Người đàn bà câm chương 12
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
CHƯƠNG 12
Thanh Loan ngạc nhiên khi bác Hùng không hề nhắc đến, hay thậm chí hỏi lý do vì sao mà hai mẹ con lại nghỉ việc không đi làm. Kể cả mẹ cũng thế, khi nghe đến gặp bạn ở trại trẻ mồ côi ngày xưa, là dường như mẹ quên tất cả. Bác Hùng nghe xong đã tắt máy và mẹ cũng nấu cơm xong, nhưng mẹ lại chuẩn bị để đi ra ngoài khiến cô càng thêm thắc mắc:
– Mẹ nay sao vậy ạ? Có chuyện gì mà mẹ giấu con đúng không?
Bà Thanh Hà cười:
– Mẹ có giấu gì đâu, mà mẹ nghĩ bất kỳ chuyện gì trước sau cũng lộ ra thôi…
Câu nói lấp lửng của mẹ khiến Thanh Loan càng thêm thắc mắc, cô vẫn chưa buông mà hỏi mẹ:
– Ý con muốn nói là tại sao bác Hùng không hỏi gì về chuyện hai mẹ con mình nghỉ việc?
– Mình không muốn làm nữa thì nghỉ, đã ký hợp đồng hay ràng buộc bởi bất kỳ giấy tờ nào đâu?
– Con không tin, nhất định mẹ đang giấu con chuyện gì đó. Một mình mẹ không thể làm được như vậy…
Bà Thanh Hà cười chua chát:
– Con nên nhớ mẹ chỉ mới tốt nghiệp Trung học phổ thông, biết gì về chuyên môn mà này nọ…
– Vậy tại sao mẹ lại phát hiện ra những lỗ hổng trong hợp đồng mà ngay cả con cũng không biết?
– Đó là kế hoạch của Bác Hùng, chẳng qua mẹ chỉ là пα̣п nhân trong kế hoạch thay đổi nhân sự của Bác ấy thôi…
Thanh Loan ôm đầu, nếu bác Hùng muốn thay đổi nhân sự hoặc cho ai nghỉ việc là quyền của bác ấy, việc gì phải đặt ra những tình huống này. Ngay lúc đầu bác ấy đưa mẹ vào làm nhân viên văn phòng là cô đã nghi rồi, nhưng lúc đó cô chỉ nghĩ đơn giản là bác ấy giúp cho mẹ vui. Ai ngờ khi bác ấy triệu tập cuộc họp kín, và thông báo những lỗ hổng trong chuyên môn mà ai cũng tái mặt. Khi nhắc đến tên mẹ thì tất cả mọi ánh mắt đều hướng về cô làm cô không được ʇ⚡︎ự nhiên. Bây giờ khi đã hiểu được mấu chốt của câu chuyện, thì cô lại càng khâm phục và thương mẹ nhiều hơn…
Thanh Loan ôm lấy mẹ, cô không ngờ một người phụ nữ không được học cao, cả một đời sống trong bể khổ vì chồng. Mà lại sẵn sàng vào vai chính trong một vở kịch thật hoàn chỉnh đến thế. Hèn gì khi cô nói nghỉ việc thì mẹ đồng ý ngay, bởi lúc đó vai diễn của mẹ đã xong, việc còn lại là do bác Hùng xử lý. Hơn nữa có lẽ bác Hùng cũng không để mẹ ở lại trong một môi trường hoàn toàn không phù hợp như vậy. Và bây giờ phải chăng Bác đang tạo điều kiện cho mẹ kinh doanh. Sau bữa cơm niêu này thì tin rằng cô sẽ có đáp án…
Bác Hùng không đến nhà chở mấy mẹ con như mọi ngày mà nói hai mẹ con ʇ⚡︎ự tìm đến. Nhìn tấm biển lớn đề tên: CƠM NIÊU GIA ĐÌNH HÙNG THANH làm mẹ ngạc nhiên quay sang hỏi con:
– Con hỏi bác Hùng xem tên quán là gì? có phải mẹ con mình đi nhầm không?
