Người đàn bà câm chương 21
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
Thay vì đuổi ông ta ra ngoài nhưng Tuấn Duy lại không làm như vậy. Anh lại gần ông Toàn định nói gì đó, nhưng chợt nhớ ông ta không biết tiếng Anh nên anh đỡ ông ta đứng dậy rồi mời vào quán trước sự ngạc nhiên của mọi người. Thanh Loan thấy vậy thì phản đối, cô nói với Tuấn Duy:
– Anh sao vậy hả? Em nhờ anh đuổi ông ta đi, anh không làm được thì thôi, lại còn kéo ông ta vào đây làm gì? Hay anh thấy mẹ con em phải như thế nào thì anh mới vừa lòng. Em nhất quyết không muốn mẹ em phải khổ nữa, kể cả anh cũng không nên ở đây, hai người đi ra ngay…
Chưa bao giờ mà Tuấn Duy lại chứng kiến sự cương quyết như vậy với Thanh Loan. Nhưng thay vì tức giận thì cô lại tỏ ra đau khổ, khuôn mặt đã đầm đìa nước mắt, giọng nói đã lạc đi làm anh cũng không bình tĩnh. Chờ cho cô nói xong thì anh lên tiếng:
– Em phải hết sức bình tĩnh, em có thể đuổi ông ta lần 1 lần 2, nhưng không thể cứ đuổi mãi. Anh muốn biết nguyên nhân vì sao ông ta lại biết mà đến đây? Nhất định không phải vô tình mà rõ ràng có kẻ xui khiến. Vậy người đó là ai?
Thanh Loan nghe nói đến đó thì giật mình, tại sao cô lại không nghĩ đến điều đó. Nhưng với ông ta mục đích đến đây để xin tiền, mang tiếng là mở quán nhưng mẹ con cô không có tiền, tất cả là tiền của bác Hùng. Hơn nữa mẹ con cô thấp cổ bé họng, cho dù có biết người đứng sau là ai thì cũng cam chịu chỉ vì không có tiền. Mà một khi đã không có tiền thì cũng không dám mở miệng chứ đừng nói gì đến dám đối đầu hay Ϯố cάσ. Nhìn vào mắt Tuấn Duy, cô trả lời nhưng trong giọng nói vẫn còn nhiều uất ức:
– Em muốn lắm chứ? Nhưng anh biết ông ta đến đây làm gì không? Ông ta hỏi xin 800 triệu để chuộc lại nhà. Hoàn cảnh mẹ con em thì anh biết rồi, 80 triệu cũng không có chứ đừng nói gì đến 800…
Không ngờ Tuấn Duy trả lời:
– Anh sẽ cho ông ta số tiền đó, với điều kiện ông ta phải khai ra người nào đã làm việc này? Em nói với ông ta như vậy giúp anh…
Mặc dù chưa biết ý của Tuấn Duy thế nào, nhưng khi nghe nói như thế thì cô quay sang ông Toàn rồi chỉ vào Tuấn Duy nói cho ông ta hiểu ý của anh vừa nói:
– Ông nghe cho rõ đây, người này chính là chủ quán, mẹ con tôi chỉ làm thuê thôi. Nhưng anh ta thấy ông đang cần tiền để chuộc nhà thì muốn giúp đỡ. Vậy tôi sẽ phiên ᴅịcҺ để hai người nói chuyện được không?
Ông Toàn nghe thấy thế thì vội qùγ xuống trước mặt Tuấn Duy chắp tay van xin:
– Lạy ông, xin ông cứu tôi…
Nhìn người cha tệ bạc vì tiền mà phải qùγ lạy ทɦụ☪ nhã trước một người đáng tuổi con mình, mà Thanh Loan quay mặt đi tỏ vẻ khinh bỉ. Tuấn Duy thấy thế thì không hiểu cô nói với ông ta những gì mà ông ta lại làm như vậy:
– Em nói gì rồi? Sao ông ta lại như thế? Nói ông ta đứng dậy và có chấp nhận như ý của anh không?
– Em nói rồi, ông ta đồng ý và xin anh giúp đỡ…
Tuấn Duy nhìn ông Toàn rồi hỏi:
– Ông đang rất cần tiền?
