Người đàn bà câm chương 3
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
CHƯƠNG 3
Không biết bà ta nói những gì với khách mà chỉ biết ông ta đưa cho bà một cái Card visit rồi ra về. Lúc này gã thanh niên mới hỏi bà Thúy Ái:
– Ông ta là ai vậy? Rồi bà là chủ đất hay ông chủ của tôi?
Bà Thúy Ái cười nhếch mép:
– Hiện giờ thì chủ đất là ông chủ của mầy, nhưng tương lai sẽ là của tao. Mày hiểu chưa? Tao mà không nói như thế thì liệu ông ta có đưa cái Card visit này không hả?
Tên kia cười, tay chỉ vào tấm gỗ rồi nói:
– Bà ranh nhưng mà không có khôn, bà có biết tại sao mà ông ta không xin bà số điện thoại không hả?
– Tao có số của ông ta đây rồi, cần thì tao gọi lúc nào mà chẳng được…
Chợt bà ta im bặt khi nhìn theo tay chỉ của hắn vào tấm bảng ghi hai chữ BÁN ĐẤT kèm theo số điện thoại liên hệ. Vậy là khi mới đến thì ông việt kiều đã chụp số điện thoại này rồi, hèn gì không hề đề cập đến chuyện xin số điện thoại của bà. Bà Thúy Ái tỏ ra tức giận quay sang ông Toàn đang đứng kế bên mà quát:
– Về! Bộ ông còn muốn ở lại hả?
Cả ba người quay ra kêu xe Taxi để về, nhưng khi tên thanh niên vừa xuống xe thì bà ta nói với tài xế:
– Quay lại chỗ cũ…
Tài xế ngạc nhiên:
– Là sao ạ?
– Tôi nói tiếng Việt nam mà anh cũng không hiểu hả?
– Dạ, tôi hiểu rồi…
Nhưng ông Toàn lên tiếng:
– Bà nói có lộn không hả? Sao không về nhà mà đến đó làm gì?
– Ông im đi, đến đó rồi sẽ biết…
Xe chạy đến nơi thì bà ta vẫn ngồi tгêภ xe mà giục chồng:
– Ông còn ngồi đó mà làm gì? Xuống đi…
– Còn xuống làm gì nữa?
– Sao ông không hiểu ý tôi chút nào là sao hả? Gỡ cái tấm bảng bán đất kia cho tôi…
– Ơ, cái đó của nhà chủ mà…
– Gỡ đi, có gì tôi chịu…
Ông Toàn chỉ biết lắc đầu, ông đang chịu lép vế bởi không lấy được quyển sổ đỏ nhà đất, thì tốt nhất làm theo bà ta cho yên chuyện. Nhưng khi vừa mang cái bảng bán đất đến, thì bà Thúy Ái lấy từ trong túi ra một cây viết dầu sửa hai số điện thoại, cụ thể sửa số 3 thành số 8 còn số 5 thành số 6 rồi đưa cho ông Toàn. Ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì thì bà ta lại gắt lên:
– Treo về chỗ cũ…
Dường như sự chịu đựng đã vượt quá giới hạn, ông Toàn cầm cái bảng ném xuống đất rồi quát lên:
– Bà đang làm cái gì thế hả? Nếu chỉ sửa hai số điện thoại thì tại sao bà không đi lại đó mà sửa là xong, đằng này lại hành Ϯộι người khác…
– Người khác? Bộ ông không tham gia vào vụ này đúng không? Ông là gì hả? Tiền lời ông cũng muốn có nhưng tiền vốn thì không, chỉ mỗi việc lấy quyển sổ đỏ mang về mà cũng không làm được. Thật vô tích sự mà…
– Tất cả tiền bán đất tôi đều đưa hết cho bà, giờ bà còn muốn gì nữa?
– Tiền nào? Tôi không biết tiền nào hết. Bộ ông không ăn mà sống được đến ngày nay hả?
