Người đàn bà câm chương 8

Người đàn bà câm chương 29
Người đàn bà câm chương 28
Người đàn bà câm chương 27
Người đàn bà câm chương 26
Người đàn bà câm chương 25
Người đàn bà câm chương 24
Người đàn bà câm chương 23
Người đàn bà câm chương 22
Người đàn bà câm chương 21
Người đàn bà câm chương 20
Người đàn bà câm chương 19
Người đàn bà câm chương 18
Người đàn bà câm chương 17
Người đàn bà câm chương 16
Người đàn bà câm chương 15
Người đàn bà câm chương 14
Người đàn bà câm chương 13
Người đàn bà câm chương 12
Người đàn bà câm chương 11
Người đàn bà câm chương 10
Người đàn bà câm chương 9
Người đàn bà câm chương 8
Người đàn bà câm chương 7
Người đàn bà câm chương 6
Người đàn bà câm chương 5
Người đàn bà câm chương 4
Người đàn bà câm chương 3
Người đàn bà câm chương 2
Người đàn bà câm chương 1

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

CHƯƠNG 8

Thấy mẹ muốn về nhà cũ mà Ba thì vẫn chưa rời đi, Thanh Loan vội đi ra ngoài điện cho ông Hùng xin ý kiến:

– Bác ơi mẹ cháu muốn về nhà thắp nhang cho ông bà nội. giờ cháu có nên nói sự thật với mẹ không ạ?

Thật ra ông Hùng cũng đã biết điều đó qua thám ʇ⚡︎ử, và ông cũng biết rằng lúc này bà Thanh Hà không nên quay về nhà. Nhưng không hiểu sao ông lại không muốn bà phải buồn, bà ấy đã khổ quá nhiều rồi, những tháng ngày còn lại phải được sống thật vui và hạnh phúc. Ông trả lời cô gáι:

– Nếu mẹ cháu muốn thì phải chiều thôi…

– Nhưng Ba cháu đang ở đó…

– Thì phải lôi cổ ông ấy đi chỗ khác thì mẹ cháu mới về được chớ…

– Nhưng lôi bằng cách nào ạ?

Ông Hùng không trả lời, một lúc sau ông gọi lại cho Thanh Loan:

– Con nhìn Camera xem ông ta còn ở đó không?

– Dạ, Ba đi rồi…

– Vậy hai mẹ con về đi, nhớ mang hai bát nhang về nhà kia luôn nhé…

– Dạ, con hiểu rồi…

Thật ra ông Hùng cũng không làm gì cả, ông cho cậu Kiên gọi điện cho ông Toàn, nói nhìn thấy ông Năm chủ đất đang ở quán café X. Nếu ông ta muốn gặp thì đến ngay không có ông Năm đi mất. Vậy là không cần phải đợi lâu, ông Toàn tức tốc chạy xe tới, nhưng gọi mãi chẳng thấy người gọi mà ông Năm cũng không thấy. Ông ta biết mình bị lừa nhưng lại lấy làm thắc mắc, không biết ai biết được chuyện ông bị ông Năm lừa mà báo? Có phải chính là tên thanh niên hôm đi cùng ông đến xem đất hay không?

Chán nản buồn bực, ông như người vô công rồi nghề thơ thẩn hết chỗ này đến chỗ khác. Chính ông lúc này cũng không muốn về nhà để phải nhìn thấy cái bản mặt của bà Thúy Ái. Giờ ông cũng không biết đi đâu về đâu nữa. Bỗng điện thoại đổ chuông, nhìn màn hình thì ông biết bà Thúy Ái gọi. Lúc đầu ông không muốn nghe, nhưng rồi lại nghĩ cứ xem như mình không biết gì, để xem bà ta sẽ như thế nào? Ể oải ông trả lời:

– Alo…

– Anh đang ở đâu?

– Đang ở quán café…

– Quán café nào?

– Café X

Cứ thế ông trả lời nhát gừng, còn bà Ái nghe nói đến tên quán café thì la lên:
– Anh có ҟҺùпg điên không hả? ở trong thành phố thiếu gì quán ngon lại đẹp mà đi ra tận ngoại ô lận. Hay lại hẹn hò ai ngoài đó?