Ông Toàn gật đầu rồi lại định qùγ xuống thì anh ngăn lại:
– Tôi có thể giúp ông số tiền đó, nhưng với một điều kiện…
Ông ta lại gật đầu, lại một lần nữa Thanh Loan ngạc nhiên bởi sự hèn nhát của người mà cô gọi là cha. Nhưng cô đâu hiểu rằng sở dĩ ông không cần biết là điều kiện gì mà cũng sẵn sàng đồng ý, bởi ông đâu còn con đường nào để đi. Tuấn Duy lấy điện thoại mở băng ghi âm rồi bắt đầu hỏi:
– Ông cần số tiền bao nhiêu?
– 800 triệu…
– Ông cần để làm gì?
– Tôi vay tiền của chị Đại nên phải có tiền trả cho chị ta để chuộc lại nhà…
– Ông nói rõ hơn cho tôi biết người cho ông vay tiền tên gì?
Ông Toàn im lặng, ông nhớ trong giấy tờ chuyển nhượng có ghi tên bên nhận chuyển nhượng là bà Lê Thanh Hà. Vừa nghe đến đó thì cả hai người cùng giật mình, tại sao cái tên Lê Thanh Hà nghe quen quá, có bao giờ lại là mẹ không? Nhưng Tuấn Duy hỏi:
– Tôi muốn biết cái người chủ nợ cho ông vay tiền mà ông hay gọi là chị Đại ấy thật ra tên là gì?
Ông Toàn cảm thấy bế tắc, thật ra ông chỉ biết gọi chị ta tên là chị Đại chứ không thấy gọi tên khác. Chợt nhớ đến tờ giấy chị ta ký làm chứng cho ông vay tiền có ghi tên Diệu Linh, ông ta trả lời:
– Chị Đại tên là Diệu Linh…
Mặc dù cũng đã đoán kẻ chủ mưu đứng phía sau, nhưng khi nghe chính từ miệng ông ta nói ra thì hai người không khỏi bất ngờ. Tuấn Duy nói tiếp:
– Cô Diệu Linh cho ông vay số tiền 800 triệu đồng và sắp đến kỳ hạn ông phải trả nợ để chuộc lại nhà. Vậy tại sao mãi sáng nay ông mới đến đây? Giá như ông đến sớm thì có phải hay không?
Ông Toàn tỏ ra cảm động, ông trình bày:
– Thật tình tôi bế tắc không biết phải xoay sở thế nào. Sáng nay cô ấy gọi điện nói tôi mới biết, cô ấy còn gửi định vị cho tôi nữa…
Cầm điện thoại mà ông Toàn đưa, Thanh Loan ngạc nhiên bởi cô nhận ra số điện thoại mà chị Diệu Linh gọi cho ông Toàn chính là số điện thoại cũ của cô. Hồi đó cô còn làm ở tập đoàn, chị Linh có mượn điện thoại của cô rồi nói chuyện với ai đó, nhưng sau không thấy đưa lại, hỏi thì nói mất rồi. Chị ta tỏ ra áy náy và sau đó mua cho cô cái điện thoại mới mà cô đang sử dụng hiện nay…
Tình thế bỗng trở nên bế tắc, bởi số điện thoại vẫn thường nói chuyện với ông Toàn là của Thanh Loan con gáι ông ta. Và dĩ nhiên cô ta không hề liên quan đến chuyện này. Tuấn Duy tắt thiết bị ghi âm rồi nói:
– Bây giờ ông ăn cơm, xong tôi chở ông đến công ty, ông nói bảo vệ cho gặp chị Diệu Linh, mà phải gặp bằng được, cho dù có phải đứng ngoài chờ…
– Nhưng còn ông hứa cho tôi tiền, vậy lúc nào thì đưa…
Tuấn Duy cười:
– Ông đã làm được gì đâu? Phải xong việc thì mới nhận tiền chứ?
– Thì tôi đã khai hết rồi…
– Ông khai nhưng cô ta không nhận thì sao?
– Vậy tôi phải làm gì?
