Người đàn bà câm chương 11
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
CHƯƠNG 11
Cả tuần nay bà Thanh Hà lại bỗng im lặng, bà như cái bóng cứ lầm lũi trong nhà mà tuyệt nhiên không hé môi nói một lời nào. Trong khi đó bác Hùng không biết bận công việc hay sao mà cũng không thấy ghé, khiến Thanh Loan cứ lo cuống lên mà không biết phải làm sao. Chợt nhớ đến chị Trợ lý Diệu Linh nên cô mạnh dạn hỏi thăm:
– Alo chị…
– May quá, chị cũng định gọi cho em…có lẽ đầu tuần sau em đến văn phòng làm nhé. Chiều nay Sếp Hùng bay sang rồi…
– Ủa, Bác Hùng bay về nước hả chị?
– Đúng rồi, công ty bên đó đang cần Sếp ký một số dự án, một phần cũng có chuyện gia đình. Sếp mới điện nói chiều bay qua…
– Dạ…
Thanh Loan suy nghĩ, hèn gì mà một tuần nay không thấy bác đến. Vì cô chưa đi làm nên không biết. Chợt cô thấy mẹ cứ loay hoay như lục tìm gì đó thì thắc mắc:
– Mẹ tìm gì ạ?
Lúc này bà Thanh Hà mới lên tiếng:
– Mẹ tìm mấy tài liệu của con…
– Để làm gì ạ?
– Mẹ đọc cho vui thôi…
Nhìn ánh mắt mẹ, cô biết mẹ rất buồn, cả ngày cứ thơ thẩn đi ra đi vào. Nhưng bây giờ ở lứa tuổi của mẹ cũng rất khó xin việc, hơn nữa cô không muốn mẹ phải vất vả nữa. Chợt nhớ ra chuyện gì, cô hỏi mẹ:
– Mẹ có còn nhớ kiến thức không?
Bà Thanh Hà cười buồn:
– Mấy chục năm rồi thật tiếc quá. Hồi đó nếu ông bà nội con không bị tai пα̣п thì mẹ đã có bằng đại học rồi…
– Mẹ còn trẻ mà, giờ mẹ đi học vẫn được…
– Người ta cười cho ૮.ɦ.ế.ƭ, sinh viên già này mà đi học chắc nổi tiếng…
– Mẹ học ở nhà mà không phải đến trường…
Bà Thanh Hà ngạc nhiên:
– Là sao? Con có thể nói rõ hơn được không?
Thanh Loan giải thích cho mẹ hiểu về hệ học đại học từ xa, nét mặt bà Thanh Hà thay đổi theo từng lời nói. Bà trả lời:
– Ngày còn ở nhà cũ thì mẹ còn quanh quẩn làm vườn, giờ về đây chẳng có việc gì để làm, mẹ cảm thấy mình trở nên vô dụng. Mẹ muốn đi làm mà để được điều đó thì phải có kiến thức, có bằng cấp. Nay con nói như vậy thì mẹ thấy có hy vọng rồi…
Bỗng Thanh Loan nói:
– Hay mẹ nói bác Hùng nhận vào làm tạp vụ cũng được, chiều nay bác ấy bay sang rồi…
Bà Thanh Hà lưỡng lự:
– Vậy có được không? Gì chứ lau nhà thì mẹ làm tốt…
– Chị Diệu Linh mới gọi cho con, sang tuần con cũng đi làm vì nghe nói nhiều dự án lắm. Có gì con xin bác Hùng cho mẹ…
Im lặng một hồi, bà Thanh Hà tỏ vẻ lưỡng lự:
– Hay là thôi con ạ, để mẹ đến mấy quán ăn xin việc cũng được. Bác Hùng nể mình rồi lại cho họ nghỉ việc, cho dù có được vào làm thì cũng không thích…
– Dạ, tuần sau con đi làm rồi xem tình hình thế nào rồi tính sau nha mẹ…
Hai mẹ con chuẩn bị sách vở, tài liệu cho sinh viên lớn Thanh Hà đi học. Không khí trong nhà bỗng sôi nổi hẳn lên. Bỗng tiếng còi xe làm hai mẹ con giật mình nhìn ra ngoài, vừa nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen thì Thanh Loan reo lên:
– Bác Hùng, hay quá bác Hùng đến rồi…
Thấy bà Thanh Hà cũng cười rất tươi làm ông Hùng ngạc nhiên:
– Hơi lạ nè, hai mẹ con có chuyện gì vui đây?
