Tình cuối – Chương 9

Tác giả: An Yên

Đọc xong tin ấy, Vi chả biết nên vui hay buồn. Là Vương Thăng muốn cô tới chào tạm biệt, muốn nói với nhau vài ba câu hay chỉ là câu nói xã giao dành cho rất nhiều người một lúc? Thế nên, đọc xong, sự lưỡng lự trong Vi lại càng tăng lên. Thấy bạn đứng tần ngần, Thảo lay lay tay Vi:

– Cậu làm sao thế? Ai nhắn cái gì vậy hả?

Nhìn ra vẻ ai ngại của Vi, Thảo giật lấy điện thoại tгêภ tay cô. Đọc xong, Thảo cũng lặng người một chút rồi nói:

– Thế giờ tính sao? Cậu có đi không?

Vi cúi đầu:

– Không biết!

Thảo nhìn cô bạn thân:
– Thôi cứ đi đi, đã là gì đâu mà lo, bữa giờ bảo dẹp chuyện đó đi thì nay mình đến với tư cách bạn bè tới tạm biệt nhau nha. Vui vẻ lên!
Nghe Thảo nói, Vi gật đầu. Ừ, có gì đâu nhỉ? Vi mạnh mẽ lắm mà, Vương Thăng cũng chỉ là một nam sinh, sau này là một người đàn ông bình thường thôi, có gì mà phải căng? Tгêภ đời này chả phải người đàn ông chiếm vị trí cao nhất trong cô chính là bố Lâm Tường Dĩnh thôi sao?
Vi thay quần áo, vẫn phong cách cũ – áo phông, quần jean và giày thể thao rồi cùng Thanh Thảo tới địa điểm làm lễ xuất quân của thành phố A.

Dù cả tiếng đồng hồ nữa mới đến giờ xuất quân nhưng người đã đông như kiến. Nhiều bậc bố mẹ, người thân, bạn bè cùng những lời dặn dò, gửi gắm, những tiếng nấc, những đôi mắt đỏ hoe… Có lẽ thời nào cũng vậy, những cuộc chia tay luôn giống nhau ở tâm trạng. Vi nhớ tới những cuộc chia ly màu đỏ thời c.h.i.ế.n t.r.a.n.h mà cô được xem tгêภ tivi. Những chàng trai thuở ấy tình nguyện lao vào chốn bom rơi đạn nổ để chiến ᵭấu vì ᵭộc lập, ʇ⚡︎ự do cho Tổ quốc. Nhiều người đã dành cả tuổi thanh xuân cho đất nước, vĩnh viễn nằm lại chiến trường ở ngưỡng mùa đẹp nhất của cuộc đời, có nhiều người trở về với những vết tích tгêภ ς.-ơ τ.ɧ.ể, những cơn đau quằn quại khi trái gió trở trời, suốt đời sống với kí ức đau thương trong quá khứ.

Có những người trở về khi tuổi đã xế chiều, chẳng còn thanh xuân để yêu đương và kiếm tìm hạnh phúc riêng tư nữa. Có những sự hi sinh đẫm m.á.u và nước mắt không bao giờ trở lại, cũng có những hi sinh thầm lặng chỉ một mình mình biết, một mình mình hay. Ngày nay, những chàng trai đang đứng trước mặt Vi cũng nhập ngũ, dù đất nước đã thái bình nhưng sức trẻ và sự cống hiến cho Tổ Quốc thì chẳng có gì thay đổi, vẫn là một môi trường khác biệt, tập luyện để rắn rỏi và sẵn sàng có mặt khi Tổ Quốc cần. Thế nên, dù chẳng phải thời chiến thì tâm trạng bịn rịn, quyến luyến, những lời hứa hẹn vẫn khiến người ta thấy nao lòng trong những buổi ra quân…

Bốn người bạn xuất sắc của Vi cũng được bố mẹ đưa tới đây, nhưng cái cách dặn dò của những ông bố lạ lắm. Bác Bá Kiên vỗ vai Bá Trọng như một người bạn thân:
– Đồng chí, tập luyện cho ʇ⚡︎ử tế nếu còn muốn thực hiện ước mơ bác sĩ nhé!

Bác Hoàng Thông nhìn Bảo Long:
– Nhớ chưa? Cứ một lần bị phạt thì học đại học chậm một năm, đừng để đến ngày sang Pháp phải chống gậy nhé!
Bố của Vương Thăng – bác Vương Doãn Nghiêm khuôn mặt phúc hậu:
– Thăng, muốn xây nhà dưới lòng đất thì đứng cho vững trong trại huấn luyện!

