Người đàn bà câm chương 17

Người đàn bà câm chương 29
Người đàn bà câm chương 28
Người đàn bà câm chương 27
Người đàn bà câm chương 26
Người đàn bà câm chương 25
Người đàn bà câm chương 24
Người đàn bà câm chương 23
Người đàn bà câm chương 22
Người đàn bà câm chương 21
Người đàn bà câm chương 20
Người đàn bà câm chương 19
Người đàn bà câm chương 18
Người đàn bà câm chương 17
Người đàn bà câm chương 16
Người đàn bà câm chương 15
Người đàn bà câm chương 14
Người đàn bà câm chương 13
Người đàn bà câm chương 12
Người đàn bà câm chương 11
Người đàn bà câm chương 10
Người đàn bà câm chương 9
Người đàn bà câm chương 8
Người đàn bà câm chương 7
Người đàn bà câm chương 6
Người đàn bà câm chương 5
Người đàn bà câm chương 4
Người đàn bà câm chương 3
Người đàn bà câm chương 2
Người đàn bà câm chương 1

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

CHƯƠNG 17

Ngược với suy nghĩ của cha, Tuấn Duy nóng ruột vô cùng, anh chờ đợi một câu nói từ Ba mà vẫn thấy Ba im lặng. Dường như sức chịu đựng có giới hạn, anh lên tiếng trước:

– Tình hình công ty có ổn không Ba?

Ông Hùng vô tư trả lời mà không hề suy nghĩ:

– Ổn chứ? sao con lại hỏi thế?

Lúc này Tuấn Duy mới nói với cha về nội dung mà cô gáι Thanh Loan tâm sự. Nghe con trai nói như thế thì ông Hùng hỏi:

– Có thể vô tình mà cô gáι con của chủ quán cơm kể cho con nghe về một trường hợp nào đó, nhưng sao con lại nghĩ đến tập đoàn nhà mình?

Tuấn Duy kể cho Ba nghe về mục đích mà anh bất ngờ bay về Việt nam, chính là cuộc nói chuyện điện thoại với chị Diệu Linh. Nhưng vô tình anh lại được nghe cô gáι Thanh Loan tâm sự nên mới thắc mắc và hỏi Ba. Ngậm ngùi một hồi, ông Hùng mới kể cho con nghe về tình hình công ty tại Việt nam, trong thời gian mà mẹ Tuấn Duy Ьệпh nặng và quα ᵭờι. Lúc đó ông tập trung chăm sóc và lo chuyện gia đình, nên mọi việc không trực tiếp giải quyết mà giao toàn bộ công việc cho cấp dưới. Thời gian gần đây phát hiện ngân sách thiếu hụt không rõ lý do thì ông mới ngấm ngầm điều tra. Thật bất ngờ, ông phát hiện những lỗ hổng trong dự án, chính sự sai sót đó dẫn đến những thiệt hại về kinh tế…

– Chuyện đó của công ty thì ʇ⚡︎ự giải quyết, liên quan gì đến mẹ con Thanh Loan? Con thấy cách Ba giải quyết như vậy là không được công bằng cho bác ấy…

Ông Hùng cũng tỏ ra áy náy:

– Ba biết để được việc của mình mà bà ấy bị oan như vậy là không đúng, nhưng bà ấy lại muốn trả ơn nên năn nỉ Ba cho bà ấy làm việc đó…

– Trả ơn? Con không hiểu?

– Chuyện dài lắm…

Lúc này ông Hùng mới kể về cuộc đời khốn khổ của ba mẹ con bà Hà. Đã mấy lần ông đi tìm nhưng may sao lần này lại gặp. Khi biết hoàn cảnh của ba mẹ con thì ông ra tay giúp đỡ, nếu không thì không biết thế nào?

Nghe Ba kể về hoàn cảnh của ba mẹ con thì Tuấn Duy buột miệng la lên:

– Hèn gì mà cô ấy phải nghỉ học, con thật không ngờ. Nhưng tại sao chị Linh lại không nói như thế? Chị ấy cho rằng bà Hà là người soi mói, chắc tham vọng muốn chiếm vị trí của chị ấy nên nói xấu. Hơn nữa bà ấy là người phụ nữ không đàng hoàng, hiện nay có chồng nhưng lại cố tình lấy lòng của Ba nhằm mục đích chiếm tài sản…

Ông Hùng hỏi con trai:

– Nhìn bà Hà, con thấy có phải là người như vậy không?