Ông Toàn chỉ muốn hét lên mà trả lời rằng ông đang muốn hẹn hò, nhưng không hiểu sao cái đầu muốn nghĩ nhưng cái miệng thì lại không thốt nên lời. Thấy ông Toàn im lặng, bà ta hỏi tiếp:

– Sao vậy? đừng nói lấy được sổ rồi giấu đi một mình nghe không?

Không nghe thấy ông ta trả lời làm bà Ái giật mình. Có bao giờ ông ấy phát hiện được gì không? Thật ra bà đã quá chán người chồng chỉ biết có nhậu mà không biết làm một việc gì? nếu không vì ông ta còn cái nhà ở quê thì bà ta đã đá ông ta như trái banh cho khuất mắt rồi.

Hôm nay thấy ông ta hơi lạ, có bao giờ ông ta đã lấy được sổ đỏ rồi không? chợt bà giật mình khi nghĩ đến việc ông ta vô tình nhìn thấy bà đi cùng lão Chen, người tình Đài loan mà bà mới quen. Đấy là bà nghĩ vậy thôi chứ ông ta thời gian đó đang còn ở quê, làm gì có chuyện vào quán ngồi uống cafe một mình chứ? Thật tình bà cũng không muốn đi vào nơi đông người vì như vậy rất dễ bị lộ. Nhưng ông Chen lại muốn uống cafe nên bà đành chiều ông và đi vào quán nhỏ ít người. Mọi chuyện chỉ mới bắt đầu, bà cũng chưa dám gợi ý gì mà trước mắt phải chiều lấy lòng ông ta. Bà cũng mới biết ông ta là một thương gia giàu có, buôn bán chuyên về ngành hàng điện ʇ⚡︎ử. Chính vì vậy bà phải thận trọng đi từng bước, cẩn thận trong từng lời nói. Còn ông Toàn dù sao cũng vẫn là chồng bà, hơn nữa mặc dù ông ta bất tài vô dụng, nhưng vẫn còn tài sản là căn nhà mà ông ta có quyền được hưởng. Chờ một hồi vẫn không thấy ông Toàn trả lời thì bà gọi tiếp, nhưng giọng nói lần này có vẻ quan tâm hơn:

– Anh à, anh không khỏe hay đã xảy ra chuyện gì? anh ngồi yên đó nhé, em sẽ đến ngay…

Vì mới đi với ông Chen về, bà cũng không kịp thay đồ mà để nguyên như vậy rồi đón xe đi ngay. Quán café mà ông Toàn đang ngồi không cách Thành phố bao xa, và khi đến nơi thì bà thấy ông ta đang ngồi gục đầu tгêภ hai cάпh tay tỏ ra mệt mỏi. Nhìn người đàn ông mà bà gọi là chồng đang ngủ gật mà bà chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Chỉ cần nhìn cái dáng lôi thôi lếch thếch là bà biết sáng giờ ông ta chẳng làm được gì? sổ đỏ cũng chẳng có mà kiểm tra Ϧóþ cũng chẳng có tiền. Đúng lúc bà định gọi ông Toàn để về, thì ông Chen gọi đến nên bà vội vàng đi ra ngoài để nghe điện thoại. Không biết hai người nói chuyện gì mà bà đi nhanh vào, nhét vào Ϧóþ cho chồng mấy tờ tiền rồi vội đi ngay.

Khác với lần đi gặp chồng, bà Thúy Ái vội về nhà tắm rửa, trang điểm, xức dầu thơm rồi lại kêu xe đến điểm hẹn. Nơi gặp là trước sảnh một khách sạn 5 sao, vừa đến nơi thì bà Thúy Ái mỉm cười vì biết rằng cá đã cắn câu. Nhưng người gặp bà lúc này lại không phải là ông Chen mà là một chàng trai. Tuy hơi thất vọng vì đã mất công chuẩn bị, nhưng bà vẫn cố nở nụ cười:

– Chào cậu…

Thanh niên cúi đầu chào lễ phép, anh ta đưa cho bà một cái túi rồi nói:

– Ngài Chen có việc nên đi ngay, Ngài để quên cái túi này ở đây, nhờ bà đưa cho Ngài giúp tôi…

– Vậy tôi gặp ông ấy ở đâu?

