Người đàn bà câm chương 16
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
CHƯƠNG 16
Diệu Linh một thoáng ngạc nhiên khi thấy vẻ hờ hững của Tuấn Duy. Rõ ràng sáng nay ông Hùng bận họp, và như vậy thì chưa thể nói chuyện với con trai được. Vậy chắc chắn chỉ có thể là cậu ta đang mệt nên mới thế. Để rõ ràng hơn, cô hỏi dò:
– Sếp Hùng họp xong đi đâu rồi? có bao giờ đi ăn cơm niêu mà không rủ mình không nè?
Tuấn Duy nghe nhắc đến cơm niêu thì cũng thoáng giật mình, nhưng anh cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh:
– Không biết Ba đi đâu? chưa thấy gọi cho em…Em hơi mệt nên về phòng nghỉ một lát, gặp sau nha chị…
Nói xong anh quay lưng tính đi luôn, làm Diệu Linh không hiểu chuyện gì. Cô bỗng cảm thấy lo lắng khi thấy vẻ hờ hững của Tuấn Duy. Có bao giờ cậu ta đã gặp ai đó nên mới thế, nhưng dù sao cô cũng chưa nói gì, chỉ mời cậu ấy sang Việt nam chơi nhân tiện có vài chuyện muốn nói. Tuy Tuấn Duy có hỏi nhưng cô cũng chỉ nói lấp lửng không rõ ràng. Giả sử cậu ta có hỏi Ba thì cô cũng không sao, nghĩ vậy nên Diệu Linh cười:
– Thôi em về nghỉ đi, nhưng bữa ăn tối phải để chị đãi nhé…
– Dạ, em cảm ơn chị…
Thật ra lúc vừa ăn cơm tại quán bà Hà, thì ông Hùng nhận được điện thoại của thám ʇ⚡︎ử nói ông chạy đến sân bay ngay. Vì mới về lại chưa ăn xong cơm nên ông định từ chối:
– Nay tôi chạy 2 ʋòпg đi về sân bay rồi đó, giờ mới ăn trưa nè. Nếu không có gì thì thôi, nếu cần thì nhắn tin cho tôi…
– Nghe nói bà Thúy Ái bị nhân viên an ninh hàng không tạm giữ rồi, còn lý do vì sao thì tôi chưa nghe nói. Tôi chỉ nghĩ rất có thể người đàn ông kia sẽ quay trở lại…
Vừa nghe thấy thế thì ông Hùng đặt chén cơm xuống bàn rồi nói:
– Anh ở đó cố gắng bám sát, tôi sẽ đến ngay…
Nói xong không kịp nói với bà Hà dù chỉ là một dòng tin nhắn. Ông vội ra xe và chạy đi luôn. Đúng như thám ʇ⚡︎ử nói, khi vừa đến cửa kiểm tra an ninh, thì hành lý của bà Thúy Ái bị giữ lại để kiểm tra. Thấy nhân viên an ninh cứ soi đi soi lại cái va ly của mình thì bà bực mình dẫn đến mất bình tĩnh la lên:
– Các cô cậu làm ăn kiểu gì thế hả? máy bay sắp cất cάпh rồi, chỉ có cái va ly với mấy bộ đồ mà cũng rắc rối quá…
Lúc này xuất hiện 2 nhân viên an ninh nữ tiến lại gần kiểm tra người bà từ tгêภ xuống dưới, làm bà càng thêm bực mình:
– Làm gì thế hả? có cần tôi cởi đồ ra đây luôn không?
