Người đàn bà câm chương 4

Người đàn bà câm chương 29
Người đàn bà câm chương 28
Người đàn bà câm chương 27
Người đàn bà câm chương 26
Người đàn bà câm chương 25
Người đàn bà câm chương 24
Người đàn bà câm chương 23
Người đàn bà câm chương 22
Người đàn bà câm chương 21
Người đàn bà câm chương 20
Người đàn bà câm chương 19
Người đàn bà câm chương 18
Người đàn bà câm chương 17
Người đàn bà câm chương 16
Người đàn bà câm chương 15
Người đàn bà câm chương 14
Người đàn bà câm chương 13
Người đàn bà câm chương 12
Người đàn bà câm chương 11
Người đàn bà câm chương 10
Người đàn bà câm chương 9
Người đàn bà câm chương 8
Người đàn bà câm chương 7
Người đàn bà câm chương 6
Người đàn bà câm chương 5
Người đàn bà câm chương 4
Người đàn bà câm chương 3
Người đàn bà câm chương 2
Người đàn bà câm chương 1

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

CHƯƠNG 4

Việc chị đại Tuyền Đô la hẹn gặp bà Thúy Ái tại nhà làm bà hơi ngạc nhiên, bà ʇ⚡︎ự hỏi tại sao lại không gặp nhau ở một quán café nào đó mà lại đến nhà mình? Có bao giờ do cách làm ăn của bà ta là như vậy? rồi bà chặc lưỡi, đến nhà thì đến cũng chẳng sao…

Chiếc xe hơi màu trắng sang trọng đậu trước cửa, người đầu tiên bước xuống chính là ông Toàn chồng bà. Bà Thúy Ái đon đả chạy ra mời khách nhưng thật kỳ lạ, chị Đại không vào nhà ngay mà cùng hai đệ ʇ⚡︎ử cứ đứng ngoài sân chỉ chỏ rồi còn lấy điện thoại ra bấm gì đó. Tuy có chút bực mình nhưng bà vẫn phải cố nín nhịn, bởi với ai chứ với những người này không phải để bà có thể lớn tiếng. Một lúc sau thì chị Đại cùng hai đệ ʇ⚡︎ử đi vào, bà Thúy Ái đon đả mời cả ba người ngồi xuống bộ Salon đã bày sẵn lγ tάch. Nhưng dường như cả ba người không đoái hoài gì đến chuyện nước nôi mà vào đề luôn:

– Tôi không cần biết chị vay tiền để làm gì? tôi chỉ biết chị có nhu cầu thì tôi cho vay…vậy chị cần bao nhiêu?

Bà Thúy Ái ấp úng:

– Cho chị biết lãi suất được không?

Chị Đại hỏi lại:

– Vậy chị muốn lãi suất bao nhiêu?

– Hihi em tính mềm mềm cho chị nhé…

– Mềm là bao nhiêu? 1%, 2% hay 10%?

– Ối, cao quá là ૮.ɦ.ế.ƭ chị đó. Em tính chị 2% nhé…

Bà Thúy Ái ướm thử xem phản ứng của cô ta thế nào rồi chờ đợi. Im lặng một hồi rồi chị Đại lên tiếng:

– Chị cần vay bao nhiêu?

– 1 tỷ…

– 800 triệu, căn nhà này tôi chỉ có thể cho chị vay 800 triệu thôi…

Nghe nói đến căn nhà thì bà ta phát hoảng, hèn gì lúc mới đến cô ta không vào nhà ngay mà cứ đứng nhìn ngược ngó xuôi. Hóa ra không phải ngắm mà là định giá xem ngôi nhà giá trị bao nhiêu? Cảm thấy cô ta làm vậy với mình là hơi bị xỉ ทɦụ☪, nhưng cũng phải thông cảm bởi nghề của họ mà, rồi ai vay tiền cũng phải chịu thế thôi…

Thấy bà Thúy Ái có vẻ lưỡng lự, chị Đại cùng hai đệ ʇ⚡︎ử không nói không rằng đứng dậy ra về, làm bà Thúy Ái lo cuống lên vội gọi giật lại:

– Ấy ấy, ngồi chơi một lúc đã, để vợ chồng tôi bàn bạc một chút rồi trả lời ngay mà…

– Tôi có nói gì đâu? Ông bà cứ suy nghĩ đi, lúc đó nếu còn tiền thì cho ông bà vay mà hết thì thôi. Ông bà là người đi vay chứ không phải tôi…

Chị Đại chưa nói hết câu thì điện thoại đổ chuông, chị ta nghe điện thoại, giọng nói trả lời oang oang mà cả làng cùng nghe:

– Alo, ông cần bao nhiêu tiền?

