Người đàn bà câm chương 10
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
CHƯƠNG 10
Mãi đến chiều thì bà Thúy Ái mới về tới nhà, vừa bước vào đến cổng thì bà thấy cái xe gắn máy của ông Toàn nằm chỏng chơ ngoài sân thì vô cùng ngạc nhiên, bà lên tiếng từ ngoài cửa:
– Sao ông để xe ở đây? bộ muốn đi bộ rồi hay sao?
Không thấy tiếng trả lời, bà đi vào phòng thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy ông Toàn đang lục tủ, quần áo ném tứ tung thì tỏ ra bực bội, vội chạy đến giằng lấy những bộ quần áo xếp lại vào trong tủ, miệng hét lên:
– Ông làm gì thế hả? bộ ông điên rồi phải không?
Ông Toàn quay lại, gương mặt đỏ ửng và hai mắt quắc lên nhìn bà Ái rồi gằn từng tiếng:
– Tiền đâu?
Bà Thúy Ái thoáng giật mình, ông ta đang nói gì? có bao giờ ông ta biết việc bà có 10 ngàn đô hay không? Nhưng may quá bà đã kịp thời giấu đi nơi khác, không dại gì mà để tiền trong nhà. Hít một hơi đầy l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ, bà trả lời:
– Ông vừa nói gì? tiền nào? đừng đi cho cố rồi về gây chuyện là không xong với tôi à nghen…Tôi phải hỏi ông mới đúng, mấy ngày nay ông đi đâu? Đừng tưởng tôi không nói rồi qua mặt được nghe chưa?
Như mọi lần hễ nghe bà ta hỏi đến sổ đất là ông im ngay, nhưng lần này lại khác. Hai mắt trợn trừng, ông Toàn vẫn hỏi câu nói cũ:
– Tiền đâu? 10 ngàn đô mà thằng ch.ó hắn đưa cho bà đâu?
Nghe đến đây thì bà Thúy Ái toát mồ hôi và hiểu ông ta đang nói gì? nhưng ai chứ với bà thì đâu dễ ЬắϮ пα̣t. Bà cũng chẳng vừa mà trơ tráo trả lời:
– Tiền nào của ông mà ông hỏi? còn tôi chỉ biết nói chuyện với người chứ không nói chuyện với ch.ó. Ông ăn nói cẩn thận, coi chừng tôi à nghen…
– Tôi hỏi bà 10 ngàn đô đâu? Tại sao bà lại giấu tôi?
– Tôi đã nói là tôi không có tiền, cái nhà này bé tí ti nên ông cứ tìm thoải mái. Mà kể cũng nực cười, nếu tôi ʇ⚡︎ự kiếm ra tiền thì việc gì mà tôi phải giấu? tiền tôi kiếm được là của tôi, ông có quyền gì mà hỏi?