Mỗi bố của Lê Minh – Giám đốc công ty Thắng Lợi trông hiền lành nhất:
– Con trai, huấn luyện tốt rồi về gánh vác cơ nghiệp nhé!

Nghe ra, bốn ông bố động viên thì ít mà đe dọa thì nhiều khiến những người chứng kiến cũng bật cười. Đáp lại, bốn chàng trai cũng giữ vẻ mặt kiên định lắng nghe những lời dặn dò đó. Chỉ có mấy bác gáι vẻ sụt sùi nhưng cố cho nước mắt không rơi dù khóe mắt đã đỏ hoe rồi. Những người mẹ luôn như thế, dặn dò con đủ thứ tгêภ đời. Còn ba mươi phút nữa sẽ đến giờ xuất quân và cảm giác bịn rịn đã len lỏi trong từng câu chuyện…
Những vị phụ huynh của bốn chàng trai dặn dò xong xuôi thì nhường không gian cho bọn trẻ. Đám bạn tíu tít trêu đùa nhau. Riêng Vương Thăng và Tường Vi lại được dành một không gian riêng. Ba chàng ” ngự lâm ” kia cùng Thanh Thảo bỗng lặn đâu mất tiêu. Thăng và Vi ngồi xuống một chiếc ghế đá. Tường Vi mỉm cười nhìn dòng người trước mặt:

– Thời gian trôi nhanh thật đấy, mới đó mà cậu sắp thành người lính rồi!
Vương Thăng gật đầu:
– Ừ, còn cậu đã là tân sinh viên của Đại học Công nghệ thông tin!

Tường Vi nói một cách mơ hồ, như một kiểu kiếm chuyện để nói cho xong:
– Ai mặc quân phục cũng đẹp hết, trông oai thật đấy!

Vương Thăng cũng ậm ừ :
– Đồng phục Đại học Công nghệ thông tin cũng rất đẹp, rất tri thức!

Cả hai nói về nhau nhưng lại chẳng nhìn nhau. Đến mấy chục giây sau, Vương Thăng rụt rè:
– Vi này…
Trái tιм cô gáι nhỏ bỗng ᵭ.ậ..℘ rộn ràng, những gì bấy lâu nay tưởng cố gạt đi bỗng trỗi dậy, thổn thức trong l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ khiến miệng chỉ buột ra đúng một từ:
– Ừ!

Anh chàng bên cạnh vẫn giữ giọng trầm buồn:
– Thế … học xong ….định lấy chồng thật à?
Trái tιм Tường Vi như rơi tõm xuống vực sâu hun hút, sự ngóng trông tắt phụt tгêภ khuôn mặt khả ái. Nụ cười của cô có chút chua xót:
– Ừ…thì phận gáι mà…. ai rồi cũng thế thôi!
Vương Thăng bỗng cau mày:
– Đến lúc đó đừng mời tôi!

Vi tỏ ra ngạc nhiên:
– Sao thế? Trước đây chả phải cậu bảo mời bằng được cơ mà? Tôi đang nghĩ nếu cậu ở xa hoặc không có cơ hội gặp thì mời kiểu gì đấy!
Thăng gắt gỏng:
– Không cần, tính kỹ như vậy chắc có ᵭốι Ϯượпg rồi hả?
Vi lắc đầu:
– Hiện tại thì chưa, nhưng rồi sẽ có. Duyên phận mỗi người đều định rồi, kiểu gì chả gặp!

Thăng nhăn mặt rất khó coi:
– Ừ, đúng đấy, nên đừng mời tôi. Tôi ghét thậm tệ cái loại người chưa lớn đã nghĩ đến chuyện chồng với chả con, không có ý chí, không có bản lĩnh!
Những lời Thăng nói khiến không khí cuộc trò chuyện thêm căng thẳng, cái lưu luyến ban nãy biến mất tiêu, Tường Vi dường như ɱ.á.-ύ nóng dồn lên пα̃σ, quay qua nói Thăng mà thấy giọng mình nghèn nghẹn:
– Cậu hay thật đấy, gọi tôi tới tạm biệt cậu để sỉ và tôi đấy à? Tôi yêu ai, cưới ai kệ x.á.c tôi chứ!

