹ nói nhỏ thế? Mọi ngày mẹ nói to lắm mà…
Bà Thúy Ái như năn nỉ:
– Thôi đi vào dùm mẹ đi, mẹ đi công chuyện xíu về…
Đúng lúc đó thì ông Toàn cũng vừa dắt xe ra, thấy hai mẹ con đang nói chuyện thì ông đứng lại. Chẳng cần phải nghe thì ông cũng biết con trai riêng của vợ đang làm gì. Mặc dù không ưa cậu ta nhưng ông cũng chẳng việc gì mà can thiệp vào cả, bởi ông cũng biết cậu ta chẳng ưa gì mình, chính vì thế nên khi nhìn thấy bà Ái đưa tiền và cậu ta đi vào rồi thì ông mới đi ra.
Hai vợ chồng chở nhau đến nhà ông Năm chủ đất thì thấy cổng đã mở, và trong sân có một chiếc xe hơi 7 chỗ màu đen thì vô cùng mừng rỡ. Bà Thúy Ái cười giả lả ngay từ cổng, miệng gọi lớn:
– Anh Năm ơi, tui tới rồi nè…
Một người đàn ông nghe tiếng gọi thì đi ra, nhìn thấy bà ta ngồi ngay ở bộ sofa thì lên tiếng:
– Chị là ai?
Chợt nhận ra người đàn ông trước mặt không phải là người mà mình cần tìm, bà Thúy Ái ngạc nhiên:
– Tôi muốn gặp chủ căn nhà này…
Người đàn ông khẳng định:
– Tôi chính là chủ nhà đây? Cô muốn hỏi gì?
Mặc dù đã linh tính có chuyện gì đó không lành, nhưng ông Toàn có vẻ bình tĩnh hơn nên tỏ ra lịch sự:
– Tôi muốn hỏi thăm ông Năm, ngày hôm qua chúng tôi có gặp ông ta ở căn nhà này. Xin ông có biết thì chỉ giúp tôi…
– À, ông hỏi người thuê nhà của tôi đúng không? Ông ta trả nhà và đi rồi…
– Ông ta đi đâu ông có biết không?
– Tôi không biết, chỉ biết rằng chiều qua ổng trả tiền nhà và chìa khóa rồi rời đi luôn…
Bà Thúy Ái kêu trời và nằm vật ra nhà. Người chủ nhà tỏ ra khó chịu khi tai bay vạ gió ở đâu kéo đến nhà mình. Ông ta nói:
– Tôi không quan tâm đã xảy ra chuyện gì giữa ông bà và người thuê nhà, chỉ yêu cầu ông bà nhanh chóng rời khỏi nhà tôi…
Ông Toàn buồn bã đỡ vợ đứng dậy rồi đi ra ngoài. Khi cάпh cửa cổng đã đóng lại sau lưng, ông mới cay đắng ôm đầu ngồi bệt xuống đất. Thế là hết, ông ép bà Trần Nga mẹ ông bán hết ruộng đất để đưa cho bà Thúy Ái mua căn nhà này. Bây giờ đã ký bán cho người ta để vay 800 triệu đồng, bây giờ lấy gì mà trả để chuộc nhà chứ? Chợt ông nghe nói ông Năm có đưa sổ đỏ mảnh đất trong hẻm, thôi thì mất nhà mà còn giữ được mảnh đất thì cũng đỡ, hoặc bán mảnh đất đó đi rồi lấy tiền chuộc nhà về. Nghĩ vậy ông nói với vợ:
– Sổ đỏ mảnh đất trong hẻm mà ông ta đưa đâu? Cứ xem như chúng ta mua mảnh đất đó 800 triệu cũng được…
Đang khóc lóc, nghe chồng nói như thế thì bà Thúy Ái như chợt tỉnh, vội mở giỏ ҳάch lấy tập hồ sơ ra xem, theo như sơ đồ kỹ thuật thửa đất thì mảnh đất tгêภ nằm trong hẻm nhỏ, diện tích 30 mét vuông nhưng nhìn kỹ thì lại không có đường đi vào mà phải đi qua một căn nhà phía ngoài. Lấy làm thắc mắc, ông Toàn nói:
– Bà lên xe tôi chạy đến đó xem sao?
Hai ông bà đến nơi thì nhìn khắp không biết mảnh đất đó ở đâu, mặc dù con hẻm không dài nhưng nhà cửa san sát, không còn mảnh đất nào trống. Ông Toàn biết đã bị lừa, ông nói với vợ:
– Tôi biết 90% đã bị ông ta lừa, nhưng còn 10% tôi vẫn phải hỏi cho ra. Vậy cái sổ đỏ này là như thế nào? Bây giờ tôi muốn đến hỏi địa chính phường sẽ rõ, bà đúng là uống phải tђยốς ngu rồi…
Nếu như mọi lần mà nghe ông Toàn nói mình ngu thì bà ta sẽ tru tréo lên, nhưng nay bà ta im bặt. Khi hai người đến ủy ban Phường và nghe cάп bộ địa chính phường giải thích, thì bộ hồ sơ trong tay bà Ái hoàn toàn là giả. Đáng lý bà ta sẽ khóc lóc hoặc cҺửι bới thì lần này bà ta hoàn toàn im bặt. Bỗng ông Toàn giật giọng hỏi:
– Tờ giấy mà hắn viết nhận tiền cọc đâu?
