Người đàn bà câm chương 20

Người đàn bà câm chương 29
Người đàn bà câm chương 28
Người đàn bà câm chương 27
Người đàn bà câm chương 26
Người đàn bà câm chương 25
Người đàn bà câm chương 24
Người đàn bà câm chương 23
Người đàn bà câm chương 22
Người đàn bà câm chương 21
Người đàn bà câm chương 20
Người đàn bà câm chương 19
Người đàn bà câm chương 18
Người đàn bà câm chương 17
Người đàn bà câm chương 16
Người đàn bà câm chương 15
Người đàn bà câm chương 14
Người đàn bà câm chương 13
Người đàn bà câm chương 12
Người đàn bà câm chương 11
Người đàn bà câm chương 10
Người đàn bà câm chương 9
Người đàn bà câm chương 8
Người đàn bà câm chương 7
Người đàn bà câm chương 6
Người đàn bà câm chương 5
Người đàn bà câm chương 4
Người đàn bà câm chương 3
Người đàn bà câm chương 2
Người đàn bà câm chương 1

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

CHƯƠNG 20

Mới 5 giờ sáng chuẩn bị mở cửa hàng thì bà Thanh Hà nghe tiếng gõ cửa. Linh tính có chuyện không lành, có bao giờ điều bà nghĩ lại hóa thật hay không? nhưng một khi bà đã quyết thì không còn gì để mất. Cũng là một con người nhưng bà đã chịu quá nhiều đau khổ, cay đắng và đòn roi. Chính điều đó đã tôi luyện con người bà trở nên lỳ đòn và không biết sợ. Nghĩ là khách đến quán ăn sớm nên bà ra mở cửa. Chợt bà ngạc nhiên khi nhìn thấy hai người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ đang đứng trước quán. Thấy bà Hà bước ra thì hai người cúi chào và ʇ⚡︎ự giới thiệu:

– Chúng cháu thuộc công ty bảo vệ ĐN, được điều động đến gặp cô để nhận nhiệm vụ ạ…

– Nhưng tôi đâu có nhu cầu, hay nói cách khác là ai đã làm việc này?…

– Dạ, khách hàng đã ký hợp đồng với công ty và chúng cháu chỉ làm việc thôi ạ…

Tuy hơi ngạc nhiên nhưng bà Hà cũng đã ngờ ngợ ra một điều gì đó. Hai chàng trai có mặt ở quán trong thời điểm này thật đúng lúc. Rất có thể ông Hùng đã làm việc này, bà quay sang hai chàng trai rồi nói:

– Chuyện đó cô sẽ tìm hiểu sau, các cháu cứ chủ động trong công việc nhé…

– Dạ, cháu xin phép cô…

Bên ngoài đã có khách đến kêu món nên bà Hà vội quay trở vào. Vừa quay lưng bước đi thì bà nghe thấy tiếng chào của Tuấn Duy, quay lại bà cũng trả lời và nở nụ cười. Khi thấy chàng trai có mặt từ sớm, thì bà hiểu rằng con gáι Thanh Loan đã nói gì đó, và ông Hùng đã có kế hoạch để bảo vệ mẹ con bà nếu có chuyện gì xảy ra.

Nhưng suốt buổi sáng không có chuyện gì xảy ra. Tuấn Duy có vẻ đắc thắng gọi điện cho Ba:

– Ba họp xong chưa? Mọi chuyện không như ba nghĩ đâu, quán bán đông khách lắm…

Ông Hùng trả lời có vẻ hờ hững:

– Ờ, vậy thì tốt…

Chợt nhớ Ba đang họp nên anh tỏ ra áy náy:

– Con quên sáng nay Ba họp, con xin lỗi…

Ông Hùng cũng không trả lời mà tắt máy, nhưng khi ông thấy trợ lý Diệu Linh có vẻ lắng nghe cuộc nói chuyện của hai cha con thì ông nói thêm cố ý để cho cô ta nghe thấy:

– Con không cần phải ở quán, bởi Ba đã thuê hai vệ sỹ để bảo vệ và gắn Camera xung quanh, Xem ai gan to mà dám đối đầu với Ba. Kẻ nào dám hất đổ nồi cơm của Ba thì Ba không bao giờ tha thứ…

Diệu linh mặt đã tái mét nhưng cố tỏ ra bình tĩnh:

– Chủ tịch nói chuyện với ai mà căng thế ạ?

Ông Hùng cười, nhưng trong giọng nói lại dằn từng chữ:

– À, tôi nghe thám ʇ⚡︎ử báo có kẻ muốn phá quán cơm niêu BÉ TƯ HÀ…

– Ôi, Sếp trăm công nghìn việc thì để ý chuyện đó mà làm gì?

– Sao lại có thể nói vô trách nhiệm như thế? Quán đó là tài sản của tôi, những người làm ở đó chỉ là người làm công ăn lương thôi. Vậy mà kẻ nào dám to gan mà đụng đến chứ?

Diệu Linh giật mình, liếc đồng hồ thấy đã trưa, cô ta lo lắng không biết Lê Kiệt đã làm gì chưa? Lấy cớ đi Tolet, cô vội đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Việc đầu tiên là cô gọi cho Lê Kiệt:

– Alo, em đang ở đâu?

– Em đang ở công ty, chiều nay em mới gặp hai thằng Һγ siпh được…

– May quá. Dừng lại tất cả nghe không?

– Sao vậy chị?

– Bảo dừng là dừng, rồi nói chuyện sau. Thôi chị vào đây, không Chủ tịch lại nghi ngờ…

Nhìn dáng trợ lý Linh vội vàng đi về phía dãy nhà vệ sinh mà ông Hùng cười gằn. Đáng lý ông muốn bắt quả tang rồi làm một lần cho dứt điểm. Nhưng ông nghĩ làm như thế ích gì nếu như sự việc đã xảy ra, Quán mới khai trương đang rất cần uy tín và món ăn phải ngon, phù hợp thị hiếu và túi tiền của người Việt nam. Thì bỗng dưng xảy ra ngộ ᵭộc thực phẩm, hay thủ đoạn mà bọn chúng thường làm là bỏ côn trùng vào đồ ăn. Chỉ cần như thế là mang tai tiếng và đồng nghĩa với hai chữ thất bại. Hơn nữa ông muốn bà Thanh Hà không phải lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Một khi mọi người đã biết đó là quán của ông thì rõ ràng họ không bao giờ còn ý đồ xấu nữa.

Nhưng với một người như Diệu Linh thì cô đâu dễ đầu hàng, bởi cô đã lường trước nếu không dằn mặt trước thì một ngày rất gần, Thanh Loan con gáι bà ta sẽ trở thành trợ lý Chủ tịch. Lúc phải nhận quyết định điều chuyển công tác thì e rằng đã muộn. Bây giờ cô có thể nói gì thì mấy đàn em cũng phải phục tùng, nhưng chỉ cần bị giáng cấp hoặc chuyển đi nơi khác thì chẳng ai thèm bận tâm. Đời là thế, nó bạc bẽo lắm…

Chợt nhớ đến ông Toàn, cô ta liền gọi, từ đầu dây bên kia, tiếng ông ta nghe rè rè như người Ьệпh nhưng cô cũng chẳng bận tâm:

– Alo…

– Ông sao vậy? Buôn ma túy nhiều tiền thế mà sao không trả nợ? Ông định lừa tôi phải không?

– Tôi có biết gì đâu, bà ta làm thì bà ta chịu chứ tôi không liên quan…

– Ông có thể không liên quan chuyện đó, nhưng chuyện nợ tiền thì không thể không trả. Còn 3 tháng nữa là ông phải dọn ra khỏi nhà…

Ông ta khóc, giọng nói đã trở nên yếu ớt, khàn đặc:

– Tôi xin cô cho cha con tôi ở thêm một thời gian, chứ bây giờ biết đi đâu?

– Ông đang còn nhà ở quê, tại sao không về?

– Mẹ con bà Hà khóa cửa bỏ đi rồi cô ơi…

Chị Đại cười mỉa mai:

– Ông thật vô tích sự, bà ta đang là chủ một quán cơm niêu to đùng ngay tгêภ đường Trần Phú. Chỉ có ông đui mới không nhìn thấy…

Đang nằm tгêภ giường, vừa nghe thấy nói như thế thì hai mắt ông ta sáng rực, miệng hỏi có vẻ gấp rút:

– Cô chờ chút để tôi tìm tờ giấy để tôi ghi địa chỉ…

Cô ta tỏ ra bực mình:

– Sao mà ông ng.u quá vậy? Tôi gửi định vị rồi đến đó mà ăn cơm, nghe nói món ăn ngon lắm…

– Được tôi sẽ đi ngay…

Nói xong, ông Toàn thay đồ rồi chạy xe tìm đến địa chỉ tгêภ. Đứng trước quán nhìn tấm bảng lớn ghi tên quán cơm niêu BÉ TƯ HÀ, mà ông không tin những gì mà chị Đại đã nói. Mùi đồ ăn từ trong quán bay ra thơm phức và bụng lại đang đói cồn cào. Ông cứ đứng nhìn mà không dám vào, bởi ông muốn ҳάc định thật chính ҳάc quán ăn này có đúng là của mẹ con bà ấy hay không? Nhưng nếu đúng là như thế thì ông sẽ làm gì? Liệu bà ấy có tha thứ mà chấp nhận cho ông quay trở về hay không?

Nghĩ đến bà Hà, ông cười nhếch một bên mép tỏ ý coi thường. Với ai chứ bà ấy thì cho dù ở chỗ đông người cũng không dám gặp ông. Chỉ cần mỗi lần ông về nhà thì trong hai đứa con gáι, thế nào cũng có một đứa ở bên cạnh. Bà ấy sợ ông một phép không bao giờ dám hé môi nói một lời. Thử hỏi tгêภ đời này có thằng đàn ông nào mà biến vợ ngậm miệng thành câm khi ở cạnh mình không? Ông có thể khẳng định rằng không có người thứ hai.

Bỗng tiếng nói sau lưng kèm với cái vỗ vai làm ông giật mình, ngoảnh lại thì ông thấy một cậu thanh niên mặc đồng phục bảo vệ thì ông quát lên:

– Này cậu kia, cậu vừa làm gì tôi thế hả? Giật cả mình à,…

Tiếng quát lớn của ông Toàn làm khách đang ăn trong quán đều ngơ ngác nhìn ra, Lúc này Thanh Loan đang giao đồ ăn cho khách, thì giật mình khi nhận ra người đàn ông ấy chính là ông Toàn cha cô. Một thoáng lúng túng, cô thắc mắc tại sao ông ta lại biết mà đến đây? Cô bỗng thấy lo sợ nếu ông ấy nhậu xỉn rồi cứ ở lỳ đây không chịu đi thì sao? Thật Ϯộι nghiệp cho mẹ, cứ tưởng rằng đã thoát пα̣п rồi yên ổn mà làm ăn, ai ngờ đi đâu, làm gì thì ông ta cũng không chịu buông, cứ bám theo chẳng khác nào cái vòi bạch tuộc bám chặt vào người. Khi chưa biết phải xử lý thế nào thì bỗng Tuấn Duy đi vào, cô vội kéo anh lại rồi nói:

– Anh có thấy cái ông đi xe gắn máy đứng trước quán mình không?

Tuấn Duy gật đầu:

– Rồi sao? Ông ta là ai? Đến đây quậy hả?

Nhìn vào mắt Tuấn Duy, cô nói:

– Anh còn nhớ có lần em từng nói với anh về cha em, ổng bỏ mẹ con em để theo người đàn bà khác. Nhưng mặc dù có người khác rồi mà ổng vẫn không chịu buông tha mẹ. Bây giờ chẳng biết ai nói với ổng là mẹ bán hàng ở đây mà ổng mò đến…

Bỗng Tuấn Duy lên tiếng:

– Vậy là thua Ba rồi…nhưng anh có cách…

Đến lượt Thanh Loan ngạc nhiên không hiểu tại sao Tuấn Duy lại nói thua thắng gì đó. Nhưng cô chưa kịp hỏi thì anh đã đi ra ngoài. Tiến lại phía người đàn ông đang đứng nói chuyện với bảo vệ, anh nói:

– Anh là bảo vệ ở đây?

Nhưng vì anh nói tiếng Anh nên bảo vệ chỉ lắc đầu. Lúc này bà Thanh Hà từ ngoài đi vào thấy Tuấn Duy đang nói gì đó còn bảo vệ không trả lời mà chỉ lắc đầu thì tiến lại hỏi:

– Có chuyện gì? Sao không vào quán mà đứng ở đây?

Ông Toàn vừa nhìn thấy bà Thanh Hà thì mừng rỡ, định lại gần giới thiệu mình chính là chồng của bà ấy. Bỗng ông đứng khựng lại khi nghe tiếng của bà Hà hỏi bảo vệ thì vô cùng ngạc nhiên. Ủa bà ấy nói từ hồi nào mà ông không biết. Không những thế bà ấy dạo này lại duyên dáng mặn mà thật quyến rũ. Tuy không được ʇ⚡︎ự nhiên nhưng dù sao bà ấy cũng là vợ ông. Ông tiến lại gần từ phía sau, tay phải cầm vào tay của bà ấy. Quá bất ngờ khi có người đụng vào người mình, thì bà Thanh Hà theo phản xạ chạy lên trước về phía bảo vệ. Nhưng khi định thần lại và nhận ra người vừa đụng vào người mình chính là ông Toàn thì bà hét lên:

– Tại sao lại cho ông ta vào đây? Cút đi…

Nghe thấy bà chủ đuổi người đàn ông cút đi thì Tuấn Duy đi lại gần túm lấy cổ áo ông ta đẩy ra ngoài, miệng nói:

– Cút đi, cút đi…

Không chỉ hai bảo vệ mà còn có một thanh niên người nước ngoài cao to đẩy ra đường, may mà không bị té xuống đất. Ông Toàn hoàn toàn bất ngờ, miệng ấp úng xin bảo vệ:

– Cho tôi gặp con gáι Thanh Loan…

Thấy mẹ lắc đầu nhưng Thanh Loan chợt nghĩ, có thể tránh lần 1 lần 2 chứ không thể tránh mãi được, nếu ông ta cứ cố tình đến đây quậy phá. Chính vì nghĩ như thế nên cô quyết định đi ra ngoài gặp ông Toàn. Vừa nhìn thấy con gáι thì ông Toàn vừa khóc vừa nói:

– Ba khổ lắm con ơi, chỉ còn ba tháng nữa thôi là phải ra đường rồi. Giờ Ba Ьệпh cũng không có tiền mua tђยốς, đói cũng không có cơm mà ăn…

Không chờ cho ông ta nói hết lời, Thanh Loan ngắt lời:

– Ông nói chuyện đó ra đây mà làm gì, ông bán hết nhà cửa đất đai để cung phụng cho gáι, để mẹ tôi một mình vất vả nuôi hai chị em tôi ăn học. Đã thế ông luôn về nhà kiếm cớ đòi bán cái nhà thờ cuối cùng, không đạt được thì ông quay ra ᵭάпҺ mẹ tôi. Thiết tưởng ông biến luôn đi đừng trở về nữa…

Dường như những nỗi uất ức luôn đè nén trong lòng mà không được nói với ai? Nay mới có dịp để nói. Thanh Loan vừa nói vừa khóc, thỉnh thoảng tiếng khóc lại nấc lên làm Tuấn Duy không chịu nổi liền đi đến ôm lấy cô. Bà Thanh Hà nãy giờ vẫn đứng như hóa đá giữa phòng, thấy con gáι vừa khóc vừa nói thì vội đi ra, tay cầm con dao lăm lăm chỉ vào mặt ông Toàn rồi rít lên:

– Ông còn dám vác mặt đến đây mà không biết ngượng à? Ông cút về đi, hơn 10 năm trời ông ở đâu thì cút về đó, đừng đến đây mà ám lấy mẹ con tôi…

Ông Toàn vẫn lỳ mặt năn nỉ:

– Hà ơi, anh giờ khổ lắm, em mắng cҺửι anh thế nào cũng được, miễn em cho anh 800 triệu để anh chuộc nhà…

Ông ta chưa nói dứt câu thì Thanh Loan từ trong nhà xông ra đẩy ông ta té xuống đất, chưa hả giận cô còn hất đổ luôn cái xe gắn máy của ông Toàn. Kéo mẹ lui vào, cô nói với Tuấn Duy:

– Anh đuổi ông ta cút đi giúp em, đừng cho ông ta vào đây…

Tuấn Duy gật đầu rồi cùng bảo vệ kéo ông ta ra ngoài. Anh hết nhìn ông Toàn rồi quay sang nhìn bà Hà rồi cuối cùng là nhìn Thanh Loan khóc. Anh ʇ⚡︎ự hỏi rằng Ba anh nói rất đúng. Chính anh đã gây ra tai họa cho gia đình Thanh Loan mà hoàn toàn không biết…