Thanh Loan chưa kịp hỏi, thì bỗng một người đàn ông dáng người nhỏ thó từ trong quán chạy ra, lao về phía bà Thanh Hà rồi reo lên:
– Bé Tư phải không? trời ơi, Út ơi…
Bà Thanh Hà cũng thổn thức, khuôn mặt đã đẫm nước mắt:
– Sáu Nhỏ, đúng anh rồi…
Hai anh em cứ thế ôm chầm lấy nhau mà khóc. Lúc này ông Hùng cũng vừa đến, thấy hai người như vậy thì cũng vô cùng ҳúc ᵭộпg. Ông giang tay ôm cả hai đứa em khốn khổ mà đã mấy chục năm thất lạc, đã có lúc tưởng chừng không còn gặp được nhau, vậy mà bây giờ ba anh em đang ôm nhau với những giọt nước mắt thật hạnh phúc.
Thanh Loan đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, thấy mẹ và hai Bác như vậy thì cô cũng vô cùng ҳúc ᵭộпg. Đã có lần nghe mẹ kể về ngày còn nhỏ ở trong trại trẻ mồ côi, cuộc sống còn nhiều thiếu thốn, nhưng vì là em gáι lại rất xinh đẹp, nên cô được các anh nhường cho từ củ khoai đến miếng bánh. Rồi cái ngày cô bị sốt xuất huyết nặng phải nhập viện, và sau đó được ba mẹ nuôi đưa đi. Đó cũng là bước ngoặt thay đổi cuộc đời của một cô gáι mồ côi từ đó…
Khác với ông Hùng, ông Thanh có vẻ yếu ớt hơn. Nhìn người đàn ông nhỏ thó trước mặt mà bà ngạc nhiên, thấy thế ông cười:
– Em ngạc nhiên lắm đúng không?
Bà Thanh Hà gật đầu:
– Em không thể tưởng tượng nổi tại sao anh lại gây dựng được cơ ngơi này?
Chỉ tay về phía ông Hùng, ông Thanh nói:
– Tất cả đều là một tay anh ấy lo, bởi vậy quán mới mang tên HÙNG THANH, là tên hai anh em đó…
Lúc này ông Hùng mới ôm bụng nhăn mặt nói với Thanh Loan:
– Bác đói quá rồi, chờ mẹ và chú Thanh nói chuyện thì chắc xỉu mất…
Nghe bác nói như thế thì Thanh Loan cũng sực tỉnh. Ông Thanh vội lên tiếng:
– Ấy, cứ để bác lo…
Nhưng cô trả lời:
– Bác cứ nói chuyện với mẹ cháu đi ạ, cháu sẽ dọn cơm ra ngay…
Nói rồi cô biến nhanh vào trong quầy, chưa đầy 30 phút sau thì đến bàn mời hai Bác và mẹ lại ăn cơm làm ông Hùng ngạc nhiên:
– Ơ nấu lúc nào mà nhanh thế?
Ông Thanh nháy mắt với cháu gáι rồi cười:
– Bí mật…
Bà Thanh Hà nhấm nháp từng miếng ăn như giám khảo chấm điểm cuộc thi, làm ông Hùng lên tiếng trêu đùa:
– Giám khảo chấm xong chưa? Xin giám khảo ăn chén cơm dùm tôi, không lại xỉu bây giờ?
Bà Thanh Hà như không để ý câu bông đùa của anh Hai mà quay sang hỏi ông Thanh:
– Anh Sáu học nấu ăn ở đâu? Rất ngon…
Ông Thanh lại hất hàm về phía ông Hùng:
– Anh chẳng biết nữa, chỉ thấy có người đến đây dạy cho anh thôi…
– Còn mấy nhân viên làm bên trong là ai?
– Em hỏi anh Hai á…
Quay sang nhìn ông Hùng với ánh mắt khó hiểu, bà Thanh Hà thấy ông đang nhìn mọi người nói chuyện rồi cười thì lại càng ngạc nhiên:
– Anh Hai, vậy là sao?