Lấy từ trong giỏ ҳάch ra tờ giấy gấp làm tư, ông Toàn xem rồi la lên:
– Sao trong này có nhắc gì đến việc đặt cọc tiền mua đất đâu hả? Chỉ thấy hắn ghi đã nhận đủ số tiền 800 triệu mà bà Ái đã trả, và tôi có nhiêm vụ giao lại bộ hồ sơ cho bà….
Nghe những lời ông Toàn đọc trong tờ giấy mà chính bà ta cũng ngạc nhiên. Rõ ràng lúc đó bà có đọc rồi ký tên, sau đó hắn lấy lại đưa cho vợ hắn ký. Vậy chắc chắn hắn đã ᵭάпҺ tráo tờ giấy khác rồi. Bà thật mất cảnh giác không kiểm tra lại, khi hắn đưa lại thì bà cầm bỏ vào giỏ ҳάch và ra về…
Ra khỏi cổng ủy ban, hai ông bà lững thững đi bộ mà cũng chẳng buồn lên xe để về nhà. Bỗng bà Thúy Ái khóc nức nở làm ông Toàn phải dừng lại, hai vợ chồng vào một quán cafe cóc gần đó để lấy lại bình tĩnh. Vẫn khuôn mặt đẫm nước mắt, bà ta ôm lấy cάпh tay chồng năn nỉ:
– Thôi của đi thay người, cả hai vợ chồng mình đều quá tin người…
Ông Toàn im lặng, thật tình ông ông biết nói gì vào lúc này, tin người và bị người lừa quả đúng không sai. Nhưng cái mấu chốt của vấn đề chính là lòng tham, không chỉ riêng bà ta mà ngay cả chính ông cũng như vậy. Nếu như ông ông tham thì đã không mời chị Đại về nhà mình, nếu không vay được tiền của chị ta thì ông Năm cũng không lừa được ông. Thôi thì cay đắng cũng phải ngậm miệng lại, nói ra lại còn bị người ta cҺửι cho…
Bà Thúy Ái thấy chồng im lặng thì lại tưởng ông đã xuôi rồi, nên bà tấп côпg tiếp:
– Theo em thì lúc này anh phải bình tĩnh để giải quyết mọi vấn đề, phụ nữ thường cứ rối lên rồi khóc lóc mà cũng chẳng giải quyết được gì. Ý em là muốn chuộc lại căn nhà từ chị Đại….Em không thể mất nhà được…
Lúc này ông Toàn mới lên tiếng:
– Tiền đâu ra mà chuộc?
Bà ta lại khóc nức nở:
– Em biết là không nên nói ra lúc này, nhưng không còn cách nào khác. Anh về nói với chị Hà và hai cháu, cho mượn quyển sổ đỏ cầm đỡ 800 triệu chuộc căn nhà này về, rồi mình bán đi cũng phải được 2 tỷ, mình mua căn nhỏ hơn một tỷ để ở, không thì dùng tiền đó xây thêm phòng rồi cùng về đó ở thôi chứ biết làm sao?
Ông Toàn ngạc nhiên không hiểu tại sao mà bà ta lại nghĩ như thế? Nhưng ở tình huống này cũng không có hướng giải quyết khác. Chẳng nhẽ căn nhà đang ở lại chỉ có giá trị 800 triệu hay sao? Nhưng phương án kéo nhau về ở đó thì ông hoàn toàn không muốn, chẳng phải ông sợ mẹ con bà Hà mà ông ngại cái tính đanh đá ngang ngược của bà Thúy Ái, hơn nữa bà ấy đi đâu thì cậu con trai riêng Việt Cường cũng sẽ đi theo. Ông bỗng cảm thấy đau đầu và hoàn toàn bế tắc…
Không thấy ông Toàn trả lời, bà Thúy Ái tấп côпg tiếp:
– Em biết anh thương em và sẽ nhất trí mà, hơn nữa con gáι Thúy Ngà của mình cũng lớn rồi nên rất cần không gian riêng. Em biết anh cần suy nghĩ nhưng cũng đừng lâu quá, vì càng để lâu thì lãi tăng mỗi ngày thì càng khó thêm thôi…
Ông Toàn vẫn im lặng, ông biết trả lời thế nào đây? Ngay cả khi ông về nhà mà hai cô con gáι cũng xem như người xa lạ, còn bà Thanh Hà thì tuyệt nhiên không mở lời. Nhưng như bà Thúy Ái nói, việc này cần phải giải quyết ngay, nếu để lâu rồi lãi đẻ ra mỗi ngày thì tiền đâu mà trả chứ? Nhưng để lấy được cuốn sổ đỏ thì ông cũng chưa biết phải làm thế nào? Thật là khó quá…