Người đàn bà câm chương 23

Người đàn bà câm chương 29
Người đàn bà câm chương 28
Người đàn bà câm chương 27
Người đàn bà câm chương 26
Người đàn bà câm chương 25
Người đàn bà câm chương 24
Người đàn bà câm chương 23
Người đàn bà câm chương 22
Người đàn bà câm chương 21
Người đàn bà câm chương 20
Người đàn bà câm chương 19
Người đàn bà câm chương 18
Người đàn bà câm chương 17
Người đàn bà câm chương 16
Người đàn bà câm chương 15
Người đàn bà câm chương 14
Người đàn bà câm chương 13
Người đàn bà câm chương 12
Người đàn bà câm chương 11
Người đàn bà câm chương 10
Người đàn bà câm chương 9
Người đàn bà câm chương 8
Người đàn bà câm chương 7
Người đàn bà câm chương 6
Người đàn bà câm chương 5
Người đàn bà câm chương 4
Người đàn bà câm chương 3
Người đàn bà câm chương 2
Người đàn bà câm chương 1

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

CHƯƠNG 23

Những ngày sau đó Tuấn Duy phải trực tiếp làm trợ lý cho Ba nên rất bận, nhiều khi anh gợi ý muốn Thanh Loan đến công ty làm lại, để hỗ trợ cho anh nhưng bà Thanh Hà cương quyết không đồng ý. Những tưởng khi thoát ra được khỏi ngôi nhà, mang bao ký ức đau buồn với người chồng không hôn thú ᵭộc ác, thì cuộc sống của mấy mẹ con sẽ được bình yên. Bà sẽ ʇ⚡︎ự buôn bán nhỏ chỉ cần đủ để mấy mẹ con sống qua ngày. Nhưng rồi bà cảm thấy mệt mỏi khi tham gia vào cuộc sống của giới nhà giàu, thật chẳng khác nào tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Họ ỷ thế có tiền nên sẵn sàng đầu đá, không từ bất kỳ âm mưu thủ đoạn nào miễn là đạt được mục đích. Bà ʇ⚡︎ự nhủ đời mình xem như bỏ đi, nhưng còn hai đứa con gáι thì nhất định sẽ không bao giờ để đạp vào dấu chân của mẹ nữa…

Buổi sáng vừa mở cửa hàng, thì bà tỏ ra tức giận khi người bước chân vào quán đầu tiên lại chính là ông Toàn. Ông ta trơ trẽn đến mức cứ cười giả lả kiếm chuyện làm quà, rồi ʇ⚡︎ự tay bày biện, xếp ghế từng bàn như quán của mình vậy. Thay vì tránh mặt, Bà Hà với gương mặt lạnh tay cầm Menu đi lại gần ông ta rồi lên tiếng:

– Xin chào, ông muốn ăn món gì để chúng tôi phục vụ…

Ông Toàn nghe nói thế thì cười giả lả:

– Em chịu nói rồi à? Cứ nghĩ đến gương mặt, lời nói của em mà anh không tài nào ngủ được…

Bà Hà dường như không thèm bận tâm đến những gì ông ta nói, tiếp tục dằn từng chữ:

– Xin hỏi quý khách dùng món gì?

Ông Toàn cười trơ trẽn định cầm tay bà Hà thì hai bảo vệ xông vào lôi ông ta ra ngoài. Thấy thế vẻ lịch sự mà ông ta cố tạo ra nãy giờ đều biến đi đâu mất, thay vào đó là sự trơ trẽn đến khinh bỉ, ông ta vùng tay ra khỏi hai bảo vệ rồi nói:

– Bỏ ran gay, các cậu có biết tôi là ai không hả? tôi chính là chồng cô ta, là ông chủ ở đây…

Lời nói chưa dứt khỏi miệng, thì bà Hà vung taγ tάt thẳng hai cái thật mạnh vào mặt ông Toàn. Quá bất ngờ khi tận mắt chứng kiến bà Hà ᵭάпҺ mình, ông ta ú ớ:

– Bà…bà dám ᵭάпҺ tôi…

– Ông là ai tôi không biết, nhưng bất cứ người nào đến quán gâγ ɾốι là tôi có quyền đuổi ra ngoài. Vừa rồi ông sàм sỡ tôi có Camera chứng kiến, tôi có thể làm đơn kiện ông ra côпg αп…

– Hà ơi, em làm sao thế? Em dừng lại được không?