Không chờ Thanh Loan trả lời, bà Thanh Hà trả lời:
– Em muốn đi học lại, ở nhà buồn lắm…
Không ngờ ông Hùng đồng tình:
– Anh nhất trí, đã chuẩn bị quà cho em đây…
Ông Hùng ra xe lấy 3 hộp máy tính đặt lên bàn rồi nói:
– Bác tặng hai chị em mỗi người một máy tính để phục vụ học tập, còn tặng mẹ một máy tính để làm việc…
– Ôi sao nhiều thế ạ? Chỉ cần một cái là đủ rồi…
Ông Hùng cười:
– Nhân viên tập đoàn chuyên về mảng điện ʇ⚡︎ử mà không nổi có riêng cho mình một máy vi tính thì thường quá…
Bà Thanh Hà ҳúc ᵭộпg, hai mắt đã đỏ hoe từ bao giờ. Bà nói nhỏ cho mình nghe nhưng cả ba người đều cảm nhận:
– Tội nghiệp hai đứa con gáι, chưa bao giờ có được một chiếc máy tính cho riêng mình. Phương Linh mà biết thì vui lắm đây…
Quay sang ông Hùng cũng đang ҳúc ᵭộпg, bà nói:
– Em cảm ơn anh, nhưng chỉ xin cho hai cháu, còn em thì làm già cần đến máy tính chứ?
– Vậy em có muốn đi làm không?
– Có ạ, nhưng làm gì mới được chứ?
– Nhân viên văn phòng, mà chủ yếu nhập dữ liệu vào máy vi tính, theo dõi tiến độ thực hiện rồi báo cáo cho anh…
– Nhưng em…
– Bởi vậy em mới phải học, anh giao cho cô giáo Thanh Loan kèm sinh viên Thanh Hà để chuẩn bị nhận nhiệm vụ nhé…
Hai bác cháu nhìn nhau cười, bởi ai cũng biết đó là việc của thư ký, chẳng qua Bác muốn giúp mẹ mà thôi. Thanh Loan cười lên tiếng:
– Bác yên tâm ạ, cháu sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ…
Không ngờ chỉ là vô tình ông Hùng muốn làm cho bà Thanh Hà vui mà đã thay đổi cuộc đời bà. Thời gian đầu bà học ở nhà, không biết thì hỏi con. Thời gian sau thì bà xin vào công ty làm việc, gần như mọi công việc từ quản lý đến những hợp đồng với đối tác bà đều học và tìm hiểu, nhiều khi những kiến thức và những vấn đề về chuyên môn mà chính ông Hùng còn cảm thấy bất ngờ. Vì quá bận nên nhiều khi ông không còn thời gian để tìm hiểu từng chi tiết, tất cả những vấn đề đó đều giao cho Trợ lý Diệu Linh và nhân viên cấp dưới xử lý. Thậm chí có những lỗ hổng trong hợp đồng mà không thấy ai báo cáo. Nhưng cũng chính điều đó mà nhân viên cấp dưới bị ông Hùng nhắc nhở, họ quay sang căm thức người đã gây khó cho họ, và người đó không ai khác chính là bà Hà.
Chiều nay vừa đi làm về, Thanh Loan nói với mẹ:
– Mẹ có thể đừng can thiệp vào chuyện của công ty được không?