– Em hỏi anh Sáu là biết rồi đúng không? hôm nay anh muốn em cũng sẽ mở nhà hàng giống như này. Vốn ban đầu anh sẽ hỗ trợ, ý của em thế nào?
Bà Thanh Hà chưa kịp trả lời thì Thanh Loan thích quá reo lên:
– Được lắm mẹ ơi, con sẽ phụ mẹ…
Nhưng không ngờ ông Hùng nói với cô:
– Con sẽ làm việc khác…
Thanh Loan ngạc nhiên:
– Là sao ạ?
– Bác sẽ trao đổi với con sau, trước mắt là chuẩn bị cho mẹ có công việc ổn định, sau đó mẹ sẽ ʇ⚡︎ự quản lý…
Lúc này ông Thanh mới lên tiếng:
– Chuyện ra nhà hàng cho Bé Tư thì anh cứ giao cho em, anh cũng bận quá rồi…
Bà Thanh Hà im lặng nãy giờ, nghe ông Thanh nói như thế thì cũng trả lời:
– Em cảm ơn anh Hai, Em sẽ cố gắng làm cho tốt để trả tiến vốn cho anh…
Ông Hùng đứng dậy:
– Giờ lên xe anh chở đến quán của em, anh còn phải về công ty có cuộc họp chiều nay nữa…
– Quán của em?
– Đúng rồi, cứ đến nơi sẽ biết…
Khi đứng trước mặt tấm bảng cơm niêu BÉ TƯ HÀ thì bà Thanh Hà không cầm được nước mắt. Chắp tay lên nhìn trời bà chỉ cầu khấn cha mẹ nuôi đã phù hộ cho bà gặp lại được hai anh. Thấy mẹ ҳúc ᵭộпg, Thanh Loan chỉ biết ôm lấy mẹ mà thôi. Bởi cô biết những giọt nước mắt lúc này của mẹ là những giọt nước mắt hạnh phúc. Hoàn toàn không giống như những giọt nước mắt đau đớn tủi hờn, vì những lời cҺửι mắng và đòn roi của cha ngày trước.
Ông Hùng không ở lại lâu vì còn công việc ở công ty, nên chỉ dặn dò mọi người rồi lên xe đi luôn. Lúc này hai mẹ con bắt tay vào công việc, thật ra tất cả mọi việc từ sắp xếp lẫn trang trí đều đã có người làm chuẩn bị. Thấy có một phòng ngủ phía sau, Thanh Loan nói với mẹ:
– Hay mấy mẹ con chuyển đến đây ở lại tiện việc kinh doanh, mình trả căn nhà kia cho bác Hùng đi mẹ…
– Nhưng còn nơi đặt trang thờ ông bà nội con thì để ở đâu? Chẳng nhẽ lại đặt trong phòng ngủ thì không được…
Cuối cùng hai mẹ con quyết định đặt trang thờ tгêภ cao nơi cuối quán. Xong đâu đấy thì thu xếp về nhà để chuẩn bị. Lúc chỉ còn hai người, Thanh Loan mới hỏi mẹ:
– Sự việc vừa rồi ở công ty có phải là kế hoạch của bác Hùng không?