Thấy bà Thúy Ái tỏ ra nóng tính, và bắt đầu ăn nói thiếu kiềm chế. Nhân viên chuyển hết khách sang cửa kiểm soát bên cạnh. Nếu ϮιпҺ ý sẽ thấy một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, vội quay trở ra khi thấy bà Thúy Ái đang gặp rắc rối. Bà ta không tiếp tục đi sang cửa kiểm soát an ninh bên kia để lên máy bay, mà đi nhanh ra cửa và lên một chiếc xe Ta xi rời đi rất nhanh. Lúc này bà Thúy Ái đã bị cάп bộ an ninh hàng không mời vào phòng để kiểm tra. Nhưng bà ta lo lỡ chuyến bay nên nhất quyết không chịu:
– Tôi không thể lỡ chuyến bay này, đề nghị các anh chị kiểm tra nhanh để tôi đi…
– Xin mời bà vào phòng, nguyên tắc chúng tôi không thể kiểm tra ở đây…
– Kiểm tra ở đây cũng được, tôi đồng ý…
– Xin bà hợp tác, chúng tôi bắt buộc phải làm theo nguyên tắc…
– Tắc với chả nguyên, các ông bà toàn làm rắc rối cho dân chúng tôi mà thôi…
Miệng nói nhưng chân bà ta đành đi theo hai nhân viên nữ. Khi trong phòng chỉ còn ba người thì một nhân viên nữ nhìn bà rồi nói:
– Yêu cầu bà mở va ly để chúng tôi kiểm tra…
Không cần phải nhắc đến câu thứ hai. Bà Thúy Ái vội mở khóa va ly, đến khi va ly hoàn toàn được mở ra, và bà ta tay cầm từng cái đầm giơ lên rũ rũ ngay trước mặt hai nhân viên nữ, miệng nói giọng mỉa mai:
– Tôi đã nói rồi, kiểm tra trực tiếp còn chưa thấy đâu chứ tin gì cái máy đó. Nó mà giỏi như vậy thì nhà nước không tốn tiền trả lương cho côпg αп các cô…
Bỗng bà ta đang nói thì im bặt, bởi một bọc nilon màu đen ở trong chiếc đầm màu xanh rơi ra. Bà ta có phần ngạc nhiên la lên:
– Cái gì thế này?
Một cάп bộ nữ gằn giọng nói:
– Hành lý của bà mà còn hỏi chúng tôi?…
– Cái bịch đen này của ai? rõ ràng ai đã bỏ vào va ly để vu vạ cho tôi…
– Bà nói nghe nực cười, nãy giờ chúng tôi thậm chí còn chưa lại gần bà nữa kìa. Tôi nghĩ bà nên hạ màn đuợc rồi…
Bà ta nghe thấy nói thế thì tò mò muốn mở ra xem, nhưng hai chiến sỹ côпg αп vôi ngăn lại rồi nói:
– Chúng tôi nghi đây là hàng cấm, chúng tôi có trách nhiệm bàn giao cho cơ quan điều tra. Mời bà qua phòng bên lập biên bản…
Nghe thấy lập biên bản thì mặt bà ta tái xanh, miệng ấp úng:
– Tôi xin các cô, thật tình tôi không biết cái bịch này của ai và trong đó có gì. Các cô thả tôi ra để còn kịp lên máy bay…
Nhưng trước sự cương quyết của hai nhân viên an ninh, không còn cách nào khác, bà ta đành đi theo hai người sang một căn phòng khác, mà không khỏi lo lắng lẫn thắc mắc. Rõ ràng tối qua bà soạn đồ bên phòng con gáι, sở dĩ bà làm thế bởi bà không muốn ông Toàn biết lại hỏi linh ϮιпҺ. Trước khi kéo khóa va ly, bà còn kiểm tra lại một lần nữa mà có gì lạ đâu. Vậy cái bịch đen này ở đâu? Tại sao lại ở trong va ly của bà? Ai là người bỏ vào đó? Chẳng nhẽ chính là của con gáι bà? Nếu đúng là của con gáι thì tại sao nhân viên lại nghi ngờ hàng cấm? nếu là của nó thì bà khẳng định chỉ là ba cái đồ lót mới mua mà con muốn đưa mẹ mang đi sài thôi. Bà cũng đã từng nghĩ đến lúc gặp ông Chen tгêภ xe taxi, nhưng ông ấy đi tay không mà hoàn toàn không mang theo gì. Cái va ly thì để ở hàng ghế sau. Vậy thì không thể nói ông ấy có liên quan gì đến chuyện này.
Sang phòng bên cạnh, bà Thúy Ái cương quyết không nhận là của mình, bà yêu cầu nhân viên kiểm tra xem bên trong cái bịch đó là gì. Lúc này ở đâu hai côпg αп điều tra cũng vừa được an ninh sân bay mời đến làm việc. Bà Thúy Ái tỏ ra thất vọng, không phải bà lo vì cái bịch xốp đen mà bà buồn vì chuyến đi đã bị hỏng. Không biết giờ này ông Chen đã lên máy bay chưa? Khi không thấy bà thì cho dù ông ấy có điện thoại thì bà cũng không nghe được bởi điện thoại và giấy tờ tùy thân đã bị côпg αп giữ rồi…
Trước sự làm chứng của hai côпg αп điều tra, cái bịch xốp đen được mở ra, thì mọi người cùng tá hỏa bởi bên trong là ba bịch khác được dán kín. Trong các bịch cũng chỉ duy nhất là một loại chất bột màu trắng. Ngay lập tức bà được mời về cơ quan điều tra côпg αп thành phố. Lúc này bà Thúy Ái cương quyết không nhận, bà ta cho rằng mình đã bị ai đó ᵭάпҺ tráo ở sân bay. Bà cũng khẳng định cái đó không thể là của con gáι. Mặc dù chưa khẳng định chất bột trong cái bịch đó là chất gì? nhưng ϮιпҺ thần của bà ta hoàn toàn sụp đổ. Bây giờ bà không còn phải lo canh cάпh rằng có người nhìn thấy bà đi với ông Chen nữa, mà côпg αп sẽ đến khám xét nhà bà. Lúc đó bà phải giải thích như thế nào để chồng con hiểu và tin lời Bà nói.
Vì bà Thúy Ái được giải về cơ quan điều tra ngay sau đó nên khi ông Hùng đến thì mọi thứ đã ổn định. Ông có vẻ không vừa lòng:
– Tôi bỏ tiền thuê các anh theo dõi ᵭốι Ϯượпg cho tôi. Vậy mà tôi ăn không ngon, ngủ cũng không yên nữa…
– Mong ông thông cảm, vì thông tin về ᵭốι Ϯượпg hoàn toàn lơ mơ, ngay cả tấm hình và thông tin cá nhân sơ bộ cũng không có. Chúng tôi bám theo bà Thúy Ái đến tận cửa an ninh thì được báo cáo là như vậy. Tôi nghĩ rất có thể hắn cũng sẽ ở bên cạnh bà ta, mà như vậy thì chỉ có ông là nhận ra hắn ngay.
Ông Hùng nghe nói thế thì im lặng, nếu đúng như thám ʇ⚡︎ử báo cáo thì tên Chen kia đã tẩu thoát. Nhưng liệu hắn tẩu thoát khi bà Thúy Ái bị tạm giữ hay hắn bỏ đi ngay lúc ban đầu? Tất cả mới chỉ là dự đoán. Ông quay sang nói với thám ʇ⚡︎ử Lâm:
– Tôi sẽ cung cấp hình ảnh, thông tin về tên Chen cho các anh…
Nói xong, ông cúi đầu chào rồi ra về. Chợt nhớ đến con trai Tuấn Duy, ông gọi điện thoại cho con:
– Alo…
Từ đầu dây bên kia, tiếng của Tuấn Duy tỏ ra ngáι ngủ:
– Alo, con nghe nè Ba…
– Con đang ở đâu?
– Con đang ở phòng…
– Vậy con ngủ đi, Ba đang tгêภ đường về…
Biết tính Ba thường trả lời ngắn gọn, nhất là khi ông đang bận hay đang chạy xe. Nên Tuấn Duy không hỏi thêm nữa. Mặc dù im lặng nhưng trong đầu anh biết bao câu hỏi, lúc này anh không bận tâm về tin nhắn ban đầu của chị Diệu Linh, mà anh đang bận tâm về câu nói của cô gáι Thanh Loan tại quán cơm niêu. Cũng dễ hiểu bởi anh không cho phép bất kỳ ai dám có ý định phá hoại công ty. Vấn đề là Ba đã biết chuyện này và đã nghi ngờ, nhưng tại sao Ba lại không nói với anh để cùng hợp tác? Bỗng điện thoại đổ chuông, nhìn màn hình thì anh biết là Ba gọi và lấy làm ngạc nhiên:
– Ba gọi cho con?