Bà Hà ngạc nhiên:
– Có chuyện gì hay sao? Nếu thấy mà không dám nói thì tốt nhất mẹ không làm nữa…
Thanh Loan im lặng, kể từ ngày đi làm thì cô thấy mẹ vui và trẻ ra. Bây giờ nếu mẹ không làm nữa lại cả ngày quanh quẩn ở trong 4 bức tường mà thôi. Nếu như mẹ phải nghỉ thì cô cũng không muốn làm nữa. Cô nói với mẹ:
– Mẹ nghỉ thì con cũng không muốn làm nữa, mọi người tức mẹ rồi lại cũng khó chịu với con…nhưng chị sợ bác Hùng buồn thôi…
– Nếu bác hỏi thì con cứ nói muốn tập trung thời gian để học. Có gì thì bác hỏi mẹ…
– Con hiểu rồi ạ…
Nói để mẹ vui chứ cô cũng buồn lắm. Vẫn biết rằng bác Hùng rất tốt với mấy mẹ con nhưng không phải vì thế mà làm ảnh hưởng đến tập thể. Cô cũng không hiểu làm sao mà mẹ lại phát hiện ra những chuyện đó chứ? Dù sao mấy mẹ con cũng phải chủ động trong cuộc sống, không phải cứ phụ thuộc vào bác Hùng đuợc. Ngày mai không thấy hai mẹ con đi làm, thế nào bác Hùng cũng thắc mắc. Thôi thì cứ để mẹ trả lời, cô là phận con cháu không dám có ý kiến.
Đúng như cô dự đoán, sáng đến công ty là ông Hùng đi tìm bà Hà làm ai cũng ngạc nhiên,duy chỉ có trợ ký Diệu Linh và kỹ thuật Tuấn Khải là khó hiểu. Không cần hỏi thì hai người biết hai mẹ con tại sao không đi làm. Nhưng họ thắc mắc tại sao ông Hùng lại tỏ ra lo lắng như thế? Giữa ông Hùng và bà ấy có mối quαп Һệ như thế nào mà lại quan tâm rất đặc biệt?
Diệu Linh thuê thám ʇ⚡︎ử điều tra về thân nhân bà Hà. Cô sửng sốt khi phát hiện ra người đàn ông tên Toàn chính là chồng của bà ấy, và Thanh Loan chính là con gáι của ông ta. Vậy chuyện này thì có liên quan gì đến ông Hùng? Bà Hà ở Việt nam còn ông Hùng ở nước ngoài từ nhỏ. Thật khó hiểu nguyên nhân từ đâu mà ông ấy lại dựng lên màn kịch, để đưa gia đình ông Toàn vào buớc đuờng cùng, và chỉ mấy tháng nữa thôi mà không có tiền trả thì sẽ mất nhà? Việc mẹ con bà Hà nghỉ việc cũng không liên quan gì đến cô. Chẳng qua mẹ con bà ấy cảm thấy bị mọi người xa lánh nên không muốn làm nữa…
Sáng nay ông Hùng có cuộc họp gấp rất quan trọng nên chưa có thời gian giải quyết việc tại sao mẹ con bà Hà lại không đi làm, có bao giờ bà ấy không khỏe không? Phải điều hành cuộc họp mà ruột ông nóng như lửa đốt. Có một điều khiến ông thắc mắc khi vô tình chạm vào ánh mắt của trợ lý Diệu Linh. Nếu như ánh mắt của cô ấy vẫn bình thường thì không sao, nhưng khi ông vừa quay sang nhìn thì cô ấy vội quay mặt đi. Sau cuộc họp ông hỏi:
– Đã xảy ra chuyện gì?
Trợ lý Diệu Linh lo lắng, có bao giờ Chủ tịch đã biết cô thuê thám ʇ⚡︎ử điều tra về nhân thân của bà Thanh Hà hay chưa? Nếu đúng như vậy thì nguy rồi, cô trả lời:
– Dạ không có gì? Có phải Sếp hỏi em tại sao cô Hà lại nghỉ việc không?
– Bà ấy nghỉ thì phải hỏi chính bà ấy chứ sao lại hỏi cô?
– Em cũng không biết, mà điện thoại sáng giờ thì không ai nghe máy…
– Cô đừng lo, chiều rảnh tôi ghé nhà bà ấy xem thế nào…
Nghe ông Hùng nói như thế thì Diệu Linh càng thêm thắc mắc. Nhất định mối quαп Һệ giữa ông Hùng và bà Hà phải là thân thiết lắm thì mới quan tâm như thế. Chứ bình thường khi nhân viên nghỉ mà Chủ tịch phải đến tận nhà hỏi lý do hay sao?
