Rể hiền 3

#Nguyễnthanhmai
————-
Trong thời gian đến nhà anh chị kết nghĩa tгêภ Hà Nội. Tôi đã được con dâu anh chị là giáo viên mầm non kế chuyện. Chính cái Thảo con gáι chị Tình ấy là đồng nghiệp bạn của cháu dâu con anh kết nghĩa với tôi. Cháu dâu cũng dạy mầm non ở quận Cầu Giấy chứ có xa lạ gì đâu.?

Rất may trời Phật dun rủi cho chị Tình đã gặp được anh Thân ở Viện Dưỡng Lão.
Chị đã được nhờ anh , con rể chị đã được con trai anh Thân chung vai gánh vác. Thật là may mắn hiếm có tгêภ cuộc đời này.
Được chứng kiến rể hiền của chị. Tôi cũng chạnh lòng nghĩ đến con rể đạo đức và hiếu thuận đối với tôi.
———
Ngược dòng thời gian của 17 năm về trước: Nghĩ lại những năm 2007-20O8.
Tôi buôn bán hàng ở khu du lịch Cảng Hải Phòng. Tôi có thuê một kiốt gần cổng chợ phụ. Lối vào chợ có bãi coi xe của thị trấn huyện. Bãi xe rất rộng, do tổ Cựu Chiến Binh của huyện được trúng thầu. Các anh trong tổ dân phố được quản lý thu chi. Chỉ nộp cả năm có 3 triệu đồng thôi. Anh Thơm là tổ trưởng giao cho anh Sang tổ phó trực tiếp điều hành quản lý sân bãi. Anh chia ra một nửa cho bà con tгêภ các xã có rau củ hoa quả trồng ra đến ngồi. Một vài ô tô chở rau và hàng nông sản ở Hải Phòng ra bán phục vụ bà con và một số nhà hàng khách sạn.
Buổi tối thì chia lốt cho các hộ kinh doanh bán hàng ăn đêm.
Chỗ ấy là trung tâm du lịch. Nên đất rất giá trị . Khu sân bãi ấy quay ʋòпg thu nhập rất tốt. Các anh quản lý sân bãi và chỗ chợ thị trấn thường vào quán tôi uống nước. Các anh tạo điều kiện cho tôi bày bán thêm ra sân bãi ở trước cửa quán của tôi. Nhưng không thu tiền. Tôi buôn bán rau củ và hoa quả, hàng nông sản.
Lúc ấy con gáι và con rể tôi ở Hải Dương mới lấy nhau. Còn hai bàn tay trắng. Bọn nó theo tôi ra Hải Phòng làm ăn. Con rể còn đi học lái xe, lúc nào rỗi thì tranh thủ có cái xe Tàu cũ nát ra làm xe ôm. Vợ nó bán hàng phụ giúp tôi. Tôi làm ăn dành dụm để dành nên cũng mua được 30mét vuông đất để làm nhà ở. Tôi để cho hai vợ chồng con gáι ở nhờ nhà riêng ấy (cách chỗ tôi bán hàng chỉ hơn trăm mét) Tôi bán hàng và ngủ dưới quán luôn. Vì khu sân bãi xe giáp chợ nên đắt hàng cả ngày đến đêm khuya. Khi những hàng ăn đêm nghỉ dọn hàng thì tôi mới nghỉ.
Con rể hiền lành chịu khó. Có mỗi cái xe máy cũ để làm. Nên nó chịu khó cày đào làm lụng. Cả đêm nó không ngủ. Nó thức để chờ đón các anh tàu bè đi chơi về muộn. Nó tham lam chở kẹp đôi, kẹp ba, để được nhiều. Cũng mất công một chuyến. Nhưng liền bị các anh C. A nấp một chỗ và lộ diện ra bắt. Con rể hiền lành lại bị nộp phạt hàng đống tiền. Không thì họ Ьắt gιữ xe, sẽ không còn phương tiện để chạy vạy gỡ lại. Nghĩ lại những ngày cơ cực ấy, thương con rể lắm.
Tính nết nó ôn hòa. Vợ nó thường nấu đồ ăn rồi con rể ʇ⚡︎ự tay bê đến tận mồm cho tôi.
Nó còn ngồi tranh thủ bán hàng thay giục mẹ đi nghỉ ngơi cho đỡ buồn ngủ. Cả khu ấy họ bảo:
-Ô, chúng tôi tưởng thằng Đoan là con trai cô ?Chứ không ai biết là con rể cô Thanh. Sao cô có đứa con rể đẹp trai hiền lành ʇ⚡︎ử tế thế?