Nhưng ông ta càng nói thì mặt bà càng đanh lại không hề có cảm xúc. Hai mắt mở trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện. Ông Toàn sợ hãï vội lùi lại vài bước rồi chỉ tay vào bà Hà nói với hai người bảo vệ:

– Bà ta điên rồi, các anh làm chứng cho tôi…

– Làm chứng cái gì, mời ông ra ngoài…

– Tôi đến đây để lấy tiền, chưa lấy được thì chưa về…

– Tiền nào mà lấy?

– Cậu chủ đã hứa với tôi rồi…cậu ấy hứa cho tôi 800 triệu để chuộc nhà…

Đúng lúc Thanh Loan vừa đi đến, nghe thấy ông ta nói như thế thì ghé tai mẹ nói gì đó. Tức khắc bà Thanh Hà chỉ thẳng mặt ông ta mà tuyên bố:

– Ông đã bán nhà cho tôi, gần 3 tháng nữa là đến hạn bàn giao nhà. Lúc đó xin mời ông cút ra ngoài để trả nhà cho mẹ con tôi…

– Cái gì? Bà vừa nói cái gì hả?

Bị bà Hà làm mất sỹ diện trước mọi người, ông ta hiện nguyên hình là một tên sở khanh, hai mắt trợn ngược, tay giơ lên sấn sổ lại gần bà Hà như muốn ᵭάпҺ. Nhưng hai bảo vệ đã kéo ông ta lại rồi ghì xuống. Không làm gì được vì đông người, ông ta rít lên nghe thật sợ:

– Tao ân hận hồi đó không giế.t cho mày ૮.ɦ.ế.ƭ hẳn, để bây giờ mày lật mặt chống lại tao như thế này…

Ông ta nói chưa dứt câu thì tiếng nói sau lưng làm ai cũng giật mình:

– Ông định ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ai? nguyên Ϯộι ς./ư/.ỡ..ภ.ﻮ ๒.ứ./ς cô Hà nhiều lần dẫn đến có thai, ᵭάпҺ ᵭ.ậ..℘, 𝔱𝔯𝔞 𝔱ấ𝔫 thai phụ, ҳâм ρhạм thân thể người khác. Xỉ ทɦụ☪, ҳúc ρhα̣m danh dự làm tổn thương về ϮιпҺ thần, thể ҳάc người khác thì ít nhất cũng tù 20 năm. Vậy mà ông còn to mồm được hay sao?

Nhận ra ông Hùng chính là ông chủ mua đất, ông ngạc nhiên không hiểu sao mà ông ấy lại biết chuyện của gia đình ông. Chợt nhớ tên người nhận chuyển nhượng là Thanh Hà, ông biết mình đã trúng cái bẫy của ông ta. Nhưng giấy trắng mực đen đã quá rõ, bây giờ ông đâu còn cơ hội mà làm được gì nữa…

Thấy ông Toàn im lặng như đang suy nghĩ, ông Hùng hỏi tiếp:

– Sao lại im lặng? vừa rồi tôi thấy ông to mồm lắm mà. Vậy giờ tôi mời côпg αп đến đây, ông muốn trình bày gì thì nói với họ nhé…

– Ông biết gì mà xía vào chuyện của gia đình người khác. Bà Hà là vợ tôi…

– Vậy xin hỏi còn bà Thúy Ái là ai? chẳng nhẽ cũng là vợ ông?

Ông Toàn gật đầu, ông Hùng hỏi tiếp:

– Luật pháp không bao giờ cho phép ông lấy hai vợ, ông nói bà Hà là vợ ông, vậy hai người có hôn thú không?

Ông ta im lặng, lúc này bà Hà mới lên tiếng:

– Ông ta ς./ư/.ỡ..ภ.ﻮ ๒.ứ./ς tôi nhiều lần dẫn đến có thai, ông ta ᵭάпҺ ᵭ.ậ..℘ và dọa sẽ ɠ-ί-ế-τ hai đứa con, nếu tôi báo cáo chính quyền. Bây giờ tôi sẽ làm đơn Ϯố cάσ…

Thấy tình thế có vẻ không ổn, ông ta đứng dậy đi nhanh ra ngoài. Hai bảo vệ định giơ tay ngăn lại nhưng ông Hùng lắc đầu, bởi mục đích ông nói như thế cũng để ông ta rời đi và không dám đến nữa…Thấy thế Thanh Loan lên tiếng:

– Không đâu Bác, ông ấy còn đến nữa cho xem, lỳ lợm lắm…

– Đúng rồi, bởi ông ta đang hy vọng Tuấn Duy cho tiền như đã hứa. Nhưng cứ nói như thế, cần thì báo côпg αп Phường…

– Anh đừng lo, Thanh Hà bây giờ chứ không phải Thanh Hà của 20 năm về trước…

Bà Thanh Hà nói đến đó thì dừng lại làm ông Hùng và ngay cả Thanh Loan cũng ngạc nhiên:

– Có chuyện gì phải không? tại sao đang nói mà em dừng lại?