Ông Toàn thấy bà vợ nói cứng giọng thì có vẻ đuối lý:
– Nhưng mình đang nợ thì tại sao có tiền lại không mang đi trả nợ cho chị Đại chứ? trong khi hàng ngày bà chỉ hối tôi đi lấy sổ đất không hà, còn bà có tiền lại giấu riêng…
– Tôi hối vậy mà ông cũng đã làm được gì chưa? Hay chỉ dài cổ nói là không ai bằng…
Thấy bà ta cố tình gây chuyện mà không đả động gì đến chuyện 10 ngàn đô thì ông Toàn nhắc lại, nhưng trong giọng nói đã có phần dịu hơn:
– Nợ vay bằng cái nhà này chứ có phải mình tôi đâu. Chị Đại nói có nhiêu trả nhiêu cho bớt tiền lời…
Bà Thúy Ái thoáng tái mặt, không hiểu sao mà chuyện ông Chen đưa cho bà 10 ngàn đô tại chòi câu cá, rõ ràng lúc đó chỉ có hai người và tuyệt đối giữ bí mật mà tại sao bà ta cũng biết. Nhưng nếu biết được bà có tiền, thì ổng cũng ỳ ra không về nhà lấy sổ đỏ nữa. Hơn nữa nếu đưa ra số tiền đó thì chẳng khác nào bà công nhận rằng mình có quαп Һệ với ông Chen. Rồi lúc đó biết giải thích thế nào đây? Chẳng nhẽ nói ʇ⚡︎ự nhiên ổng cho bà số tiền đó hay sao? Nói như vậy thì con nít nghe cũng không nổi chứ nói gì đến ông Toàn chồng bà. Nghĩ vậy nên bà cương quyết từ chối:
– Tôi chẳng hiểu ông đang nói gì? Ai nói với ông thì đến mà hỏi người đó, còn tôi đây không có. Tôi mệt rồi không cãi nhau với ông nữa…
Đến nước này thì ông Toàn đành phải đưa tấm hình chụp bà Ái đang cầm tiền của ông Chen. Tái mặt vì việc đã bị lộ, bà nổi ҟҺùпg:
– Vợ ông mà ông không tin lại đi tin người ngoài, đây là ảnh ghép để phá hoại gia đình. Thôi tôi không nói nhiều nữa, ông cứ đi mà tin người ta, còn tôi không có thời gian để nghĩ mấy chuyện ba láp này. Lo mà kiếm tiền trả nợ còn chưa xong, lại còn nhiều chuyện mệt ghê á…
Ông Toàn bán tín bán nghi nên im lặng. Có bao giờ chị Đại đã nói không đúng hay không? Nhưng làm vậy thì được gì chứ? Trước sau gì thì nợ ông cũng phải tìm cách để trả chứ có ăn quỵt được đâu. Còn bà Thúy Ái vợ ông làm gì mà có được số tiền đó? Ngay đi vay cũng khó chứ nói gì đến ông ta cho không? Cho dù bà ta có cặp bồ và bán cái vốn ʇ⚡︎ự có đi chăng nữa, thì cũng không bao giờ được như vậy. Bởi bà ấy đã già, ngoài kia thiếu gì con gáι trẻ lại xinh đẹp mà đàn ông phải tìm đến bà ấy chứ?
Nghĩ đi không được mà nghĩ lại cũng không xong, nhưng qua việc vừa rồi thì ông tin vợ ông nói đúng. Nếu số tiền mấy chục triệu thì may ra, đằng này tới mấy trăm triệu thì tiền chứ có phải lá đa đâu mà ông ta cho dễ thế.
Mừng hụt vì tuởng có tiền để trả bớt nợ, không ngờ lại cũng xôi hỏng bỏng không. Đã thế lại còn bị bà ấy mỉa mai chì chiết vì bất tài, vô dụng. Ông lại nghĩ đến ba mẹ con bà Hà, bây giờ không biết Ba mẹ con đang ở đâu? nếu thật sự không ở đó nữa thì bán nhà đi, ông vừa có tiền trả nợ mà mấy mẹ con cũng mua căn nhà nhỏ ở là xong. Nhưng bây giờ phải làm sao để gặp được họ. Thật tình ông không dám gọi nữa bởi sợ lại gặp chị Đại rồi biết trả lời sao với bả đây? Mệt mỏi nên ông ngủ quên lúc nào không biết…
Chẳng biết ông ngủ bao lâu nhưng khi tỉnh dậy thì bà Thúy Ái cũng đã ra khỏi nhà từ bao giờ. Lấy điện thoại ra gọi thì tiếng chuông reo ngay trong phòng, hóa ra khi đi ra ngoài bà ấy để quên điện thoại ở nhà. Chợt ông Toàn có ý muốn mở kiểm tra điện thoại của vợ xem có gì bất thường không? Hay nói cụ thể là bà ấy có thường xuyên nói chuyện với ai không? Nhưng ông tỏ ra ngạc nhiên khi phát hiện vợ ông đã gài mật khẩu. Loay hoay một hồi nên ông không mở được. Nhưng ông đâu biết rằng để đối phó với chồng thì bà Thúy Ái đã mua một cái điện thoại xịn hơn, để tiện liên lạc với ông Chen. Còn cái điện thoại cùi bắp thì bà để ở nhà, cho ông Toàn khỏi nghi ngờ…
Cẩn thận hơn, bà ghé tiệm bán sim card điện thoại mua một cái sim rác rẻ tiền, rồi nhờ luôn cô bán hàng gọi vào số máy điện thoại của bà để ở nhà. Quả nhiên ông Toàn thấy điện thoại của vợ đổ chuông thì vội nghe:
– Alo, xin hỏi ai gọi ở đầu dây đấy ạ?