– Khu chòi câu cá giải trí, khi bà đến đó sẽ có người ra lấy…

Vừa cầm cái túi từ tay chàng trai và chưa kịp hỏi trong đó đựng cái gì thì chàng trai đã rời đi. Hơn nữa nhiệm vụ của bà cũng chỉ là đưa giúp cho ông ta, thì sao lại còn mất lịch sự lục lọi mà làm gì chứ? Vừa lúc đó một chiếc xe Taxi cũng vừa tới, bà vội lên xe và rời đi. Khi đến nơi, trong khi bà đang ngơ ngác không biết ông Chen đang câu cá ở chòi nào? thì một người nhân viên nữ đến nói với bà:

– Bà để đồ vào tủ và đến chòi số 12 gặp ông chủ…

Bà Thúy Ái làm theo hướng dẫn của nhân viên và tìm đến chòi số 12. Quả nhiên bà gặp ông Chen ở đó đang nói chuyện với một người đàn ông Đài loan khác. Sở dĩ bà biết ông ta người Đài loan bởi nghe tiếng nói mà hai người họ nói chuyện với nhau. Thấy người lạ đến thì người đàn ông nhanh chóng rời đi…

Khi chỉ còn hai người thì ông Chen lấy từ trong túi ra một tập tiền 10.000 USD để lên bàn rồi nhìn bà cười nói:

– Tặng em…

Quá bất ngờ và thích thú nhưng bà Thúy Ái vẫn cố tỏ ra ta đây lịch sự hỏi lại:

– Anh tặng em?

Ông Chen không trả lời mà gật đầu. Bà Thúy Ái cười hỏi tiếp:

– Nhưng là tiền gì chứ? em phải biết rõ lý do thì mới dám nhận…

Lúc này ông Chen mới trả lời:

– Tiền công mà em mang chiếc túi đồ bạn anh để quên ở khách sạn…

Lúc này bà ta mới nhớ ra mình có mang đến đây một túi đồ mà chàng trai đưa cho bà tại khách sạn. Bà tỏ ra ҳúc ᵭộпg nhưng cũng nhân tiện nói để ông Chen chú ý giúp đỡ:

– May quá, em đang kẹt tiền…

Ông Chen không biết có nghe được câu nói của bà ta không mà im lặng không nói gì. Lúc sau điện thoại của ông ta đổ chuông, nhưng vì ông nói với ai đó ở đầu dây bên kia bằng tiếng Đài loan, nên bà Thúy Ái ngồi ngay đó nghe mà chẳng hiểu gì cả. Nói chuyện điện thoại xong thì ông ta nói với bà ta:

– Anh có việc phải đi, em đón xe về nhé…

– Ơ, thế anh phải đi ạ?

Nhưng ông ta đã biến mất như chưa từng xuất hiện. Còn lại một mình và cầm tập tiền áp lên ռ.ɠ-ự.ɕ, thật tình bà không tin những gì vừa xảy ra. Trời ơi 10 ngàn đô, bà vừa có được 10 ngàn đô mà ông ấy tặng, trong khi chưa hề đụ.ภ.ﻮ ς.ђ.ạ.๓ đến bà. Bà cảm thấy mình thật may mắn và hạnh phúc…

Cất thật kỹ như sợ bị lấy mất, bà Thúy Ái đi nhanh ra ngoài như bị ai rượt đuổi. Khi đón xe về đến nhà rồi mà bà vẫn còn chưa tin những gì vừa xảy ra. Chợt nhớ đến ông Toàn, không biết ông ta đang ở đâu? Chẳng nhẽ hồi giờ ổng vẫn ngồi ngủ ở đó? Bà vừa buồn vừa cảm thấy tức giận, nhưng lại một lần nữa bà phải cố gồng mình lên mà chịu đựng. Nhìn cái bộ dạng hãm tài của ổng là bà lại muốn nổi điên. Nhưng thôi tất cả vì tiền, bà phải để ổng lấy được cái sổ về để vay tiền chuộc lại cái nhà này rồi mới tính gì thì tính…

Nuốt cục tức đang trào lên cổ, bà cố gắng giữ giọng bình tĩnh mà gọi lại cho ông Toàn:

– Alo…

Tiếng ông Toàn từ đầu dây bên kia vẫn còn chưa tỉnh ngủ:

– Bà gọi tôi có chuyện gì?