Thấy hai ông bà cãi nhau mà không chịu lên xe, tài xế taxi liền hỏi bà Thúy Ái:
– Cô chú đi tiếp hay trả tiền cho cháu còn chạy…
Không ngờ bà ta quay lại quát lên:
– Tiền nong gì hả? Tao đã đi xong đâu mà đòi tiền?
– Nhưng cháu chờ lâu quá, cô chú cãi nhau đến bao giờ?
Ông Toàn thấy Ϯộι nghiệp cậu tài xế liền lấy tiền ra trả thì bà Thúy Ái vội giật lại, hai bên lại tiếp tục cãi nhau. Đúng lúc đó thì chiếc xe hơi màu đen của ông Hùng quay lại, thấy hai vợ chồng đang lớn tiếng với nhau thì ông lên tiếng:
– Chuyện vợ chồng có gì về nhà nói, ở đây đông người không hay…
Bà Thúy Ái nhận ra người khách mua đất liền cười giả lả:
– Dạ, anh Việt kiều hiểu nhầm rồi, vì ông xã tôi bị lãng tai nên phải nói lớn tiếng như vậy thì ổng mới nghe được. Ủa mà sao anh Việt kiều quay lại? có phải…
Bà ta bỏ lửng câu nói để thăm dò nhưng ông Hùng cũng không bận tâm:
– Tôi muốn xem lại một lần nữa…
– Tôi thấy anh xem kỹ lắm rồi mà…
– Theo bà như thế nào gọi là kỹ? lô đất này hơi Ϧóþ đuôi chuột, nhưng ở khu vực này tìm không ra lô thứ hai mà tôi lại đang cần mặt bằng kinh doanh để mua…
– Lô này là duy nhất đấy ạ, nói nhỏ anh nghe chứ lão nhà em đang tiếc không muốn bán…cứ cằn nhằn nhức đầu quá…
Bỗng ông Hùng quay lại hỏi:
– Vậy là không bán nữa đúng không? để tôi tìm lô khác…
Nghe nói vậy thì bà Thúy Ái hốt hoảng:
– Em đâu có nói là không bán, đàn ông thường nông nổi lắm. Nhà có công chuyện thì phải bán cho dù có rẻ một chút cũng được.
Chợt ông nhìn thấy tài xế xe Taxi cứ đi đi lại lại tỏ vẻ sốt ruột liền vẫy lại gần, nhưng chưa kịp hỏi thì bà Thúy Ái vội lên tiếng:
– Ấy, thằng cháu con bà chị đấy ạ, Dì nói nè…
Bà ta vội đi lại phía tài xế rồi dúi tờ 200 ngàn vào tay cậu ta, giọng rít lên:
– Cầm lấy rồi biến thật lẹ lên nghe không?
– Ơ, để con thối tiền…
– Khỏi thối, biến…
Cậu tài xế chẳng hiểu đầu đuôi nhưng khi đã chứng kiến cả buổi, và anh hiểu rằng miệng lưỡi bà ta thật ҡıṅһ ҡһủṅɢ, tốt nhất không nên ở lâu. Khi thấy tài xế đi rồi thì bà ta quay lại chỗ ông Hùng cười giả lả:
– Thằng cháu ấy mà, nhờ nó đi mua mấy thứ…
Ông Hùng không nói gì mà định lên xe bỏ đi. Thấy vậy bà ta vội chạy theo:
– Anh Việt kiều, vậy lúc nào mình gặp nhau để bàn cụ thể?
