Vợ chồng hờ phần 1
Tg Nguyễn Minh Minh
Tình vừa bước chân tới cửa sổ phòng Ьệпh thì sững người, đứng chôn chân tại chỗ khi nghe tiếng ông Quang, người đầu gối tay ấp với cô suốt ngót chục năm qua :
-Bố sẽ sửa lại di chúc. Sổ đỏ nhà sang tên cho thằng Bảo. Nó chỉ là giám sát đến năm thằng Bảo mười tám tuổi thì chính thức nhận sổ. Lúc ấy nếu nó không đi lấy chồng thì ở với thằng Bảo. Còn đi lấy chồng thì thôi.
Tiếng Chiến,con trai út của ông cất lên chắc nịch.
– Bố làm thế là đúng. Lý đâu cho nó. Con ranh con.
Bố ҳάc định rõ ràng là nó chỉ là con osin, con giúp việc nhà cho bố thôi.
Tháng bố đưa cho nó mười lăm triệu là quá nhiều rồi, cái xe nó đang sử dụng ấy nếu bố ૮.ɦ.ế.ƭ thì yêu cầu trả lại cho con hoặc cho cô Hòa. Cho sử dụng mấy năm qua là tốt lắm rồi. Hồi ấy nhẽ ra bố chỉ mua cái tầm năm bảy trăm thôi. Thừa tiền tậu hẳn cái tỷ tư vậy.
-Thôi. Cái xe ấy tuy tên bố nhưng cũng cũ rồi, cho nó, để nó đưa đón thằng Bảo đi học. Giọng ônh Quang yếu ớt gạt đi.
Tình đau đớn trong lòng như có ai vừa đâm dao vào vậy.
Hóa ra là thế, trong mắt ông Quang, người ngày ngày cô cơm bưng, nước rót, đêm đêm nắn Ϧóþ, hầu hạ chuyện gối chăn rốt cục chỉ là con o sin, con giúp việc.
Mỗi tháng ông đưa cho cô mười lăm triệu, quả thật là to nếu như chỉ có hai người lớn. Đằng này lại thêm cu Bảo năm nay mười bốn. Tuổi ăn tuổi lớn, thằng bé ngoài hai bữa cơm sáng tối ở nhà, bữa trưa ăn tại trường,ngày nào cô cũng đưa cho nó ba đến năm chục để nó thích gì thì mua. Thức ăn cho ông cũng phải đồ cao cấp như bò Úc, gà Đông tảo, bào ngư, vi cá, cá hồi Sapa tươi. Hoa quả thì phải Kiwi vàng, nho sữa, hồng Hàn quốc. Tuy ông không ăn nhiều nhưng phải là những thứ nhập khẩu có thương hiệu ông mới ăn. Các con ông mới ưng.
Nếu cô không đi làm thêm, khéo mười lăm triệu còn chả đủ. Lúc nào ông và các con đều nói tiền làm thêm của cô cô muốn làm gì thì làm, muốn cho ai thì cho.
Suốt chín năm qua cô, những tưởng hai chục mâm cỗ cùng lễ lạt rầm rộ mà ông, cùng đoàn con cháu bạn bè cách đây sáu năm rình rang đưa xuống nhà cô dưới quê, rồi ba trăm triệu ông “con rể” hơn bố vợ cả chục tuổi, xuất ra thanh toán tiền xây bốn gian nhà mái bằng thì cô cứ tưởng mình đã chính thức làm vợ ông. Hóa ra không phải. Thảo nào mỗi lần cô đề cập chuyện đăng ký kết hôn ông cứ lần nữa không chịu đi. Khi thì nói người không khỏe, lúc lại bảo năm nay không tốt. Quay đi ngoảnh lại cũng đã chính thức đầu gối tay ấp sáu năm. À mà chính ҳάc là hơn tám năm ấy chứ.
Nhưng hai năm trước thì cô và ông ʋụпg Ϯɾộм, lén lút chứ đâu dám công khai. Bởi lúc đó ông là chủ nhà, còn cô là gia sư dạy kèm cho thằng đích tôn của ông.