Không biết người đầu dây bên kia nói gì mà chỉ biết chị ta trả lời:

– Sao vay nhiều thế? Căn biệt thự của ông tôi chỉ có thể cho vay 4 tỷ thôi, lãi suất 3%…

Bà Thúy Ái và ông Toàn nghe mà giật mình, tiếng chị Đại tiếp tục nói:

– Đúng rồi, hôm qua tôi đồng ý lãi suất 2% nhưng hôm nay là 3%, nếu ông không quyết thì ngày mai là 4%, có khi hết tiền…

Nói xong chị ta đi thẳng ra cổng mà không một lời từ biệt. Ông Toàn thấy thế liền hối vợ:

– Bà sao vậy? Mình cần thì phải chớp lấy thời cơ chứ? Chần chừ để ngày mai là 3% đó…

– Nhỡ may ông Việt kiều không mua thì sao?

– Ổng không mua thì có người khác mua, mảnh đất ở vị trí đắc địa như vậy bây giờ kiếm đâu ra. Cùng lắm thì trả tiền lại, mất vài đồng tiền lời thì nhằm nhò gì? Nếu ông Việt kiều đồng ý mua mà bà chưa cọc tiền cho chủ thì có phải uổng không?

– Thôi được rồi, tôi chốt…

Đúng lúc chị Đại nói xong chuyện điện thoại với ai đó chuẩn bị lên xe, thì bà Thúy Ái vội vàng chạy theo gọi lại:

– Chờ tôi một chút để tôi lấy sổ đỏ…

Hai ông bà nhanh chóng mang theo hồ sơ nhà đất căn nhà đang ở, và lên xe cùng đi đến phòng công chứng. Vừa bước chân vào phòng công chứng thì điện thoại của bà đổ chuông, nhìn thấy lưu tên người gọi là ông Việt kiều thì bà vui ra mặt. Trong khi ông Toàn đưa hồ sơ nhà đất cho công chứng viên soạn hợp đồng chuyển nhượng thì bà Thúy Ái đi ra ngoài nói chuyện với ông Hùng:

– Alo…

Tiếng ông Hùng nghe có vẻ rất ồn:

– Tôi đang ngoài đường nên nói chuyện không tiện, tôi trả lời ngắn gọn thế này: Tôi đồng ý xuống tiền mua lô đất mặt tiền đường của chị, vậy thời gian nào thì gặp nhau làm thủ tục công chứng?

Bà Thúy Ái suy nghĩ, hôm nay bà mới vay được tiền, thì tức khắc mang tiền đến đặt cọc cho chủ đất, ít nhất cũng phải hai ngày thì mới gặp khách được, bà ta trả lời:

– Tôi đang về quê không có nhà, hẹn anh hai ngày nữa nhé…

– Tôi có nghe chị nói đến căn nhà ở quê, nếu không ở thì để làm gì?

– Tôi cũng tính vậy đó nhưng ông xã còn chưa chịu, ổng muốn sau này già thì về quê ở…

– Ông bà giỏi quá, bán đất nhiều tiền rồi sao sài hết?

– Anh cứ nói vậy chứ? Đâu đáng nhiêu so với các anh…

Lúc bà ta quay vào thì thấy ông Toàn đang ký tên vào các bản hợp đồng chuyển nhượng thì vội ngăn lại:

– Từ từ để tôi đọc đã, mà hợp đồng vay mượn tiền chứ sao lại chuyển nhượng nhà đất?