– Có gì tôi sẽ gọi cho chị, tôi có số điện thoại của chị rồi…
– Ấy ấy, số đó em không sài nữa, hôm rồi làm rớt điện thoại mà tìm không được. Anh gọi theo số này nè…
Hai người trao đổi số điện thoại xong thì ông Hùng ra về. Thật ra ông đang cho người đi tìm hiểu về nguồn gốc lô đất tгêภ. Quay nhìn về phía ông Toàn, ông Hùng cười khẩy rồi không nói gì mà lên xe rời đi. Khi ông đi rồi thì bà Thúy Ái vẫn còn bực tức, và có vẻ tiếc rẻ số tiền đã đưa cho cậu tài xế xe Taxi. Nhìn thấy ông Toàn đang đứng chờ một mình, không còn cách nào khác mà bà trút sự bực dọc lên đầu ông:
– Tất cả cũng tại ông hết, người gì đâu mà cù lần hết sức hà…
– Bà vừa phải thôi nghen, đừng tưởng thấy tôi không thèm nói mà làm tới. Tôi nhịn chứ không phải câm…
Nhắc đến chữ “ CÂM” ông bỗng giật mình khi nghĩ đến bà Thanh Hà. Phải chăng bà ấy cũng không thèm nói với một người chồng, người cha như ông chứ không phải bà ấy không muốn nói. Thấy ông Toàn đang nói thì im bặt, bà Thúy Ái lên tiếng:
– Sao lại không nói nữa? hay ông cũng bị Câm như con mụ vợ không hôn thú ấy rồi?
Ông Toàn giật mình, không hiểu sao bà ấy cũng biết bà Thanh Hà không nói chứ? tốt nhất là nên im lặng, kẻo bà ta lại nhắc đến cái sổ đỏ thì nhức đầu…
Nhưng đó là điều ông muốn, chứ làm sao mà qua mắt được một người cáo già như bà Thúy Ái. Bà ta rít lên:
– Hồi giờ ông nghe hết rồi đúng không? chỉ cần mua xong là bán sang tay tức thì, lần này lời bộn tiền à nha. Nhưng vấn đề là tiền, trong ngày mai ông phải mang được cái sổ đỏ về đây cho tôi. Còn bằng cách nào thì tôi không cần biết…
Thật tình chứng kiến bà vợ nói chuyện với ông Việt kiều thì ông cũng ham thật. Nhưng việc lấy được quyển sổ đỏ thì không phải đơn giản. Không những chỉ mình bà Thanh Hà mà ngay cả hai đứa con gáι cũng cương quyết không đồng ý. Thậm chí chúng cũng không coi ông ra gì, đường cùng có lẽ ông đành phải cậy cửa vào lục tủ mà lấy thôi…
Ông Toàn lại đi về nhà cũ, nhưng ông không vào bởi ông thấy xe của con gáι Thanh Loan vẫn đang để ngoài sân. Muốn lục tủ để tìm sổ thì trừ phi nhà đi vắng, chứ bây giờ con gáι lớn đang ở nhà thì ông có vào lại càng làm hai mẹ con thêm cảnh giác mà thôi…
Chợt thấy bụng đói cồn cào thì ông mới nhớ mình chưa ăn gì, cứ hết chuyện nọ lại đến chuyện kia. Ông tìm một quán phở ăn một tô đỡ đói. Chợt ông nghe thấy hai thanh niên đang nói chuyện với một bà trung tuổi ăn mặc sang trọng, liếc ra ngoài thấy một chiếc xe hơi màu trắng thì ông hiểu rằng bà ta là người giàu lắm tiền. Tiếng bà ta cất lên căn dặn hai thanh niên làm ông chú ý:
– Tụi bây làm sao thì làm, tiền chị không thiếu nhưng phải làm ăn với người đàng hoàng. Cho dù lãi suất có rẻ một chút mà giúp được người ta thì cũng ok nghe hôn…
– Dạ chị Đại…
– Thôi kêu phở ăn đại đi rồi còn làm công chuyện.