Thăng vẫn tỏ ra hậm hực :
– Vì cậu là bạn cùng lớp với tôi nên Vương Thăng này có lòng nhắc nhở. Con gáι các cậu toàn yêu bằng tai thôi. Mấy cái thằng cao to, đẹp trai, con nhà giàu lại hót hay hơn chim là mê tít, cứ đâm đầu vào, đến khi đau khổ thì muộn rồi!

Vi thấy mặt mình đang nóng ran:
– Tôi đã bảo đó là chuyện tương lai, làm gì mà cậu cứ lải nhải ngày này qua tháng khác thế hả? Với lại cậu vừa nói thế, vậy cậu trông cũng ngon zai, con nhà giàu, thế cũng như cái lũ cậu vừa nói à?

Thăng cau mặt:
– Tôi không thuộc loại dẻo miệng! Tôi nói để cậu biết đường mà tránh, mấy cái đứa dẻo mỏ chả tốt đẹp gì đâu mà lao vào!

Tường Vi đủng đỉnh:
– Tường Vi này không bao giờ để tιм che mất пα̃σ. Mà có lỡ vớ phải một anh như thế thì bỏ, lấy được thì bỏ được, sợ gì? Thời đại giờ nhiều bạn làm mẹ đơn thân vẫn ổn, vẫn chả sao sất!
Khuôn mặt Vương Thăng lúc ấy như đang nén cơn giận cực độ:
– Cậu … đúng là….

Vi vênh mặt lên:
– Gì? Lại chả đúng à? Đàn ông con trai bây giờ nhiều kẻ k
h.ố.n n.ạ.n lắm, khi yêu đương thì ngon ngọt, ʇ⚡︎ử tế, nói lời hoa mĩ. Đến khi làm cho con nhà người ta ễnh bụng lên rồi lại bảo: “Xin lỗi, anh chưa sẵn sàng làm bố”, ” xin lỗi, anh thấy chúng mình không hợp “…và ti tỉ lời xin lỗi khác. Phụ nữ không mạnh mẽ rồi khéo trầm cảm hết à?

Thăng quay sang Tường Vi:
– Thế nên tôi mới dặn, cậu đừng để cái tai nghe lời ngon ngọt mà bị lừa!
Vi lắc đầu:
– Đó là người ta, còn tôi đã làm sao đâu mà cậu nói như đúng rồi thế? Kêu người ta đến tiễn, biết thế này tôi đã không đi làm gì!

Thăng nhướn mày:
– Ân hận khi đến đây rồi à?
Vi còn chưa kịp nói gì thì tiếng loa thông báo vang lên rằng đã đến giờ lên đường. Mọi cảm xúc lúc đó như muốn vỡ òa, cô bé nhìn sang Thăng, muốn nói thật nhiều nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Cô thấy tiếc ba mươi phút vừa rồi – lại là những câu cãi vã. Vành mắt hoen đỏ, giọng Vi nghẹn ngào:
– Đi đi, mạnh giỏi nhé!
Chính Vương Thăng cũng thấy mình đã lãng phí những phút giây vừa qua. Cậu chợt lấy hết dũng khí cầm bàn tay đang run lên của Vi. Ánh mắt cô bé ngước lên chờ đợi. Đến cuối cùng, Vương Thăng hít một hơi và nói:

– Ở nhà không được ốm đâu đấy! Lỡ ốm ra, tôi không tới thăm được đâu, chẳng có ai ngồi cho mà cãi nhau đâu.

Cái gã này, ʇ⚡︎ự nhiên toàn nhắc chuyện không đâu. Tường Vi lặng lẽ gật đầu, cúi mặt vì sợ Thăng sẽ thấy mình sắp khóc, cúi mặt vì cả cái nắm tay đầu tiên dành cho người mình thích. Cảm giác bàn tay ở trong tay người ấy vừa thinh thích lại vừa ấm áp. Dù với Vương Thăng, có thể đó chỉ là cái nắm tay tạm biệt bình thường, nhưng với Vi đó lại là một sự va chạm mà không chỉ giữa một bàn tay với một bàn tay, dường như bàn tay ấy chạm đến cả trái tιм bé nhỏ…

Cùng Thanh Thảo vẫy chào tạm biệt đoàn xe nhập ngũ, đến lúc này, nước mắt Vi mới tuôn rơi. Cô bật khóc ngon lành…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *