Người đàn bà câm chương 13

Người đàn bà câm chương 29
Người đàn bà câm chương 28
Người đàn bà câm chương 27
Người đàn bà câm chương 26
Người đàn bà câm chương 25
Người đàn bà câm chương 24
Người đàn bà câm chương 23
Người đàn bà câm chương 22
Người đàn bà câm chương 21
Người đàn bà câm chương 20
Người đàn bà câm chương 19
Người đàn bà câm chương 18
Người đàn bà câm chương 17
Người đàn bà câm chương 16
Người đàn bà câm chương 15
Người đàn bà câm chương 14
Người đàn bà câm chương 13
Người đàn bà câm chương 12
Người đàn bà câm chương 11
Người đàn bà câm chương 10
Người đàn bà câm chương 9
Người đàn bà câm chương 8
Người đàn bà câm chương 7
Người đàn bà câm chương 6
Người đàn bà câm chương 5
Người đàn bà câm chương 4
Người đàn bà câm chương 3
Người đàn bà câm chương 2
Người đàn bà câm chương 1

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

CHƯƠNG 13

Bà Thanh Hà vẫn thắc mắc không hiểu có chuyện gì mà ông lại vội vàng ra xe về công ty, sau cuộc nói chuyện điện thoại với ai đó. Sở dĩ bà thấy không yên tâm bởi ông Hùng xưng hô là Ba con với người nói chuyện điện thoại. Sau đó lấy cớ rằng phải về công ty họp gấp nên ông ra xe mà không giải thích một điều gì? Bà định hỏi nếu có họp thì cũng phải đầu giờ chiều, đằng này lúc đó đang là buổi trưa giờ nghỉ. Vậy việc ông Hùng đột ngột về Canada một tuần là vì công việc tập đoàn hay gia đình có chuyện gì đó. Mặc dù anh em đã gặp được nhau, nhưng vì đủ thứ chuyện xảy ra, nên Bà cũng chưa kịp hỏi về gia đình ông ấy hiện nay như thế nào? Rất có thể cuộc gọi vừa rồi là của con trai ông ấy…

Chợt nhớ đến anh Sáu Thanh, Bà liền gọi hỏi thăm, nhưng phải mất hơn nửa tiếng mới thấy anh ấy gọi lại:

– Anh nghe nè Út ơi…

– Em định hỏi anh một số việc về anh Hai, nhưng nếu anh bận thì thôi để lúc khác…

– Đúng là anh đang bận, nhưng có chuyện gì em nói đi…

– Em muốn hỏi về vợ con anh Hùng ở nước ngoài…

– Chuyện đó anh cũng không rành lắm, chỉ biết sơ sơ rằng vợ anh ấy mất mấy năm rồi, anh ấy có hai đứa con một trai một gáι…Nhưng sao ʇ⚡︎ự nhiên em lại hỏi như vậy?

– Dạ, không có gì. Chẳng qua em thấy anh ấy nói chuyện với con trai thì phải, sau đó vội lên xe đi ngay…

Ông Thanh im lặng không nói gì, thấy thế bà Hà nói:

– Anh bận thì làm việc đi ạ, anh em gặp lại sau…

– Ừ nhé, hôm nay đông khách quá…

Từ dưới nhà đi lên, Thanh Loan thấy mẹ đang nói chuyện với bác Thanh thì đứng lại nghe. Sau khi mẹ nói chuyện xong thì cô lên tiếng:

– Giờ mẹ nói con mới nhớ, lúc trưa ở quán bác Thanh, con thấy hai thánh niên cứ đi đi lại lại, hết nhìn tấm bảng rồi lại nhìn mẹ mà không thấy vào ăn gì? lúc đầu con tưởng là khách hay chờ đợi ai nên không chú ý, bây giờ nghe mẹ nói thì con mới nhớ.

– Hai người đó là ai? nếu là khách thì phải vào gọi món ăn chứ?

Im lặng một hồi, Thanh Loan bỗng nói:

– Có bao giờ lại là chị Diệu Linh không?

Bà Thanh Hà giật mình:

– Con vừa nói vớ vẩn gì thế hả? Tại sao lại liên quan đến chị Diệu Linh? Con tuyệt đối không được nói linh ϮιпҺ đó, biết chưa?