Bà Thanh Hà im lặng, một lúc sau bà lên tiếng nhưng không phải trả lời vào câu hỏi của con mà như nói với chính mình:
– Đợt rồi tập đoàn bị thất thoát một số tiền lớn, hai hợp đồng bị hủy nhưng chưa thể kết luận chính ҳάc là ai. Nhưng việc trước tiên nhóm người phụ trách bộ phận này phải chịu trách nhiệm. Bác Hùng muốn chuyển họ sang bộ phận khác, nhưng làm gì cũng phải có chứng cứ cụ thể, không thể ʇ⚡︎ự quyết định điều chuyển sẽ vi phạm hợp đồng. Bác ấy nhờ mẹ giúp đỡ và mẹ nhận lời…
– Thương mẹ bị oan, bị những nhân viên ghét bỏ. Họ nói những câu từ ghê lắm, con không thể ở đó mà nghe nữa…
Bà Thanh Hà trả lời cay đắng:
– Nếu nói rằng bị oan thì mẹ bị oan gần nửa cuộc đời rồi. Giờ chịu thêm một lần nữa cũng có sao đâu. Nếu mẹ con mình không gặp bác Hùng thì không biết bây giờ đang phiêu dạt nơi nào…Chính vì thế khi nghe Bác nói cần tìm một người tham gia vào công việc này…
– Sao Bác ấy không nói con, có khi họ còn tin hơn mẹ…
– Lúc đầu bác ấy cũng định như thế nhưng mẹ không chịu. Bởi con còn tương lai, sự nghiệp phía trước. Miệng lưỡi thiên hạ đồn thổi ác ý lắm, làm sao mà mình giải thích cho hết…
Im lặng một hồi, Bà nói tiếp:
– Cuối cùng chính mẹ là phù hợp với vai trò đó nhất. Bác Hùng chỉ nơi nào thì mẹ đọc nơi đó rồi nêu ý kiến thắc mắc. Nhiệm vụ của mẹ chỉ có thế thôi…
– Hèn gì khi gặp lại mà không thấy Bác nói gì. Mà trong chuyện này chị Diệu Linh có vẻ không ưa con, con cũng bị oan nè…
– Ưa hay không ưa thì cũng chẳng ích gì? Nhưng con vẫn phải cẩn thận nghe không? Nhiều khi trước mặt họ tỏ ra ʇ⚡︎ử tế, nhưng lại đâm mình sau lưng lúc nào không biết…
– Con biết mà…
Nói để mẹ yên tâm chứ thực ra cô cũng lo lắm. Ngay sau cuộc họp là chị Linh nhìn cô với ánh mắt rất lạ, không còn thân thiện như trước, mà thay vào đó là sự hằn học tỏ vẻ tức giận. Vì mới vào làm nên cô còn nhiều bỡ ngỡ. Nhưng suốt mấy ngày liên tục, chị ấy lấy cớ bận nên không chỉ về chuyên môn cho cô nữa, nhất là những ngày mà bác Hùng bay sang nước ngoài. Vừa rồi bác Hùng nói muốn trao đổi công việc với cô nên cô bỗng cảm thấy lo lắng. Nếu cứ tình trạng này khi phải luôn đối phó với những người đang đố kỵ với mình, thì thà cô đi làm tạp vụ còn hơn…
Bà Thanh Hà tuy không nói ra nhưng những lời nói của ông Hùng với con gáι thì bà đều chú ý. Lúc đó bà muốn lên tiếng can ngăn, nhưng thấy đông người nên bà im lặng. Giờ thấy vẻ mặt của con đăm chiêu thì bà biết con cũng đang lo lắng. Nhưng vì mọi chuyện vẫn chưa đâu vào đâu, trước mắt hai mẹ con lo chuyển nhà, tập trung vào quán để chuẩn bị cho ngày khai trương…
Bỗng Thanh Loan hỏi mẹ:
– Mẹ ơi, nếu như Ba phát hiện ra mẹ đang bán hàng ở đây, mà tụi con không ở nhà thì sao hả mẹ? Con lo lắm…
Không ngờ bà Thanh Hà dằn từng tiếng:
– Mẹ đã phải câm gần nửa cuộc đời, bây giờ thì mẹ không sợ gì nữa. Đố ông ta dám đụng đến miếng ăn của mấy mẹ con. Nhất là mẹ thí ๓.ạ.ภ .ﻮ với ông ta luôn…
Thanh Loan ngập ngừng:
– Con chỉ sợ khi thất cơ lỡ vận, Ba cứ đến đây ở lỳ không chịu đi á…
Bà Thanh Hà giật mình. Đã có lúc bà nghĩ đến điều đó bởi chẳng lạ gì cái tính lỳ lợm, cố đấm ăn xôi của ông ta. Nhưng ở đây là chỗ đông người, bà sẵn sàng nhờ bảo vệ đuổi thẳng cổ ra ngoài. Bà có cảm giác ông ta chính là cái vòi bạch tuộc cứ đeo bám lấy cuộc đời bà mà không chịu buông ra vậy.