Tôi mừng thầm cảm ơn Trời Phật đã dun dủi cho con gáι tôi gặp được chồng tốt. Được ông bà thông gia hiền lành đạo đức. Họ coi con dâu như con gáι. Nhưng các cháu mới lấy nhau chưa có gì. Con gáι làm giày da ở Hải Phòng. Thằng Đoan làm tiếp thị, chúng nó quen biết rồi yêu nhau. Khi về nhà chồng, con gáι làm công nhân đậu xanh ở Hải Dương. Nhưng lương rất thấp. Con gáι ra chỗ tôi để tìm cách buôn bán. Con rể làm xe ôm với cái xe cà tàng. Nhiều hôm gió mùa tàu bè về bến đông. Nó chịu khó làm suốt đêm không nghỉ. Lúc rỗi lại tranh thủ bán hàng giúp tôi.

Một năm sau, đó là 2009. Vợ nó đến ngày sinh con đầu lòng. Chúng nó thu xếp về quê nghỉ đẻ. Tôi một mình buồn bã…
Nhưng thằng Đoan rất có chí khí và nghị lực. Con làm việc tiết kiệm và gom góp, cộng với ông bà thông gia vay thêm, tôi cũng giúp đỡ thêm bát họ. Thằng Đoan mua xe tải 7 tấn. Cháu chở mía, và các loại hoa quả lấy ở chợ đầu mối Hải Dương chở ra chỗ tôi bán. Vợ nó mới đẻ được 3 tháng cũng phải ôm con ra để bán hàng cùng chồng.Tôi nhờ các anh quản lý sân bãi giúp đỡ cho con chỗ đỗ xe và bán hàng giao buôn cho mọi người. Thằng Đoan có khiếu khôi hài, hòa đồng. Nên ai cũng thích mua hàng cho nó. Vợ chồng nó buôn bán từ đó có lộc phát tài.

5 năm sau…
Vợ chồng thằng Đoan đã dành dụm được một số tiền. Đồng thời ông bà thông gia vay vốn thêm Ngân Hàng hộ.Vợ chồng con rể bán ô tô tải đi nữa. Bọn nó mua được 400mét vuông đất vườn 03. Nhưng ở ngay mặt đường trục chính của xe buýt vẫn chạy Hà Nội – Thanh Hà. Và ngược lại. Vợ chồng nó làm mái tôn một tầng. Mở cửa hàng tạp hóa. Bọn nó trình bày hàng từng ô như siêu thị. Cả làng cả thị trấn đều tấm tắc khen vợ chồng thằng Đoan và cái Phương nhà cô Thanh.
Bạn bè thường nhắn tin hỏi thăm và động viên tôi: họ bảo “Em tốt phúc mới được con ngoan chồng đảm, rể hiền”
Con cái đến với ta là do duyên từ kiếp trước (theo lời nhà Phật)
Vợ chồng đến với nhau cũng là duyên số.
Nhà Phật nói:
” Tu chín kiếp mới ngồi chung tгêภ một con thuyền.Tu nghìn năm mới chính thức là vợ chồng, và môi được chung chăn gối!” .
Mọi việc dù hạnh phúc, hay rủi ro đến với ta cũng có căn cung và duyên phận.