Tuấn Duy im lặng lắc đầu, nếu hỏi anh nhận xét về bà Hà như thế nào? thì chẳng cần suy nghĩ anh cũng có thể trả lời đó là một người phụ nữ hiền lành và có phần cam chịu. Nếu bác ấy có tham vọng như lời chị Linh nói thì việc gì hai mẹ con phải nghỉ việc? Vấn đề này anh không bận tâm mà anh đang muốn biết tại sao chị Linh lại làm như vậy? Hơn nữa tại sao Ba lại không xử lý dứt điểm? Nếu trong công ty mà có người như vậy thì vô cùng пguγ Һιểм, nhất là chị ấy lại là trợ lý của Ba. Thấy Ba như đang chờ đợi câu trả lời, Tuấn Duy không trả lời vào câu hỏi của Ba mà hỏi ngược lại:

– Ba đã biết người nào gây ra thiệt hại cho công ty chưa? Nếu biết rồi thì tại sao không xử lý dứt điểm? Có thể cho nghỉ việc chẳng hạn…

– Ba biết thế nào con cũng hỏi câu đó, nhưng dù sao thiệt hại cũng đã xảy ra, bây giờ có muốn làm gì thì cũng trễ rồi. Nếu nói Ba nghi hoặc khẳng định chính là người đó, mặc dù là họ vô tình hay cố ý thì cũng không thể nóng vội được. Hơn nữa còn nhiều dự án chưa triển khai, nếu chúng ta làm quá thì thử hỏi cô ta có bán đứng chúng ta cho tập đoàn khác hay không?

Tuấn Duy im lặng, anh thấy Ba hoàn toàn bình tĩnh, nếu là anh thì hẳn mọi chuyện không thể như thế này. Tối nay chị ấy hẹn anh đi ăn, nếu lúc này anh không nói chuyện với Ba thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác. Đang mải suy nghĩ thì điện thoại của Ba đổ chuông, ông Hùng mở loa ngoài cho con trai cùng nghe khi biết cuộc gọi của thám ʇ⚡︎ử:

– Alo…

Tiếng thám ʇ⚡︎ử có vẻ gấp rút từ đầu dây bên kia:

– Báo cáo giám đốc…

– Anh nói đi, tôi đang nghe…

– Cô Diệu Linh đang yêu cầu tôi báo cáo về kết quả theo dõi bà Thanh Hà…

– Các anh đã thấy những gì? Bà ấy chỉ buôn bán chứ có làm gì đâu?

– Dạ, bà Thanh Hà thì không sao nhưng con gáι bà ấy thì có, hơn nữa có một thanh niên rất đáng nghi xuất hiện trong quán.

– Nhảm nhí…

Vừa nghe nói đến đó thì Tuấn Duy thốt lên trong máy làm mọi người không hiểu gì và đầu dây bên kia cũng im bặt. Thấy vậy ông Hùng lên tiếng:

– Tôi đang ở trong quán ăn, tiếng nói của cậu thanh niên bàn bên cạnh lớn quá…

– Tôi lại tưởng ai đang ngồi với giám đốc. Bây giờ tôi báo cáo với cô Linh như tôi vừa nói với giám đốc được không?

– Được, anh thấy gì thì nói như vậy…

Nói xong ông chỉ biết lắc đầu trong khi Tuấn Duy tỏ ra bức xúc:

– Không thể để chị ta làm mãi mà mình không nói được. Tối nay gặp con xem chị ta nói những gì?

– Với Ba chuyện đó không quan trọng, Ba chỉ cần con hiểu vấn đề và cùng Ba giữ công ty. Nếu cô ta có nói gì thì con vẫn im lặng, có như thế chị ta mới chủ quan và không đối phó. Sau khi xong hai dự án quan trọng thì việc cho chị ta nghỉ việc chẳng có gì mà khó cả…

Tuấn Duy không hiểu nghĩ gì mà lại có vẻ lo lắng:

– Không biết chị ý có dám cho Һγ siпh hại mẹ con Cô Hà không? Hay Ba cho người bảo vệ đi Ba…

Ông Hùng cười trả lời:

– Ba nghĩ chắc chưa đến mức độ đó. Có khi cô ta cho người theo dõi Ba luôn rồi…

Hai cha con ăn xong thì lên xe về phòng nghỉ ngơi, họ không biết rằng lúc họ trở về thì cũng là lúc Diệu Linh vừa lên một chiếc xe Taxi. Nhìn thấy Tuấn Duy bước xuống từ tгêภ xe của ông Hùng, cô ta giật mình khi biết hai cha con họ đã gặp nhau, không biết rồi Tuấn Duy có nói gì không? Nhất định tối nay cô sẽ biết điều đó…

Sau khi nói chuyện với Ba và về phòng, Tuấn Duy không ngừng suy nghĩ. Anh nghĩ về mẹ con bà Hà, một người phụ nữ nghèo bất hạnh, và một cô con gáι xinh đẹp và rất giỏi. Cuộc sống của mấy mẹ con chẳng khác gì ngục tù, bây giờ mới được ra ánh sáng thì lại bắt đầu gặp giông tố. Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu, anh lấy điện thoại gọi cho Thanh Loan…

Từ đầu dây bên kia, tiếng cô gáι hết sức nhẹ nhàng:

– Alo, em nghe…

– Chiều nay anh không ghé ăn cơm, nhưng tối anh mời em đi ăn được không?

Thanh Loan cười:

– Nhà bán đồ ăn thì còn đi ăn ở đâu chứ?

Tuấn Duy thật thà:

– Thật ra có một người bạn mời anh đi ăn khi biết anh về Việt nam, nhưng anh muốn em đi với anh để nếu có thể thì anh sẽ xin việc cho em…

Nghe nói đến xin việc thì Thanh Loan có vẻ xuôi tai:

– Em sẽ suy nghĩ rồi trả lời anh…

Tuấn Duy năn nỉ:

– Đi ăn xong rồi về mà…

– Nhưng em cũng phải xin phép mẹ đã chứ? Chưa biết anh là ai rồi nhỡ may anh ๒.ắ.t ς-.ó.ς em thì sao?

Cả hai người cùng cười, một lát sau thì Thanh Loan cười gật đầu. Cô nói để anh yên tâm:

– Việt nam là thổ địa của em, em không ๒.ắ.t ς-.ó.ς anh thì thôi, lo gì chứ?

– Ừ nhỉ, nhưng sao anh không sợ gì cả. Vậy nhé, tối anh ghé đón em…

Ngập ngừng một lát, Thanh Loan có vẻ khó nói khiến Tuấn Duy tò mò:

– Em sao thế? Chỉ đi ăn rồi về thôi mà…

– Nhưng em ăn mặc thế này có làm anh mất mặt không?

– À, tưởng chuyện gì? Cứ yên tâm nhé…

Chẳng hiểu anh nói cứ yên tâm là gì nhưng cô cũng chẳng cần phải suy nghĩ, bởi chẳng qua chỉ lấy cớ đi ăn để gặp người quen rồi anh xin việc cho cô, chứ không phải đi coi mắt ᵭốι Ϯượпg kết hôn mà phải ăn mặc đẹp. Cô cứ ăn mặc bình thường, miễn sao lịch sự là được rồi…

Tuấn Duy hẹn 18 giờ tối nhưng mới hơn 17 giờ thì anh đã có mặt ở quán. Điều làm anh ngạc nhiên là hai mẹ con bà Hà đang ăn cơm. Vừa nhìn thấy anh thì bà Hà đon đả:

– Chào cháu vào ăn cơm…

Tuấn Duy miệng Dạ nhưng mắt lại nhìn Thanh Loan, anh muốn cô trả lời tại sao lại ngồi ăn cơm trong khi đã hẹn đi ăn với anh? Nhìn cô ngồi ăn ngon lành thế kia làm anh ʇ⚡︎ự hỏi rồi chút xíu bụng đâu mà ăn nữa chứ? Thanh Loan thấy anh nhìn rồi lắc đầu thì cứ ôm bụng cười. Lát sau cô đứng dậy nói với mẹ:

– Con no rồi, con xin phép đi phỏng vấn nha mẹ…

– Ừ con đi, nhớ về sớm…

Tuấn Duy lễ phép cúi chào bà Thanh Hà rồi cùng Thanh Loan ra xe. Nhìn cô tươi trẻ trong bộ đồ áo trắng sơ mi, quần Jin đóng thùng thật trẻ trung và sinh động, làm anh từ bỏ ý định ban đầu. Suốt buổi chiều nay, anh cứ suy nghĩ nên mua tặng cô một bộ đầm thật đẹp với màu đầm trang nhã mà cô thích. Nhưng bây giờ thì anh lại thích nhìn ngắm cô ăn mặc như thế này. Thấy Tuấn Duy cứ nhìn mình, Thanh Loan hỏi:

– Anh sao vậy? Cứ nhìn người ta hoài? Bộ sợ em làm mất sỹ diện của anh đúng không?