Lê Toàn chợt nghĩ, nếu chỉ cần mua xong rồi sang tay ngay thì trả lãi cũng không đáng nhiêu, vẫn còn lời chán. Ông ta chăm chú nhìn người phụ nữ, đôi lúc lại nở nụ cười làm thân. Người phụ nữ chờ cho ông ta ăn xong thì nói một tên thanh niên đi sang bàn tên Toàn rồi nhắc nhở:
– Chị Đại tôi không ưa ba cái kiểu nhìn đểu của ông. Khôn hồn thì biến cho nhanh…
Ông Toàn tái mặt, hắn ấp úng:
– Hiểu nhầm rồi, thật tình tôi đâu dám…
– Biến! ông lại còn chối hả?
– Tôi muốn gặp bà chủ có được không? tôi chỉ nói vài câu rồi đi ngay…
– Đây không có nhiều thời gian, ngoại trừ ông có tài sản thế chấp để vay tiền…
Thấy ông Toàn gật đầu, tên thanh niên lại gần người phụ nữ nói gì đó rồi vẫy tay gọi ông sang. Thật tình ngồi trước người phụ nữ sang trọng mà cổ họng ông tắc nghẹn không nói được lời nào. Chờ cho ông bình tĩnh, bà ta hỏi thẳng vào vấn đề:
– Anh muốn vay tiền?
Ông Toàn ấp úng định trình bày lý do vì sao phải vay tiền, nhưng ông chưa kịp nói thì bà ta ᵭ.ậ..℘ mạnh tay xuống bàn quát làm ông giật bắn mình:
– Không dài dòng, chỉ trả lời Có hoặc không…
Ông Toàn gật đầu, miệng lý nhí:
– Tôi có muốn vay…
– Sổ đỏ?
– Tôi không có mang ở đây…mong bà nói chuyện với vợ tôi…
Ông Toàn lấy điện thoại gọi cho vợ rồi đưa cho người phụ nữ kia nói chuyện. Bà Thúy Ái thấy chồng gọi về thì mừng tưởng đã lấy được sổ, nhưng chưa kịp nói gì thì một người phụ nữ lên tiếng:
– Alo, bà cần vay bao nhiêu?
Cái gì? bà ta là ai mà lại hỏi vay tiền? không biết ông chồng mắc ᴅịcҺ của bà tại sao lại để cho bà ta nói chuyện với bà thế này. Mặc dù thắc mắc chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng bà Thúy Ái vẫn đủ bình tĩnh để nói chuyện:
– Alo, xin hỏi ai đang ở đầu dây?
– Ai thì bà cũng không cần biết, yêu cầu bà trả lời cần vay bao nhiêu tiền?
Đến đây thì bà cũng tạm hiểu rằng bà ta là một người làm nghề cho vay tiền. Nhưng làm nghề này cũng tùy từng người, tùy số tiền và lãi suất. Gì chứ chuyện này thì bà quá rành, nghĩ như thế nên bà thay đổi thái độ:
– Tôi đúng là đang cần tiền, mua mảnh đất nhưng đang còn thiếu tiền, có căn nhà ở quê mà chưa bán được…
– Chị vay bao nhiêu? Thời gian mấy tháng?
– Chị cần nhiều á, em có nổi không?
– Bao nhiêu cũng có, chị nghe tên Tuyến Đô la chưa?
Tuyến đô la. Mặc dù không giao du với giới Һγ siпh, nhưng bà cũng đã từng nghe nhắc đến cái tên của người phụ nữ này. Nghe nói bà ta giàu có lắm, hội ς.ờ .๒.ạ.ς cũng thường xuyên cần đến bà ta. Không hiểu sao ông Toàn chồng của bà lại biết bà ta chứ. Nhưng để chắc chắn thì tốt nhất nên gặp nhau. Biết đâu bà cũng đồng ý với phương án này. Nếu chỉ cần mua xong là sang tên ngay cho ông việt kiều. Để chắc ăn thì bà yêu cầu ổng cũng đặt cọc giống mình, nếu chủ đất xù thì bà cũng xù theo. Nhất là kéo nhau ra tòa rồi cũng hòa cả làng mà thôi…