Chị Đại dằn từng tiếng tỏ ra bất cần:

– Đúng rồi, tiền chứ không phải giấy lộn, đến ngày mà chị không trả thì tôi lấy nhà chị. Cho dù chị có vay ngân hàng thì cũng phải thế thôi. Nếu chị không đồng ý thì dẹp, mất thời gian quá…

Nhớ đến lời hứa với ông khách Việt kiều thời gian hai ngày, và số tiền lời có được nếu giao ᴅịcҺ thành công, làm bà tặc lưỡi ký vào hợp đồng, duy có khác ban đầu thay vì thời gian vay một tháng thì bà yêu cầu sửa thành 6 tháng cho chắc ăn. Có một điều ông Toàn thắc mắc người cho ông vay tiền lại có tên giống vợ ông Lê Thanh Hà, nhưng ở đời người có họ tên giống nhau cũng là lẽ thường. Còn ai chứ bà Hà vợ ông thì cho dù có ૮.ɦ.ế.ƭ đi sống lại thì cũng không bao giờ có chuyện gì xảy ra.

Chỉ chưa đầy hai tiếng đồng hồ thì hợp đồng đã được ký và ông bà Toàn Ái cũng đã nhận đầy đủ số tiền 800 triệu đồng. Khi chiếc xe hơi màu trắng của chị Đại đã rời đi thì ông Toàn mới nói với vợ:

– Sao tôi thấy cái tên Thanh Hà lại giống tên bà câm quá…lại cùng họ Lê nữa chứ?

Bà Thúy Ái bĩu môi:

– Xàm quá, trong đầu ông thường nghĩ đến bà ta nên tưởng tượng thôi…

– Làm gì có, thì tôi cũng không tin nên mới nói với Bà, chứ bà ta làm gì có số tiền lớn như vậy chứ?

– Thôi đi về cất tiền rồi đi gặp chủ đất. Xong vụ này tôi sẽ mua chiếc xe hơi cho bằng với người ta, đi taxi hoài tiếc tiền quá…

– Thì tôi nói chạy xe gắn máy chở bà cũng được nhưng bà sợ mất sỹ diện, giờ còn kêu la gì nữa…

Bà Thúy Ái đuối lý nên chỉ trả lời qua quýt:

– Thì tôi cũng có nói gì đâu? Nhiều khi tiếc tiền cũng không được…mà ông nhớ phải lấy bằng được cái sổ đỏ nhà ở quê đấy nhé…

Nghe bà ta nhắc đến sổ đỏ, ông Toàn ậm ờ rồi chuồn thẳng còn bà Thúy Ái thì ôm bọc tiền đi vào nhà. Ngày mai, chỉ ngày mai thôi sau khi đặt cọc cho chủ đất xong, thì bà sẽ bán sang tay luôn cho ông khách Việt kiều. Chỉ nghĩ đến số tiền kiếm được là bà thấy đời mình thật hạnh phúc rồi…

Cầm bộ hồ sơ mà trợ lý Diệu Linh trong vai chị Đại đưa lại mà ông Hùng không vui, khuôn mặt đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa. Ông không thể hiểu tại sao bà Thanh Hà lại có thể cam chịu sống bên cạnh một nguời đàn ông tham lam, ích kỷ và gia trưởng như ông Toàn. Chỉ cần nhìn cái bản mặt nung núc những mỡ của hắn là ông đã muốn đấm cho vỡ mặt. Nhưng vì kế hoạch vẫn chưa xong nên ông phải ghìm mình lại. Nhất định hai con người đó phải trả giá, bọn chúng phải trả giá cho những Ϯộι ác đã gây ra cho bà Thanh Hà. Tiếng chị Đại cất lên làm ông giật mình:

– Nhiệm vụ Sếp giao em đã hoàn thành, mong Sếp giữ sức khỏe…

– Cảm ơn trợ lý Diệu Linh và hai nhân viên, mọi người giỏi lắm…mới chỉ là bắt đầu thôi…

Tưởng hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ được Sếp khen, nhưng thấy khuôn mặt ông Hùng căng thẳng quá làm ai cũng sợ vội nháy nhau rút lui. Sở dĩ ông Hùng có thái độ như vậy bởi ông vừa nhận được thông tin lô đất tгêภ là của nhà nước, do ủy ban nhân dân Thành phố quản lý. Vậy mà bọn chúng dám để biển bán đất. Chính ông đã tìm vào gặp tên chủ đất thì hắn cười nham nhở:

– Chỉ bọn ngu mới không hiểu, tôi có ghi chữ tại đây đâu, tôi ghi bán đất cách 100m kia mà. Không tin ông cứ ra ngoài đó mà xem…

Ông Hùng phóng to tấm biển đã chụp thì thấy chữ CÁCH 100M bằng mực màu vàng. Ông chỉ biết lắc đầu với bọn lừa đảo, nhưng giờ đây ông cũng chẳng có tâm trí đâu mà bận tâm đến mấy chuyện này. Kế hoạch được tiến hành ngay và Diệu Linh xung phong đóng vai chị Đại, và bước đầu đã thành công.