– Con cũng tiện miệng mà nói ra thôi, bởi hôm đó ánh mắt chị Linh nhìn con khác lắm. Rất có thể chị ấy cho rằng vì mẹ lên tiếng nên bác Hùng họp nói sao đó nên tức mẹ…

Bà Thanh Hà im lặng, bà không ngờ chỉ vì giúp ông Hùng mà bà bị vạ lây. Nhưng bà không sợ bởi bản thân bà có làm gì hại cho công ty đâu? Tiền bạc vay mượn ông Hùng để mang tiếng là lợi dụng ông Hùng thì cũng chưa. Vậy thì chẳng có lý do gì mà sợ cả, hơn nữa trước khi nhận lời làm một việc gì theo lẽ phải, cho dù có bị hiểu nhầm thì bà cũng chấp nhận…bà nói với con:

– Mẹ và bác Hùng chẳng có gì khuất tất, vay mượn tiền bạc của bác ấy để mang tiếng là lợi dụng cũng không? Vậy thì việc gì mà mẹ phải lo chứ?

– Nhưng bác ấy bỏ vốn cho mẹ làm nhà hàng cơm niêu đấy thôi, không là vay tiền của bác ấy hay sao?

Nghe con gáι nói thì bà Thanh Hà thoáng giật mình, nhưng nếu xâu chuỗi lại mọi việc, thì tất cả đều xảy ra trước khi bà biết việc ông Hùng giúp bà mở nhà hàng. Có một vấn đề mà bà thắc mắc là tại sao hai thanh niên đó lại xuất hiện ở đây? Chẳng nhẽ có người thuê họ theo dõi? Nhưng ai đã làm việc đó và theo dõi để làm gì? Có nên nói chuyện này với ông Hùng không?

– Con có cảm giác họ theo dõi Bác Hùng…không biết bác ấy có biết hay không?

Nếu đúng hai thanh niên đó đang theo dõi thì có thể là ông Hùng, bởi sau khi ông ấy lên xe về rồi thì không thấy hai người đó đâu nữa. Vậy tại sao ông Hùng lại bị theo dõi? May mà dạo gần đây ông ấy không đến nhà bà, mà cụ thể là từ khi bà nhận lời làm việc giúp ông ấy phát hiện kẻ gian. Vậy kẻ gian ấy là ai? Có bao giờ vì chuyện đó mà hắn rắp tâm phá hoại hay không? Bởi vậy mới nói, làm ở môi trường nào cũng có kẻ xấu người tốt, càng làm lớn thì lỗ hổng càng lớn. Một người như ông Hùng mà cũng có người theo dõi. Nếu đúng là cô Diệu Linh làm việc này, thì hẳn cô ta lại càng ngạc nhiên, khi thấy ông Hùng vừa từ nước ngoài về đã muốn gặp Bà. Hơn nữa không đề cập gì đến chuyện hai mẹ con bà vừa nghỉ việc, thật là khó hiểu?

Khi cả hai mẹ con đều đang cân nhắc việc có nên nói nghi ngờ này với ông Hùng không thì ông ấy gọi đến. Nhưng lần này ông lại gọi cho Thanh Loan bằng số máy phụ. Sở dĩ cô biết đến số điện thoại này là do trong công việc, bác Hùng khi trao đổi với cô thường rất ít khi dùng số điện thoại liên kết với tập đoàn. Thanh Loan nói với mẹ:

– Bác Hùng gọi cho con…

Bà Thanh Hà hơi thắc mắc là tại sao ông ấy không gọi cho bà mà lại gọi cho Thanh Loan. Nhưng chắc có công việc nên trao đổi với con bé. Bà gật đầu:

– Con nghe đi kẻo bác ấy đợi…

Thanh Loan lễ phép:

– Alo, Bác gọi cho cháu ạ?

– Bác có việc gấp phải bay sang nước ngoài, ngày khai trương quán đã ấn định rồi nên không thay đổi được. Cháu nói với mẹ gặp bác Thanh, có gì bác Thanh sẽ giúp…

– Dạ, Bác đi đường bình an ạ, việc đó cháu sẽ làm với mẹ…

– Vậy yên tâm rồi…

Nói xong ông Hùng ngồi suy nghĩ, sở dĩ ông phải bay về nước ngay bởi con trai ông Tuấn Duy không biết nghe ai nói mà trách Ba có vợ bé khi mẹ mới quα ᵭờι được hơn một năm. Chỉ cần nghe như thế là ông đã hiểu con đang ám chỉ người nào. Mặc dù đang rất bận nhưng ông phải bay về ngay. Ông không thể để cho con càng ngày càng suy nghĩ lệch lạc để rồi mối quαп Һệ cha con không hay. Để tránh trường hợp liên quan đến bà Thanh Hà, nên ông bàn giao trách nhiệm cho ông Thanh lo mọi việc cho nhà hàng mới của bà Thanh Hà, xem như mọi việc không liên quan đến ông. Sở dĩ ông làm như vậy không phải ông sợ, mà bây giờ ông không còn thời gian để nghĩ đến những chuyện không đâu vào đâu như thế.

Bỗng điện thoại đổ chuông làm ông giật mình, ông ʇ⚡︎ự hỏi không hiểu tại sao chỉ một tiếng chuông điện thoại mà cũng làm ông giật mình đến thế? Liếc nhìn tên người gọi thì ông càng ngạc nhiên hơn khi đó chính là Tuấn Duy con trai ông:

– Alo, con gọi cho Ba hả? Ba cũng định gọi cho con đây…

– Con gọi nói Ba đừng bay về nữa, ngày mai con bay sang Việt nam rồi…

– Con sang đây làm gì? Còn công việc ở nhà…

– Sao Ba thấy con sang chơi mà Ba lại lo lắng thế? Con đến Việt nam nhiều lần rồi chứ có phải bây giờ mới sang đâu?

Ông Hùng nghe con trai nói như thế thì có vẻ bực mình:

– Con chất vấn Ba đấy hả? ở trong đầu con xuất hiện những ý nghĩ đó từ khi nào?

Tuấn Duy lúng túng:

– Con xin lỗi Ba…

Ông Hùng thở dài, không hiểu cha con ông nảy sinh những ý nghĩ này từ khi nào? Tuấn Duy là chàng trai tốt, ham học hỏi và tuyệt đối chưa bao giờ cãi lại cha. Vậy mà lần này con lại hỏi ông như thế, nhất định nó đã bị ai tác động rồi, ông muốn cho con ông biết về tình hình của công ty để con cảnh giác, nên phải gặp trực tiếp chứ không thể trao đổi qua điện thoại được…

Việc ông Hùng thay đổi kế hoạch không bay đi nước ngoài nữa thì mẹ con bà Thanh Hà cũng không biết. Hai mẹ con và các nhân viên đều tất bật khâu chuẩn bị cho ngày khai trương. Bà Thanh Hà cẩn thận kiểm tra từng ly từng tý, bởi theo bà hàng ăn là phải vệ sinh sạch sẽ, nếu khâu đó bị khách hàng phàn nàn thì xem như thất bại.

Thanh Loan cũng luôn tay không nghỉ ngơi, chính cô cũng bị cuốn hút vào công việc của mẹ, nhiều khi thấy mẹ vất vả mà cô rất thương, nhưng ngược lại tгêภ môi mẹ lại luôn nở nụ cười, và điều mà cô mừng nhất là mẹ nói luôn miệng. Vậy là từ nay NGƯỜI ĐÀN BÀ CÂM trong mẹ không còn nữa…

Rồi cái ngày khai trương cửa hàng cũng đến. Suốt đêm qua bà Hà hầu như không ngủ, bà cứ đi ra đi vào, kiểm tra chỗ nọ lại sắp xếp chỗ kia. Sáng nay ông Thanh cũng có mặt từ sáng, để chuẩn bị cho em Út theo sự chỉ đạo của ông Hùng. Không biết có phải quán khai trương nên giảm giá 10% hay không? mà khách kéo đến đông quá. Mang tiếng là quán cơm niêu nhưng bà Hà quyết định, trong khi khâu nhà bếp chuẩn bị cho bữa trưa thì bà bán cafe, giải khát. Kể cả bún phở và đồ ăn sáng. Chỉ còn thiếu cái tủ bánh mỳ nữa là đủ hết không thiếu thứ gì?