– Thì tôi vừa nói đó, ông cứ làm theo tôi căn dặn là được rồi. Sẽ có người đi cùng với ông nên đừng lo…
Sau khi nói chuyện với Tuấn Duy, thì Thanh Loan đi ra ngoài gọi một trong hai người bảo vệ ra nói chuyện. Không biết cô nói gì mà chỉ thấy nguời kia gật đầu. Hai nguời đi vào bàn nơi ông Toàn và Tuấn Duy đang ngồi, nguời bảo vệ ghé vào tai ông ta dặn dò gì đó rồi hai người đứng dậy rời đi.
Diệu Linh đang làm việc trong phòng thì nghe bảo vệ gọi ra gặp nguời nhà. Cô ta ngạc nhiên không hiểu ai đến gặp mình nhưng vẫn thu xếp để đi ra ngoài. Chợt nhận ra ông Toàn đang đứng chờ ở cổng thì cô ta vội quay lại. Bỗng tiếng ông Hùng gọi sau lưng làm cô quay lại và tỏ ra ngạc nhiên:
– Dạ, chủ tịch gọi em?
Ông Hùng không trả lời mà chỉ tay ra ngoài cổng rồi nói:
– Hình như cái ông vay tiền hôm nọ đến tìm cô để trả hay sao ý. Mà sao ông ta lại biết mà đến đây? Ra mời ông ta vào phòng nói chuyện, tuyệt đối không được nói chuyện tiền bạc ngoài đường, nguời đi lại nghe được không hay…
Diệu Linh chối:
– Em đang bận lắm, ông ta chắc là nhậu xỉn rồi nói linh ϮιпҺ mất thời gian. Kệ ông ta, kêu bảo vệ đuổi đi là xong.
Nhưng ông Hùng tỏ ra không vừa lòng với câu trả lời vừa rồi. Ông hỏi:
– Vậy giờ tôi yêu cầu cô ra gặp ông ta rồi mời vào phòng gặp tôi thì cô có đi không?
Tình huống bất ngờ, hơn nữa nét mặt ông Hùng cau lại làm cô ta hoảng sợ vội nói:
– Dạ, em ra ngay…
Nói rồi cô ta quay lưng bước đi thật nhanh, nhất định cô phải trị cho ông ta một trận, cái thứ nghèo hèn mà lại hay rắc rối, có gì thì nói chuyện điện thoại là được rồi, cớ gì mà vác ҳάc đến đây chứ? Nhưng khi cô chưa ra đến cổng và cũng chưa kịp nói với ông ta lời nào, thì bảo vệ công ty lên tiếng:
– Chủ tịch mời tất cả vào phòng nói chuyện…
Diệu Linh cố tình đi thật nhanh để theo sát ông Toàn, căn dặn ông ta đừng có bép xép nhiều chuyện với Chủ tịch. Nhưng cái tên thanh niên đi cùng cứ xen vào giữa, làm cô không thể nói được chuyện gì. Còn ông Toàn mọi ngày lù khù chỉ nằm nhiều hơn ngồi, thì hôm nay sao lại đi nhanh đến thế? Chỉ mới sáng nay thôi khi cô gọi thì ông ta thều thào nói còn không ra hơi, cứ tưởng ông ta ૮.ɦ.ế.ƭ rồi chứ? Ai ngờ ông ta lại đi nhanh đến thế…
Khi cả ba người vào đến phòng chủ tịch, thì Diệu Linh vội đi vượt lên trước cố ý đứng chắn nơi của phòng khiến hai người vô cùng ngạc nhiên. Lúc này cô ta rít lên:
– Ông kia…
Thay vì năn nỉ hay xin xỏ như mọi lần, ông Toàn cười trơ trẽn:
– Hồi trước chưa có tiền thì tôi còn sợ cô, bây giờ tôi sắp có tiền để trả nợ rồi thì nằm mơ đi nhé…
Đến lượt Diệu Linh ngạc nhiên:
– Ông vừa nói gì? Có tiền ư?
Ông ta vênh váo:
– Chứ sao? Tôi đến để hẹn ngày trả tiền, chứ tôi cũng đâu có rảnh mà đi chơi…
Nhìn bản mặt trơ trẽn của hắn, Diệu Linh chỉ Hứ một tiếng rồi đẩy cửa bước vào. Lúc này ông Hùng và Tuấn Duy đã ngồi sẵn và đang chờ mấy người. Vừa nhìn thấy Tuấn Duy thì cái vẻ hống hách của ông ta biến đi đâu mất. Thay vào đó là ánh mắt cụp xuống, hai tay đan chéo vào nhau. Chính sự có mặt của Tuấn Duy trong phòng bên cạnh ông Hùng cũng làm Diệu Linh giật mình:
– Ủa, sáng chị thấy em chạy xe ra ngoài mà, sao giờ lại có mặt ở đây rồi?