Bây giờ để đối đầu với bà ta thì chính là ông chứ không phải ai khác. Sở dĩ trong hợp đồng chuyển nhượng căn nhà của ông Toàn bà Ái, ông đề tên bên mua chính là bà Thanh Hà, sau này ông sẽ tặng ngôi nhà ấy cho mẹ con bà Hà tá túc…

Bỗng điện thoại đổ chuông, nhìn màn hình ông mỉm cười rồi ʇ⚡︎ự nói với mình:

– Có tiền là biết ngay. Có kịch vui để xem rồi…

Bấm nút nghe, ông lên tiếng:

– Alo…

Từ đầu dây bên kia, tiếng bà Thúy Ái hết sức nhẹ nhàng:

– Em nè anh ơi…

– Tôi đang làm việc, chị gọi cho tôi có chuyện gì không?

– Em muốn hỏi anh chút chuyện mà, nhưng anh bận thì thôi. Mai gặp…

Ông Hùng không nói gì rồi tắt máy. Thật tình hai người này không liên quan đến bà Thanh Hà thì ông cũng chẳng mất thời gian mà làm gì? Ông có thể vạch mặt bà ta làm hồ sơ giả để lừa đảo, nhưng làm vậy chẳng phải quá nhẹ tay với hai người họ hay sao…

Theo như đã hẹn, đúng 8 giờ ông Hùng có mặt tại phòng công chứng. Khi công chứng viên yêu cầu bà Thúy Ái trình hồ sơ thửa đất thì ông Hùng vội cầm lên xem. Ông phát hiện đây là bộ hồ sơ khác mà tên chủ đất đã ᵭάпҺ tráo. Đúng như lời hắn nói, bản vẽ kỹ thuật thửa đất vẽ rất rõ, thửa đất quay mặt ra hẻm nhỏ chứ hoàn toàn không phải lô đất kia. Biết là hồ sơ đã bị ᵭάпҺ tráo nhưng ông Hùng vẫn giả bộ như không biết:

– Hình như bà mang lộn hồ sơ căn nhà ở quê rồi, tôi mua lô đất mặt tiền chứ có mua lô này đâu?

Lúc này bà Thúy Ái vô cùng hốt hoảng, ông Toàn nghe nói như thế cũng vội đi lại xem thì đúng như lời ông Hùng nói. Đây hoàn toàn là một lô đất khác nằm trong con hẻm nhỏ. Ông ta thốt lên hỏi vợ:

– Hồ sơ mà ông Năm chủ đất đưa cho bà đâu?

– Thì đây chứ đâu…

– Vậy tại sao lại như vậy?

– Ông hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Rõ ràng hôm qua ông ta đưa cho tôi bộ hồ sơ lô đất kia, tôi xem rất kỹ mà. Giờ tại sao lại là lô đất khác chứ? Chẳng nhẽ ông ta ᵭάпҺ tráo?

Lúc này ông Hùng mới hỏi bà ta:

– Bà ʇ⚡︎ự khẳng định mình là chủ đất nên tôi mới hẹn gặp bà. Hóa ra cháy nhà mới ra mặt chuột, bà là cò đất hay mua đi bán lại thì cũng vậy thôi. Thật mất thời gian của tôi quá…

Nói xong ông Hùng đứng dậy đi nhanh ra ngoài, trong phòng hai ông bà Toàn Ái vẫn đang cãi nhau. Ông đổi cho bà ngu nên mới bị ông Năm chủ đất lừa mà vẫn ta đây là giỏi. Bà Thúy Ái đang sẵn cơn tức giận lại bị chồng mỉa mai coi thường thì gào lên cҺửι chồng thậm tệ. Bảo vệ văn phòng công chứng đành mời hai ông bà ra ngoài. Bởi vậy mới nói, tham thì thâm cũng hoàn toàn chẳng sai…