Tuấn Duy bay sang vào đêm qua, phần vì bay đường dài nên anh hơi mệt. Chính vì thế hai cha con cũng chưa có điều kiện để nói chuyện với nhau. Sáng lúc anh tỉnh giấc thì Ba đã đi làm, để lại cho anh mảnh giấy ghi vội vài dòng chữ:

– Sáng nay Ba có cuộc họp mà thấy con ngủ ngon quá nên không gọi. Lúc nào dậy thì con chủ động đi ăn sáng nhé. Có quán này mới khai trương đang giảm giá, con thử ghé xem có hạp khẩu vị không?

Tuấn Duy đọc xong rồi cười. Đúng là chỉ có Ba mới làm như thế? Nhưng chợt anh tò mò khi thấy tên quán là BÉ TƯ HÀ. Một cái tên nghe hơi lạ, nếu người ta gọi tên theo thứ ʇ⚡︎ự thì đã là Bé Tư, giờ lại còn thêm chữ Hà nữa thì lại càng gây cho mọi người sự tò mò. Anh vệ sinh cá nhân xong quyết định lái xe đến địa chỉ mà ba đã ghi tгêภ tờ giấy.

Đến nơi anh vô cùng ngạc nhiên vì quán rất đông khách, anh lại lắc đầu bởi ngày khai trương thì quán nào chẳng đông khách. Thứ nhất là khách tò mò xem nấu có ngon không? Thứ hai là giảm giá và đôi lúc lại có thêm chương trình khuyến mại hay bốc thăm trúng thưởng cũng vui…

Chợt anh nhìn thấy tấm biển nhỏ viết tгêภ bìa các tông, treo tгêภ sợi dây treo gần cửa ghi dòng chữ: CÀ PHÊ MANG ĐI…làm Tuấn Duy càng thêm tò mò. Chờ cho nhóm khách chuẩn bị đi ra để anh vào, thì một cô gáι rất xinh tiến lại gần và cũng chào rất tươi:

– Em chào anh ạ?

Tuấn Duy lưỡng lự, vì ít sang Việt nam nên vốn tiếng Việt của anh phát âm chưa được chuẩn, nhưng anh nghe và hiểu được cô gáι đang chào mình. Thấy khách lưỡng lự và lấy tay chỉ vào quán thì cô chuyển sang nói chuyện bằng tiếng anh. Quá bất ngờ, Tuấn Anh không ngờ cô gáι bán hàng lại thành thạo tiếng anh như thế. Vậy là anh được bố trí một bàn ngay gần quầy pha chế, nơi mà cô thường đứng pha cafe cho khách. Thấy chàng trai cứ nhìn mình chăm chú làm Thanh Loan cảm thấy không ʇ⚡︎ự nhiên. Nhưng vì khách mới đến quán lần đầu, hơn nữa hôm nay lại là ngày khai trương, nên cô phải hết sức niềm nở. Cô nghĩ anh ta là khách còn cô là chủ, vậy thì cớ gì mà phải sợ chứ? Chính vì thế khi thấy anh ta nhìn rồi cười thì cô lại gần hỏi:

– Anh cần thêm gì nữa không ạ?

Tình huống bỗng xoay chiều, không còn cách nào khác nên Tuấn Duy lúc thì kêu cafe, bún phở rồi lần này kêu luôn cơm niêu làm Thanh Loan la lên:

– Trời ơi, bộ bụng anh ăn hết nhiêu đây thứ lận hả?

Tuấn Duy tay xoa bụng rồi lắc đầu:

– Anh no rồi…

– Vậy sao lại còn kêu quá trời đồ ăn làm chi vậy?

Anh chỉ vào cô rồi nói:

– Anh mời em ăn…

Hai người lần đầu tiên gặp nhau nhưng nói chuyện rất vui. Họ là những thanh niên tràn đầy sức trẻ, vô tư và hoàn toàn trong sáng. Chẳng ai biết chàng trai đó chính là con trai của ông Hùng mới từ nước ngoài về. Bởi vậy mới nói cuộc sống có nhiều điều không ngờ tới cho dù ta rất muốn đi chăng nữa thì cũng không làm lại được ý trời…