Câu hỏi bất ngờ của cô làm anh giật mình:

– Ồ không, em đẹp lắm…

– Thế sao anh lại nhìn?

– Thấy hơi lạ nhưng rất đẹp…

Lúc này trong đầu Thanh Loan chỉ đang tò mò không biết sắp tới gặp ai? và Tuấn Duy định xin cho cô làm việc gì để cô chuẩn bị. Nhưng rồi cô lại ngại hỏi mặc dù rất muốn. Sở dĩ cô ăn cơm trước với mẹ là không muốn Tuấn Duy phải khó xử. Nam giới gặp nhau thường hay nhậu, nhưng khi xuất hiện người phụ nữ là họ lại phải quan tâm. Thấy Thanh Loan hết nhìn mình rồi lại quay đi thì anh ngạc nhiên:

– Anh vẫn bình thường, ăn mặc cũng bình thường…

– Thì em có nói anh không bình thường đâu?

– Nhưng mà em nhìn anh 3 lần…

– Trời ơi, lại còn để ý như vậy nữa…

– Có chứ? Mắt nhìn đường để chạy xe nhưng tai quan sát…

Thanh Loan ôm bụng cười:

– Có lẽ em gặp yêu quái rồi, vì chỉ yêu quái mới có mắt ở tai thôi…

Tuấn Duy chưa kịp trả lời thì điện thoại đổ chuông, anh cắm tai nghe rồi lên tiếng:

– Alo…

– Em đi chưa? Chị đến rồi nhé, khi đến sảnh tầng trệt thì có nhân viên lễ tân dẫn em lên phòng…

– Sơ sơ thôi chị ơi, làm gì mà cầu kỳ thế?

Diệu Linh cười:

– Thì lâu lắm mới mời được cậu em, làm sao có thể sơ sài được chứ?

– Lại mắc nợ chị rồi. Em đi rồi, chắc khoảng 30 phút nữa thì tới…

Tuấn Duy nói chuyện xong thì Thanh Loan thắc mắc:

– Người mình đi gặp để xin việc cho em là một chị phụ nữ?

Thấy Tuấn Duy gật đầu, cô hỏi tiếp:

– Vì em chưa có bằng đại học, nếu chị ấy hỏi thì trả lời thế nào?

– Chưa có bằng thì nói chưa có. Đâu phải cứ có bằng đại học thì mới làm việc được hay sao?

– Nhưng em ngại…

– Vậy cứ để anh xử lý, em cứ ngồi yên mà ăn nhớ chưa?

Vừa nói đến đó thì anh chợt nhớ cô đã ăn một bụng no rồi, Tuấn Duy chỉ biết lắc đầu rồi nói:

– À quên, em có đói đâu mà ăn…

– Có mà, em đang đói đây nè…

Anh nhìn cô nghi ngờ:

– Sạo à nha, anh thấy ăn mấy chén lận…

– Em ngồi ăn chút xíu cho mẹ vui thôi, phải để bụng đi ăn đồ ngon chứ nhỉ?

– Thật nhé, nếu vậy thì ok rồi, nhưng anh dặn trước cho dù tình huống nào thì cũng không được bỏ về mà phải chờ anh…

– Anh làm em sợ à, nói gì mà ghê vậy chứ?

Hai người cùng cười, tuổi trẻ là vậy đó. Không cần biết phía trước là bầu trời hay dòng sông, họ cứ bước đi với mục đích là bằng mọi giá phải về đến đích? Họ không sợ khó khăn hay chướng ngại vật để làm chùn bước chân tuổi trẻ. Bởi vậy mới nói nghị lực của con người là vô giá, là một cái gì đó mà không thể cân đo đong đếm được..