Ngày ấy, Tình vừa bước sang tuổi hai mươi hai, cô học năm ba trường đại học sư phạm. Lẽ ra học trường sư phạm thì không mất lệ phí, nhưng do cô thiếu điểm, nên học ngành ngoài sư phạm nên vẫn phải nộp như các trường khác.Vốn nhà nghèo, dưới cô còn hai em sinh đôi hay Ьệпh tật nên ngay từ năm nhất cô đã phải bươn tở kiếm tiền đóng học, đóng trọ. Cha mẹ chỉ hỗ trợ vài yến gạo , ít trứng gà , cá khô, rau củ thi thoảng gửi xe lên trường cho cô.
Công việc làm thêm của cô lúc đầu là chạy bàn, rửa bát theo giờ cho một nhà hàng đồ ăn Nhật. Năm hai cô mới chính thức được đi làm gia sư. Học trò cô nhận kèm có ba đứa trẻ đứa sắp vào lớp một, đứa chuẩn bị chuyển cấp hai, đứa học lớp sáu. Cô cứ chạy xô mỗi ngày sau giờ lên giảng đường suốt cả năm trời. Tiền kiếm ra ngoài việc chi trả sinh hoạt học tập, cô còn gủi về phụ đỡ cho bố mẹ mỗi khi em cô đi viện. Hai đứa sinh đôi, ngạt ối nên Ьệпh phổi mãn tính từ bé, đã thế hễ đứa này ốm, đứa kia cũng ốm theo
Bố cô thì có Ьệпh xương khớp nên không làm việc nặng nhọc được, hàng ngày chỉ biết trông giắng vào mấy sào ruộng và con bò. Mẹ cô gia công cho một xưởng may, nhưng do mắt kém nên chỉ làm những việc vặt như nhặt chỉ, gấp đồ, đồng lương cũng có hạn. Nhưng cơ bản là do hai đứa sinh đôi sau cô gần chục năm hay Ьệпh tật, khiến kinh tế gia đình luôn trong tình trạng thiếu trước hụt sau, vô cùng eo hẹp.
Năm thứ hai đi làm gia sư cô được người bạn giới thiệu cho cậu bé Bảo , chuẩn bị vào lớp một. Cha mẹ cậu mất trong một vụ tai пα̣п, cú sốc mất người thân khiến cậu bé năm tuổi rưỡi bị ảnh hưởng tâm lý nặng. Cậu thường ngồi im lặng không giao tiếp với bất kỳ ai ngay cả ông nội và các cô các chú trong nhà.
Chuẩn bị vào lớp một tới nơi rồi, mà thằng bé cứ thế thì thật không ổn chút nào. Vậy là gia đình ông quyết định tìm một gia sư kiêm bảo mẫu trực tiếp chăm sóc dạy dỗ thằng bé. Tình là cô thứ ba nhận nhiệm vụ với mức lương khá hậu hĩnh, nó gấp đôi lương chạy xô ba buổi dạy của cô mấy năm qua, và lại còn bao ăn bao ở. Buổi nào đi học thì đi, buổi nào ở nhà thì dạy và chăm thằng bé.
Ngày đầu tiên nhận việc, cô xót xa khi nhìn thấy một đứa trẻ gầy gò, trắng xanh và vô cảm trước tất cả mọi thứ đang xảy ra xung quanh. Cô gọi thằng bé: Bảo
Bảo ơi. Cô với con cùng chơi xếp chữ nhé.
Cô khều tay thằng bé đặt vào miếng bìa các tông có in hình chữ A màu đỏ cùng cái ca màu xanh.
Thằng bé không hề có phản ứng gì.
Mắt nó nhìn vào hư vô. Rồi bỗng dưng nó vùng lên, hất văng mọi thứ chạy vào giường úp mặt xuống gối khóc nức nở.
Mẹ… mẹ ơi… bố…bố ơi…