– Ba sắp về tới nơi, con thay đồ rồi lên xe Ba chở đến một nơi…
– Sao Ba không về phòng mà còn đi đâu?
Ông Hùng lại không trả lời làm Tuấn Duy hốt hoảng vội dậy thay đồ rồi ra ngoài. Vừa hay thì xe của ông Hùng cũng vừa về tới. Hai cha con chạy đến quán cơm niêu HÙNG THANH thì dừng lại. Ông Hùng vẫn im lặng đi trước, còn Tuấn Duy cũng không dám hỏi mà chỉ biết theo sau. Anh ngạc nhiên khi thấy Ba vào quán rồi nhân viên ai cũng cúi chào liền hỏi:
– Như này là sao vậy Ba?
Lúc đó một người đàn ông dáng người nhỏ định lại giải thích, thì ông Hùng khoát tay ra chiều không phải giải thích mà chỉ cười rồi nói:
– Đây là chú Thanh, hồi còn ở trại trẻ mồ côi vì dáng người nhỏ nên gọi là Sáu Nhỏ. Còn Ba là lớn nên gọi là anh Hai, còn tên Hùng là do ông bà cha mẹ nuôi đặt cho. Ba chỉ muốn con nhớ rằng Ba xuất thân là một đứa trẻ mồ côi, nhưng may mắn được cha mẹ nuôi lo cho ăn học và khôn lớn…
Thấy Ba ҳúc ᵭộпg, hai mắt đã ướt thì Tuấn Duy vội ngăn lại:
– Ba bình tĩnh nè, con cũng là con của một người đàn ông mà trước đây là trẻ mồ côi…
– Thôi được rồi…
Bỗng ông đứng dậy gọi ra ngoài:
– Chú Thanh cho đồ ăn vào đi, cha con tôi đói rồi…
Lúc này Tuấn Duy mới chợt nhớ mình cũng chưa ăn gì. Hết cùng Thanh Loan đi mua đồ rồi về lại nghe cổ nói chuyện nên cũng không muốn ăn nữa. Chợt thấy chú Thanh mang lên hai niêu cơm thì anh lên tiếng nói với Ba:
– Con muốn anh canh cua với cà…
Ông Hùng ngạc nhiên:
– Canh cua? Con ăn ở đâu?
– Ở quán cơm niêu BÉ TƯ HÀ mà Ba ghi địa chỉ cho con đó, nay họ khai trương và nấu rất ngon…
Ông Sáu Thanh không biết tiếng Anh, nên xuống nhà bếp và mang lên tô canh chua cá lóc nóng hổi, nhưng ông Hùng nói:
– Chú nói nhà bếp cho một tô canh cua và cà cho cháu Duy…
Chú Thanh vò đầu gãi tai:
– Giờ trễ rồi, kiếm đâu ra cua đồng chứ? anh nói với cháu ngày mai nhất định chú Sáu sẽ đáp ứng sở thích của nó…
Ông Hùng giải thích với con và tuy Tuấn Duy gật đầu nhưng gương mặt thật khó coi. Tuy gặp con nãy giờ nhưng ông Hùng cũng chưa hề đề cập gì đến chuyện cần nói, cũng như ông vẫn làm như không biết rằng sáng giờ con trai ông đã đến quán cơm niêu của mẹ con bà Hà. Ông cảm thấy cần phải tìm hiểu xem con ông đã nghe được cô gáι Thanh Loan nói những gì? rồi từ đó ông mới lựa lời để nói chuyện. Nhìn con ăn vô tư mà lòng ông thắt lại, có bao giờ một ngày nào đó, nó bị người xấu lợi dụng và hiểu lầm cha mình không? nếu điều đó xảy ra thì là bất hạnh nhất.