Tiếng một người phụ nữ vang lên:
– Ông cho tôi gặp bà Ái…
– Bà Ái không có nhà, nếu cô cần nói gì thì cứ nhắn với tôi, khi bà ấy về thì tôi sẽ nói lại…
– Vậy nhờ ông nhắn với Bả ngày mai đến làm việc, phải chấp nhận lương thử việc 1 tháng…
– Bà ấy xin làm việc gì vậy cô?
– Người không có trình độ bằng cấp thì được giúp việc cũng là tốt rồi…
Nói xong người ở đầu dây bên kia cúp máy. Bà Ái Thanh toán tiền xong định rời đi thì cô chủ quán liền hỏi:
– Sao bà lại nói dối ổng? Vợ chồng thì phải thật lòng với nhau chứ? Lỡ mai mốt ổng biết rồi cho dù bà có nói thế nào thì ổng cũng không tin…
Cố nặn ra mấy giọt nước mắt, bà Thúy Ái tỏ ra đau khổ:
– Mỗi nhà mỗi cảnh cô ơi, nếu không nói thế thì ổng cũng làm biếng không chịu đi làm. Rảnh rồi tối ngày nhậu nhẹt không hà…
Cô chủ quán nghe nói như thế thì chỉ biết lắc đầu mà không hỏi gì nữa. Đúng lúc đó thì một chiếc taxi cũng vừa chạy tới, bà đang ngơ ngác nhìn thì điện thoại có tin nhắn của một người lạ:
– Bà ҳάch chiếc Ba lô ở dưới chân trụ điện rồi lên taxi đến điểm hẹn, ông chủ đang chờ…
– Ba lô nào? Mà ở trỏng đựng gì chứ? Tại sao ổng lại không mang đi mà sai tôi?
– Đây là đồ cá nhân của ông chủ, ổng muốn bà cùng ổng ra sân bay…
Quá bất ngờ, cái gì mà đi cùng ông ấy ra sân bay? Rất có thể ông ấy cho bà đi theo chuyến công tác giống như một cặp tình nhân. Nhưng tại sao ông ấy lại không gọi điện trước để bà chuẩn bị chứ? Bà cứ ngỡ ông ấy chỉ gọi đi uống cafe, nên trang điểm rồi mặc một chiếc đầm mỏng khiêu gợi. Nhưng đây cũng là dịp may hiếm có, bà có làm sao thì ông ấy mới cho đi theo chứ? Nghĩ lại cái lần ông ấy cho hẳn bà 10 ngàn đô mà thật nhẹ nhàng, cứ như tặng tờ 2 đô may mắn vậy. Lần này được đi cùng với ông chủ thì không biết sẽ được thưởng bao nhiêu…
Nghĩ vậy nên bà lại gần trụ điện rồi ҳάch cái Ba lô lên vai và đi về hướng chiếc taxi. Nhưng bà ngạc nhiên khi chiếc Taxi không chạy đến điểm hẹn mà đi thẳng ra sân bay, bà hỏi tài xế:
– Cậu đi có lộn đường không? Ông chủ dặn thế nào?
– Ông chủ dặn chở bà ra sân bay luôn, ông ấy sẽ đi thẳng đến đó luôn…
– Vậy bay chuyến mấy giờ cậu có biết không?