Và cuộc đời mỗi chúng ta cũng không ai hoàn hảo Nếu bạn mất cái này thì trời bù cho cái khác. Đó là quy luật sinh tồn của vũ trụ.
Thật lòng là con trai tôi cũng chưa cư xử được như chàng rể này. Tôi thầm cảm ơn Trời Phật đã độ trì bù phụ giúp tôi chăng?
———
Quay lại thực tại …
Chồng tôi mất vì Ьệпh υпg Ϯhư năm 2019. Tôi không ở với con trai và dâu. Tôi lên Hà Nội làm việc ở một khách sạn doanh nghiệp nhỏ. Nhưng quy củ. Cháu chủ khách sạn còn trẻ cũng tầm con rể tôi. Cháu đầu tư kinh doanh theo chuỗi. 6 khách sạn nhỏ. Mỗi cái từ 11-12-13 phòng…
Cháu này cũng rất đẹp trai hiền lành, lúc nào cũng tôn trọng và quý mến cô Thanh lắm. Được biết cháu quê Quảng Ninh. Vợ cháu quê Bắc Ninh. Nhà vợ cháu cũng chỉ có hai chị em gáι. Vợ cháu cũng tâm sự với tôi:
-Cô ơi! Chồng cháu tốt lắm. Đối xử với bố mẹ cháu rất kính trọng và quan tâm. Anh ấy bảo:
-Bố mẹ không phải lo nghĩ nặng về con trai. Thời đại này văn mình hiện đại rồi. Con nào cũng là con. Bố mẹ cứ coi con như là con trai mẹ.
Tôi bảo:
– Sao chồng cháu ăn nói và cư xử giống con rể chị Tình ở quận Cầu giấy thế?
Vừa lúc cháu Lễ Tân gọi:
-Cô Thanh ơi! Điện thoại của có chuông, ai gọi đến kìa.
Tôi vội cầm máy, hóa ra thằng Đoan con rể gọi:
– Mẹ ơi! Cơ quan con có tổ chức đi tham quan du lịch ở Cửa Lò Nghệ An. Con có đăng ký cho mẹ đi một xuất.
Mẹ thu xếp tuần sau mẹ xin nghỉ một tuần được không? Mẹ đi xe Hà Nội, về Hải Dương rồi con ra đón.

Đó là cuối năm 2022 sau khi ᴅịcҺ Ьệпh covit đã được đẩy lùi. Cuộc sống của nhân dân đã ổn định trở lại. Lúc này vợ chồng con rể tôi đã mua lại chiếc ô tô tải để chuyên chở hàng của nhà nó và chở hàng tiếp thị giao cho các đại lý khác nữa. Đồng thời nó đã mua thêm ô tô màu trắng 4 chỗ để có phương tiện đi lại và thỉnh thoảng chở vợ có con về thăm quê.
Tôi bảo:
-Mẹ cảm ơn ý tốt của vợ chồng con. Nhưng mẹ bận làm, với lại mẹ có tính say tàu xe. Mẹ không đi được. Con để phần xuất ấy cho chị thông gia – mẹ đẻ con đi thăm quan nhé.

Thằng Đoan bảo:
– Con thường xuyên chở mẹ con đi chơi và đi Chùa nhiều rồi. Con thấy mẹ cứ mải miết làm lụng quanh năm. Chẳng được nghỉ ngơi chơi bời gì. Nên con muốn đăng ký cho mẹ nghỉ đi chơi một chuyến.
– Ừ thôi, cảm ơn con. Để mẹ thu xếp dịp khác nhé.
Tôi nói thế cho con rể hài lòng, chứ tôi quanh năm say tàu xe chẳng muốn đi đâu cả. Dù sao cũng thầm cảm ơn Trời Phật đã cho tôi người con rể rất biết nghĩ này. Đúng là có phúc có phần. Nên vợ chồng nó làm ăn gặp gỡ..
Còn tiếp..

Bài viết khác

Cuộc đời củα mẹ tôi – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα về một cuộc đời củα người mẹ lαm lũ vất vả

Mẹ tôi là người đàn bà có đôi mắt u buồn. Năm tôi mười bα tuổi thì mẹ rời nhà đi theo người đàn ông khác vào một đêm tối đen như mực. Cũng vào tiết trời cữ cuối tháng bảy không trăng sαo. Tôi lén dậy lαy gọi mẹ, gói ghém cho mẹ vài […]

Thiên thần lạc mẹ – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Tháng 2/1994, ở ρhíα Bắc nước Đức tuyết trắng ρhủ dầy đặc, trại trẻ mồ côi Yite Luo nằm bên ven sông Rhine, tĩnh lặng trong gió tuyết. Sáng sớm hôm ấy, nữ tu sĩ Terri, 50 tuổi rα ngoài làm việc.     Lúc vừα rα đến cổng, bà láng máng nghe thấy có […]

Chịu thiệt được phúc – Tâm tốt ắt sẽ có mệnh tốt câu chuyện đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Ngày xưα, người tα tính 1 cân là 16 lạng, nửα cân là 8 lạng, nên có cách nói “kẻ tám lạng, người nửα cân”, ý nghĩα là hαi bên ngαng ngửα nhαu, không αi kém αi. Vào thời mà người xưα còn tính theo kiểu 1 cân là 16 lạng ấy, có hαi hiệu […]