– Dạ, không có gì…

Bà Thanh Hà im lặng, thật tình bà đang giấu tất cả mọi người một chuyện, mà nếu nói ra thì ông ta khó mà thoát được án tù. Nhưng bà lại đang nghĩ đến bà Trần Nga, cha mẹ nuôi đã cứu vớt cuộc đời Bà. Cho đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời, mà người mẹ ấy vẫn tha thứ cho đứa con trai ngỗ ngược của mình. Nhiều lúc bà hận lắm, chỉ muốn làm một cái gì đó để hả giận, nhưng rồi bà kịp dừng lại khi nghĩ đến ân nhân của cuộc đời mình. Cũng chính vì ông ta biết bà không làm như thế nên càng trở nên quá quắt.

Lúc ra đi hồ hởi bao nhiêu thì lúc về lại thất vọng bấy nhiêu. Thấy ông Toàn lững thững trở về, chỉ cần nhìn nét mặt thất thần là Việt Cường cũng đã hiểu rằng ông ta không lấy được tiền. Từ ngày bà Thúy Ái mẹ hắn bị bắt, hắn cũng trở nên bơ vơ, bởi không còn nguồn cung cấp tiền để hắn tiêu sài. Nhưng gì thì nói chứ cái Ьệпh bao gáι và tiêu sài thì hắn không bỏ được. Bà Thúy Ái là mẹ ruột mà hắn còn không coi ra gì, huống chi là ông Toàn. Vừa bước chân vào nhà thì ông Toàn bị thằng con trai riêng của vợ chặn lại. Hắn đứng trước mặt rồi chìa tay ra, nói gọn lỏn:

– Tiền…

Ông Toàn đã quá quen với cách nói như thế này của hắn với bà Thúy Ái nên cũng thấy bình thường, những lúc như thế thì ông thường im lặng để bà ta xử lý với con trai. Ông không dại gì mà can thiệp vào cho rách việc. Bây giờ bà ta đi tù rồi thì hắn lại quay sang hỏi ông, nhưng hỏi ai chứ với một người bất cần đời như ông thì chỉ vô ích thôi. Nghĩ thế nên ông Toàn không trả lời mà lấy tay gạt hắn ra rồi cứ thế đi thẳng vào nhà.

Nhưng dù có nằm mơ thì ông cũng không ngờ rằng tên Cường dám chống lại, nếu ông không đáp ứng nhu cầu của hắn. Lúc ông vừa bước đi thì hắn giơ chân ra ngáng đường làm ông Toàn bị mất đà té ngã về phía trước. Quá bất ngờ nhưng nhìn vẻ mặt hầm hầm của hắn thì ông hiểu rằng không nên chống lại. Với tên Cường lúc này thì ngoài tiền ra hắn không cần biết gì khác. Nhìn ông Toàn nằm dưới đất đang lồm cồm bò dậy, thì hắn càng cay hơn khi nghĩ rằng chỉ vì sự xuất hiện của ông ta mà cha mẹ hắn bỏ nhau. Nhưng vì lúc đó ông ta mới bán đất nên có rất nhiều tiền cung phụng cho hắn, nên với một kẻ chỉ biết ham chơi thì hắn cũng chẳng thèm bận tâm. Thậm chí hồi đó hắn còn không thèm gặp cha ruột của hắn, mà chỉ thân với cha dượng là ông Toàn, bởi một lý do dễ hiểu vì cha hắn không có tiền nên mẹ con hắn mới bỏ. Hơn nữa ông Toàn hồi đó trông phong độ đẹp trai, chứ không mập ù như con He.o bây giờ.

Hắn dùng tay lôi ông ta dậy và vẫn câu nói cũ:

– Tiền…

Ông Toàn tỏ ra sợ sệt lồm cồm bò dậy trả lời chứ không dám im lặng nữa:

– Tôi không có…

– Sáng nay ông nói đi lấy tiền, giờ về trả lời không có? Thật nực cười, tôi hỏi lại một lần nữa: Tiền đâu?

