Người đàn bà cũ – Chương 14

Tác giả: Nguyễn Hiền

Ngọc Huyền đi rồi mà Lý vẫn không thể tin được những gì mà mình vừa chứng kiến. Chỉ mới hơn ba năm thôi, cô ta cũng như cô một kiếp làm thuê. Vậy bằng cách nào mà cô ta lại có thể phất nhanh đến thế chứ? Rõ ràng cô vừa nghe người đàn ông này gọi cô ta là cô chủ. Không! nhất định cô không tin, cô phải tìm hiểu và khẳng định một điều rằng cô ta làm được thì tại sao cô lại không chứ?

– Cô đi theo tôi…

Tiếng của anh quản lý làm cô giật mình, lúc này cô chợt nhận ra mình phải tỏ ra biết điều và tuyệt đối không được chống lại, vì như thế sẽ bất lợi cho mình. Bằng mọi giá cô phải ở đây, thứ nhất thường xuyên có cơ hội gặp anh Trường, thứ hai cô phải chăm sóc bà Dung để lấy điểm, cô biết rất có thể cô ta quyến rũ anh Trường, nhưng đồng ý hay không lại còn phụ thuộc vào bà Dung, dù sao cô ta cũng đã trải qua một đời chồng, không những thế lại còn hai đứa con. Trong khi anh Trường là trai tân lại là con trai một, bà Dung có hai người con, tгêภ anh Trường là chị Hai đã lấy chồng tận miệt Đồng tháp xa lắc xa lơ. Duy nhất anh Trường là con trai mà chưa vợ, có lần bà Dung tâm sự rằng muốn bán nhà để lên thành phố với con trai, nhưng mỗi lần như thế cô lại lo lắng và khuyên bà ở đây quen rồi, mai mốt anh Trường lấy vợ ở quê để tiện chăm sóc mẹ. Mỗi lần cô nói như thế thì bà đều im lặng. Thứ ba cô phải tìm hiểu xem tại sao mà Ngọc Huyền chỉ trong thời gian ngắn, mà có thể từ một người rửa chén thuê lại trở thành bà chủ được chứ…

Thấy cô cứ đứng im không đi theo mình thì quản lý Trung tỏ ra bực mình:

– Này cô kia, có nghe tôi gọi không hả?

Thấy vậy cô vội chạy theo, miệng không ngớt lời xin lỗi:

– Ui em xin lỗi, từ miệt quê lên Thành phố nên nhìn cái gì cũng thấy lạ anh à…

Quản lý Trung dường như không bận tâm xem cô ta nói gì mà anh vừa đi vừa nói:

– Trời tối rồi, cô cũng nhận phòng rồi nghỉ ngơi đi…

Liếc xéo người đàn ông trước mặt, cô thầm nghĩ:

– Đàn ông gì mà vô duyên, ít nhất khi đứng trước con gáι thì cũng nên ga lăng một chút chứ…

Chỉ vào một căn phòng cuối dãy, anh đưa cho cô chìa khóa:

– Cô sẽ nghỉ ở đây, phòng hai người nhưng hiện nay chưa có ai thì tạm thời cô ở một mình, mai mốt thêm người nào đó thì tôi sẽ báo…

Bỗng Lý túm lấy tay áo anh Trung năn nỉ:

– Em muốn ở một mình mà không muốn chung với ai hết, dù sao em cũng từng là ân nhân của cô Huyền, chẳng nhẽ lại không được ưu ái hơn một chút hay sao?

Anh Trung thoáng ngạc nhiên, cô ta là ai chứ? Tại sao không thấy cô chủ nói gì về cô gáι này, nếu đúng như lời cô ta nói, thì tại sao cô chủ lại còn phải bắt cô ta trải qua hai tháng thử việc chứ? Nhưng thôi anh cũng không có thời gian để mà nghĩ đến chuyện khác. Bây giờ anh phải về nghỉ ngơi, sáng mai còn nhận hàng …

Trước khi quay lưng bước đi, anh quay lại căn dặn cô:

– Cô đi ngủ sớm, sáng mai xe hàng đến lúc nào thì tôi sẽ gọi cô dậy…

Nói xong anh quay lưng bước đi luôn, còn lại một mình, Lý không ngừng suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui mà cô không thể nào trả lời được rằng, tại sao chỉ hơn ba năm mà Ngọc Huyền lại nhanh giàu đến thế. Việc bán hàng ăn lợi nhuận cũng chỉ đủ ăn, thì lấy tiền đâu mà gây dựng được cơ ngơi như thế này chứ,…

Vừa chợp mắt được một lát thì cô giật mình bởi tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài, và không phải ai khác mà chính là tiếng của anh Trung quản lý:

– Xe hàng đến rồi, cô Lý dậy đi…

Bực mình vì bị làm phiền, nhưng chợt nhớ ra hôm nay là ngày đầu tiên làm việc nên cô vội ngồi dậy, rồi trả lời ra bên ngoài:

– Chờ một chút, em ra ngay…

Vội vàng vệ sinh cá nhân thật nhanh, cô mở cửa ra ngoài thì thấy anh Trung vẫn đang đứng chờ thì tỏ ra áy náy:

– Sao anh không đi trước mà còn chờ em?