Thấy mẹ cứ đi ra đi vào thì Thanh Loan hiểu rằng mẹ đang lo lắng một chuyện gì đó. Thật ra chính cô cũng cảm thấy buồn và nhớ công ty, khó khăn lắm cô mới được vào làm thư ký cho một tập đoàn lớn như vậy. Rồi bỗng nhiên cô phải nghỉ vì cô không thể chịu được những ánh mắt thù ghét của mọi người đang nhìn mẹ như thế. Cô hiểu tình mẹ thẳng hay nói đúng hơn là mẹ chưa hiểu rằng thời bây giờ nhiều khi nhìn thấy điều không phải mà cũng phải quay đi. Nghe rõ ràng như vậy mà không dám nói. Nếu như mình biết và làm được điều đó thì tồn tại, còn ngược lại thấy gì nói đó thì trước sau cũng ʇ⚡︎ự đào thải mình mà thôi.
Chính ngày đầu tiên đi làm thì chị Diệu Linh cũng đã dằn mặt cô như thế. Nhưng với ai chứ với mẹ thì cô hoàn toàn không dám nói. Thứ nhất mẹ là mẹ của cô, thứ hai mọi suy nghĩ trong đầu mẹ hoàn toàn ngay thật, không biết lèo lái, dối trá. Chính vì vậy nói ra đã không được gì mà mẹ còn không đồng ý…
Cô muốn biết liệu ông Hùng sẽ giải quyết như thế nào khi thấy hai mẹ con cùng nghỉ? Chắc bác ấy cũng chỉ hỏi thăm và động viên mẹ mà thôi…Vừa lúc đó thì điện thoại của cô đổ chuông, nhìn màn hình lưu tên bác Hùng thì cô vừa mừng vừa lo lắng. Thanh Loan lên tiếng mà giọng nói bỗng trở nên mất bình tĩnh:
– Alo, Bác gọi cho cháu ạ…
– Con nói với mẹ hôm nay không nấu cơm, hết giờ bác ghé chở mấy mẹ con đi ăn cơm niêu Việt Nam nhé…
– Dạ, nhưng bác ơi mẹ cháu đang nấu dưới bếp rồi…
– Hèn gì mà Bác gọi không được…lỡ nấu rồi thì để chiều ăn, nhớ gọi em Linh xem nó có về được không?
– Em Linh đang tập trung ôn thì nên nó không về được đâu ạ. Nhận được máy tính Bác tặng đúng kỳ thi tốt nghiệp nên nó mừng lắm. Cháu cảm ơn Bác ạ…
Bà Hà từ dưới bếp nghe con gáι nói chuyện với ông Hùng thì đi lên nói vào điện thoại:
– Trưa anh ghé ăn cơm…
– Anh định rủ mấy mẹ con đi ăn cơm niêu, em sẽ bất ngờ đó…
– Là chuyện gì vậy anh? Đừng làm em sốt ruột chứ?
– Em sẽ gặp một người…
– Là ai?
– Còn nhớ Sáu nhỏ không?
– Sáu nhỏ! Giờ anh ấy ở đâu? Cuộc sống của ảnh thế nào?
Ông Hùng cũng tỏ ra ҳúc ᵭộпg:
– Em hỏi ít thôi thì anh còn trả lời được. Vô tình anh đi ăn cơm niêu với bạn thì gặp Sáu nhỏ, mấy chục năm rồi mà nó vẫn nhận ra anh…
Cả hai anh em lặng người, cuộc sống thời ấu thơ trong trại trẻ mồ côi như một thước phim quay chậm. Tiếng ông Hùng cũng đã nghẹn bởi nước mắt, còn bà Thanh Hà thì nước mắt cứ chảy đầy khuôn mặt. Bà mong lắm, mong được gặp những người bạn không cha mẹ, đùm bọc nhau mà tồn tại bởi tình thương của các cô bảo mẫu. Để rồi sau mấy chục năm hễ gặp là nhận ra nhau, bởi đơn giản trong tιм mỗi người đều in dấu những hình ảnh không bao giờ quên ấy.