Tuấn Duy cười:
– Bộ chị không muốn gặp em hả?
– Không có, tiện thì chị hỏi vậy thôi…
Bỗng ông Hùng lên tiếng cắt ngang hai người:
– Tôi muốn hỏi ông Toàn, việc lo tiền để trả nợ thì ông lo đến đâu rồi?
Thấy Tuấn Duy nhìn mình cười gật đầu thì ông mạnh dạn trả lời:
– Dạ ông chủ tịch, sắp tới tôi sẽ mang đến trả…
– Vậy thì tốt. Nhưng có điều tôi thắc mắc là tại sao ông lại đến quán cơm niêu mà bà Thanh Hà đang làm việc để làm gì? Ý đồ của ông là định phá quán không cho người ta làm ăn buôn bán nữa phải không?
– Dạ, không dám. Mới sáng nay cô Linh điện cho tôi nói rằng tôi lo trả nợ, cổ nhắc tôi thời gian chỉ còn 3 tháng, nếu không trả thì cổ sẽ lấy nhà. Tôi xin cổ cho cha con tôi thêm thời gian để thu xếp. Thì cổ nói vợ trước của tôi là bà Thanh Hà đang có nhiều tiền, mở quán cơm niêu lớn lắm. Cổ nói tôi cứ đến đó quậy là sẽ có tiền…
Diệu Linh không cho ông ta nói hết câu vội hét lên:
– Nè ông kia…
Nhưng ông Hùng đã giơ tay ra chặn lại, quay về phía cô ta, ông dằn từng tiếng:
– Tôi đã nhắc nhở cô nên nhớ rằng quán cơm niêu đó là của tôi. Nhưng cho dù không phải của tôi hay của ai đi chăng nữa thì cô cũng không nên có ý đồ xấu hại người ta như vậy…
Quay sang ông Toàn, ông Hùng hỏi tiếp:
– Vậy vừa rồi ông nói sắp có tiền để trả chuộc nhà. Có phải là số tiền mà cô Linh thuê ông đến quán cơm niêu BÉ TƯ HÀ quậy phá đúng không?
Ông Toàn ấp úng định trả lời là không phải, nhưng nhận được cái nháy mắt và gật đầu của Tuấn Duy thì ông trả lời:
– Dạ, thưa chủ tịch…
Diệu Linh nghe thấy ông Toàn bịa đặt đổ Ϯộι cho cô ta thì hét toáng lên. Rõ ràng sáng nay cô chỉ dùng điện thoại của cô Thanh Loan mà gọi cho ông ta, nhằm mục đích xúi ông ta đến đó quậy bà Thanh Hà cho hả giận, chứ cô ta có hứa hẹn cho ông ta tiền bạc gì đâu chứ? Nhưng tức một nỗi là hễ cô mở miệng ra định nói thì ông Hùng ngăn lại. Diệu Linh tỏ ra tức giận vụt đứng dậy đi ra ngoài mặc dù trong phòng đang có mặt ông Hùng, nhưng vừa ra đến cửa thì hai bảo vệ đã đứng chờ, cô ta thấy thế lại đi vào rồi cố nặn ra vài giọt nước mắt để ông Hùng thương hại:
– Ông ta bịa đặt đổ Ϯộι cho em, Xin chủ tịch đừng tin…
– Cô là trợ lý của chủ tịch một tập đoàn, mà cô lại chủ mưu dùng tiền thuê người phá việc làm ăn của tôi, thì làm sao tôi có thể tin cô được chứ?
Diệu Linh khóc bù lu bù loa:
– Oan cho em Sếp ơi, Chủ tịch phải tin em…
Nhưng hai cha con ông Hùng đứng dậy đi ra ngoài, không quên dặn hai bảo vệ chờ bàn giao cô ta cho côпg αп. Bởi vậy mới nói, lòng người quá tham lam, khi đã có một rồi lại muốn có hai, tham vọng của con người biết thế nào cho đủ?