Hỏi xong bà mới biết mình vô duyên. Việc bay mấy giờ có bao giờ ông chủ lại nói với tài xế Ta xi chứ? Ông chỉ thông báo thời gian nào thì có mặt để chở ổng ra sân bay thôi. Thậm chí có khi phải đến giờ chót thì ổng mới nói, y như lần này vậy…
Khi xe chạy gần đến sân bay thì điện thoại của bà Ái đổ chuông, tiếng trợ lý của ông Chen vang lên từ đầu dây bên kia:
– Xin lỗi bà, ông chủ phải đổi chuyến bay về nước gấp, hẹn bà vào một dịp khác…
Quá bất ngờ và cảm thấy mình như là trò đùa đối với họ. Bà định nổi ҟҺùпg nhưng vội kìm chế lại khi nghĩ đến ông Chen. Phải khó khăn lắm Bà mới tiếp cận được ông ta, qua một người bạn giới thiệu. Bây giờ không phải vì chuyến đi lần này mà làm dỡ lở hết mọi công việc. Bà cố gắng nở nụ cười gượng:
– Không sao, công việc là tгêภ hết mà…
Tài xế Taxi chở bà đến điểm hẹn rồi bà đón xe về nhà. Chợt nhớ đến chiếc Ba lô, bà hỏi tài xế:
– Chiếc Ba lô này tôi không thể đem về nhà, bởi ông chồng tôi hay suy nghĩ linh ϮιпҺ…
– Dạ không sao? Bà cứ để ở băng ghế sau là được rồi…
– Vậy khi nào ông ấy về nước thì cậu đưa cho ổng nhé…
Bà chưa nói hết câu thì chiếc xe đã vội dời đi, bà Thúy Ái lúc này mới tỏ ra bực mình. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Lúc đang ở nhà thì ông Chen gọi gặp bà, khi đến nơi thì nói ra sân bay, khi gần đến sân bay thì lại quay về. Thế là thế nào chứ? Hay bà gọi cho ông Chen bắt đền? Nhưng rồi bà rùng mình khi nếu như vợ ông ta nhận được cuộc điện thoại này thì sao nhỉ? Thôi tốt nhất không nên dây vào những rắc rối, nhất là khi tình cảm giữa bà và ông ấy cũng chỉ mới bắt đầu…
Bà đâu biết rằng khi vừa xuống xe thì tài xế chạy ngay. Chạy khoảng 3 cây số thì chiếc xe dừng lại. Một thanh niên khoảng 30 tuổi vội mở cửa xe leo lên và một lúc sau thì lại xuống, tгêภ vai mang Ba lô mà lúc nãy bà Thúy Ái vừa ҳάch lên. Anh ta nhanh chóng lên một chiếc Taxi khác và biến mất như chưa hề xảy ra chuyện gì?
Chiếc xe Taxi ban đầu vẫn dừng ở đó như chờ ai. Khoảng 30 phút sau thì một chiếc xe hơi màu trắng cũng vừa chạy đến. Một người đàn ông mang khẩu trang và kính mát che gần kín khuôn mặt từ tгêภ xe bước xuống đi lại gần chiếc xe Taxi rồi chui vào. Chiếc xe nhanh chóng rời đi, một lúc sau thì chiếc xe hơi màu trắng cũng chuyển bánh…Tất cả mọi chuyện diễn ra thật nhanh và như đã được sắp đặt từ trước…
Tгêภ xe, người đàn ông đưa tay tháo khẩu trang xuống rồi mỉm cười:
– Sắp tới phải mời bà ta đi Campuchia một chuyến, người ta thì kỵ mang theo đàn bà, còn tôi thì lại khác…
Người tài xế vẫn chăm chú lái xe mà không trả lời, nhưng ai hiểu được rằng sự im lặng và ánh mắt kia đang ẩn chứa điều gì?