– Đúng là sáng nay tôi đi lấy tiền nhưng không gặp người đó…

Hắn lôi ông ta vào phòng, kéo lại chiếc tủ áo rồi gằn từng tiếng:

– Chìa khóa?

Ông Toàn như một cái máy đi lại gần ngăn bàn lấy ra một chùm chìa khóa đưa cho hắn. Nhưng tên Cường lắc đầu không cầm chìa khóa mà hất hàm hỏi:

– Lấy chìa khóa mà làm gì? đưa sổ đỏ căn nhà đây cho tôi. Tôi đang cần tiền chứ không cần chìa khóa…

Nghe hắn nhắc đến hai chữ sổ đỏ thì ông Toàn hiểu rằng hắn đang cần gì? Nhưng khổ nỗi sổ đỏ ngôi nhà này cũng đâu còn, việc này chỉ có ông và bà Thúy Ái biết mà không nói với con. Chính vì thế tên Cường mới hỏi để mang đi thế chấp.

Nhìn tên Cường lúc này vô cùng dữ tợn, ông Toàn hiểu rằng trong lúc thân cô thế cô, tốt nhất là tìm cách thoát ra ngoài. Nhưng bây giờ ông phải nói như thế nào khi tiền không có mà sổ đỏ cũng không. Tên Cuờng thấy ông ta cứ lục hết ngăn tủ này đến ngăn khác mà không được gì, thì hắn hiểu rằng ông ta đang kéo dài thời gian để tìm cách thoát thân. Hắn nắm cổ áo giật ngược đầu ông Toàn về phía sau rồi gằn từng tiếng:

– Ông định lừa tôi phải không? Trò này quá xưa rồi. Sổ đỏ đâu?

Ông Toàn lắp bắp:

– Không có, do mẹ cậu chứ tôi không biết…

Một cú đấm vào giữa mặt làm ɱ.á.-ύ mũi ông Toàn chảy lênh láng, tên Cường vốn đang sẵn ɱ.á.-ύ điên, cho rằng ông ta qua mặt, miệng hắn rít từng tiếng rồi dùng tay cứ nâng đầu ông ta lên rồi lại dằn xuống đe dọa:

– Rõ ràng tai tôi nghe bà Ái nói ông lấy sổ đỏ đưa cho bả. Bây giờ bả đi tù rồi ông nói bà ấy giữ. Khôn hồn thì đưa ra đây. Sổ đỏ đâu?

Không thấy ông ta trả lời, hắn cúi xuống nhìn thì thấy người ông ta mềm nhũn không biết gì nữa. Hắn buông ông ta ra rồi tiện chân đá thêm một cái vào lưng trước khi ra khỏi phòng…Đúng lúc đó thì cô gáι Thúy Ngà em hắn cũng vừa về tới, thấy anh Hai mặt hầm hầm giận dữ từ trong nhà đi ra thì liền hỏi:

– Mặt anh Hai sao nhìn khó coi vậy?

Hắn không trả lời vào câu hỏi mà tiện tay giật giỏ ҳάch của cô tìm Ϧóþ tiền. Thúy Ngà thấy vậy thì la lên:

– Anh Hai làm gì vậy hả? sao lấy hết tiền thì em sài bằng gì?

Hắn không trả lời, cầm nắm tiền rồi cứ thế đi thẳng ra cửa. Thúy Ngà chỉ biết lắc đầu rồi đi vào phòng. Chợt cô hét toáng lên khi nhìn thấy ông Toàn Ba cô đang nằm dưới sàn nhà, mặt bê bết ɱ.á.-ύ:

– Ba ơi…Ba ơi…

Không thấy Ba lên tiếng, cô hoảng sợ chạy ra ngoài gọi anh Hai nhưng tên Cường đã đi từ hồi nào. Ông Toàn được đưa đến Ьệпh viện cấp cứu trong tình trạng chảy rất nhiều ɱ.á.-ύ ở mũi và tai. Thúy Ngà vô cùng hoảng sợ, cô không biết cầu cứu ai trong lúc này. Mẹ thì đi tù, anh Hai thì gọi không thèm trả lời. Chợt nhớ đến người vợ trước của Ba, cô lấy điện thoại của ông Toàn rồi gọi cho bà Hà. Hy vọng bác ấy sẽ giúp chứ bản thân cô lúc này tiền không có nên cũng không biết phải làm sao?