– Ơ, ông nay bị sao thế hả? ông về nhà ngay…

Hình như lúc đó ông Toàn mới nhớ mình vẫn đang còn ở quán café mà trời cũng đã trễ nên vội trả lời:

– Ờ…ờ…tôi về ngay. Vậy mà ngồi ngủ quên luôn…

Bà Thúy Ái lưỡng lự không biết có nên nói với ông chồng về số tiền tгêภ trời rơi xuống hay không? Nhưng nếu ông ta hỏi về ông Chen và tại sao ông ta lại đưa tiền cho bà thì biết giải thích thế nào? rõ ràng cho dù có nói thế nào thì ông ấy cũng không tin, rồi lại cằn nhằn nhức đầu. Hơn nữa khi ông ta biết bà có tiền thì sẽ bắt mang trả cho chị Đại để giảm bớt số nợ vay. Chẳng việc gì mà bà phải thiệt thòi đến thế, cứ xem đây là tiền riêng của bà thì đã sao? Hơn nữa phải để ông ta lo số nợ và sợ mất nhà, có như thế mới ráo riết tìm cách lấy sổ đất của căn nhà kia…

Mải suy nghĩ nên ông Toàn về lúc nào mà bà cũng không biết, đến khi nghe tiếng nói cất lên thì bà giật mình:

– Ui trời, làm người ta giật mình hà…

Không ngờ ông ta nói trống không:

– Thường những người làm chuyện khuất tất nên hay giật mình…

– Ông nói vậy là ý gì?

– Tôi chẳng có ý gì cả. thích thì nói thôi…

– Ông đi đâu từ sáng đến giờ tôi còn chưa nói, giờ về đến nhà là gây chuyện à…

Ông Toàn không nói gì mà đi vào nhà tắm. Thật ra bà Thúy Ái cũng không lạ gì câu nói trỏng của chồng. Chỉ cần như thế là bà đã hiểu ông ấy có thể đã nghe hoặc nhìn thấy điều gì đó. Chẳng nhẽ trưa nay ông ta có mặt ở quán café để rồi nhìn thấy bà đi cùng với ông Chen vào quán hay sao? Rồi tại sao lúc chiều thì ông ta lại đến quán café khác ở ngoại ô ngồi ngủ? Rõ ràng điều đó là vô lý vì xưa giờ chưa bao giờ mà ông Toàn làm như vậy…

Vì chưa hiểu được lý do vì sao mà ông Toàn có những thái độ khó hiểu như vậy nên bà Thúy Ái cũng không hỏi về nhiệm vụ giao cho ổng đi lấy sổ. Nhưng người tính không bằng trời tính, cậu con trai Việt Cường vừa về tới nhà là hỏi ngay:

– Nay mẹ có bồ mới mà lơ cả con, gọi mãi mà không thèm nhìn làm con bẽ mặt với bạn nè…

Bà giật mình nghe con trai nói như vậy thì hốt hoảng:

– Bậy nào? bồ bịch gì chứ? mày có im đi không hả?

Miệng nói nhưng mắt bà liếc xéo về phía con trai. Thấy cái nháy mắt của mẹ thì cậu Việt Cường nhìn ông Toàn rồi cười nói:

– Con đùa thôi, có gì mà mẹ làm ghê thế?

– Mày nói gì cũng được, nhưng chuyện đó thì vô duyên à nghen…

Việt Cường cười hề hề rồi lắc đầu đi vào nhà. Ông Toàn vẫn ngồi im mà không nói một lời, cho dù bà Thúy Ái có chối đi chăng nữa thì ông cũng biết lời của cậu Cường là thật. Điều ông lo lắng nữa là nếu bà ta hỏi về hồ sơ nhà đất thì ông biết trả lời thế nào đây? thật đau đầu quá…