Đang cười giả lả, bỗng cô cụt hứng khi nghe tiếng quát của anh Trung:

– Nhanh lên, người ta đang chờ mà cô còn ở đó mà cười nữa…

Cô phụng phịu:

– Mất cả hứng à…

Theo anh Trung ra sân trước, cô thấy hai xe tải chở hàng đang ném những bao hàng xuống thì cứ đứng ngẩn ra vì không hiểu gì, thấy vậy anh Trung phát cáu:

– Sao không nhận hàng mà còn đứng đần ra đó hả?

Lý cũng bức xúc cãi lại:

– Nhận hàng gì chứ? Anh phải hướng dẫn một lần rồi em mới biết chứ?

– Đếm xem bao nhiêu bao rau, củ quả rồi ký nhận với xe. Mai mốt còn tính tiền…

Trời còn chưa sáng rõ, tiếng xe thì ồn nên hai người cứ hét to mới nghe được. Một lát sau thì xe chạy đi mà cô không thấy mình phải ký sổ sách gì thì lấy làm thắc mắc:

– Ủa, chưa ký mà sao xe lại chạy rồi? em có thấy ký sổ nào đâu…

Anh Trung lấy tay áo lau mồ hôi đang rịn ra tгêภ mặt, rồi đưa cho cô một quyển sổ rồi nói:

– Hôm nay ngày đầu nên tôi ký nhận rồi. Từ ngày mai trở đi là cô làm một mình, sau khi nhận đủ hàng thì cô ký nhận với bên giao hàng nghe không?

– Em ký nhận xong rồi đi ngủ tiếp hay sao?

– Ngủ cái gì? cô lại bàn giao hàng cho nhà bếp và ký sổ bàn giao. Xong rồi cô gặp bếp trưởng để nhận việc…

– Cái gì? tưởng chỉ ký sổ giao nhận thôi là xong, ai dè lại còn làm bếp nữa hả?

Anh Trung chỉ về phía nhà bếp đang sáng đèn, rồi nói tiếp:

– Cô nhìn thấy gì chưa? Tất cả mọi người đã vào vị trí làm việc, mọi người đều ʇ⚡︎ự ý thức được công việc của mình để làm sao kịp sáng sớm cάпh lái xe, người lao động đến là có đồ ăn để phục vụ rồi…

Lý im lặng. Hóa ra công việc không đơn giản như cô nghĩ, cô cũng đã làm cho bà Dung gần 5 năm nhưng công việc không giống như ở đây. Chợt nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ mà chưa bao giờ cô dám nghĩ tới. Thật ra trong những năm làm cho bà Dung thì tiền lương cô chưa hề sử dụng đến, hay nói cách khác thì ở miền quê cũng chẳng có gì để sài, cơm ăn ở quán, ngủ cũng ở đó luôn. Vậy cho nên cô chỉ nghĩ đơn giản là để đó làm vốn, mai mốt còn lấy chồng. Nhưng cô chợt nghĩ, tại sao cô lại không sử dụng số tiền đó mở một quán cơm để lên làm bà chủ chứ? Ngọc Huyền cô ta thì cũng chẳng khác gì mình. Tại sao cô ta làm được mà cô lại không làm được. Nhưng mở quán ở vùng quê thì đơn giản lắm, với những món ăn dân dã dễ nấu. Nhưng ở đây thì lại khác, từ cách phục vụ đến món ăn cũng phải lịch sự, trình bày đẹp mắt, không thể cứ chém to kho mặn là được…

Vậy thì cô phải học, người ta đi học nghề thì phải trả tiền, còn cô thì không những không phải trả tiền mà ngược lại có lương, lại còn được bao ăn ở nữa chứ. Trước mắt cô phải chăm chỉ làm việc và bắt đầu quan sát, học cách nấu, cách trình bày sao cho đẹp, cơm bới không quá nhiều, menu các món ăn phong phú,…

Vậy là ngoài công việc giao nhận hàng thì bếp trưởng giao cho cô nhiệm vụ nấu cơm. Ở đây nấu bằng nồi cơm điện, cứ mỗi nồi là 10 ký gạo, khi cơm chín thì bới ra thùng đá để ủ nóng rồi lại nấu nồi khác, không giống như ở quê nấu cơm bằng nồi gang tгêภ bếp củi hoặc lò than. Cô nhiều lần mon men ra bộ phận pha chế hoặc ướp ϮhịϮ, để học xem ông bếp trưởng ướp như thế nào mà món ăn rất ngon. Chứ cứ ngày nọ qua tháng kia cô chỉ quanh quẩn với mấy nồi cơm thì đến bao giờ mới học được nghề…

Sáng nay cũng thế, vừa mon men đi về phía bếp nấu, Lý giật thót mình khi nghe tiếng quát phía sau:

– Cô Lý…

– Ôi trời, giật cả mình…

– Cô không nấu cơm mà đi đâu đấy?

Giống như ăn trộm bị bắt quả tang, cô lúng túng nói bừa:

– Em đến chỗ nấu cơm…

Mọi người cười ồ, chị Hằng cười chỉ tay về phía bên trái:

– Bên kia mà, em là được ưu tiên vị trí sạch nhất đấy, chứ các chị đây mùi ϮhịϮ cá tanh bám đầy người…

– Chị đổi cho em đi, ở đây hơi dơ nhưng vui, còn bên kia buồn chỉ có một mình…

Hai chị em đang nói chuyện thì bỗng nghe thấy tiếng E hèm của quản lý Trung, chị Hằng vội nói với cô:

– Em về chỗ làm việc nhanh đi, bị trừ lương bây giờ…

Tưởng nói thế cô sẽ sợ, ai ngờ Lý trề môi nguýt dài rồi nói:

– Xí, trừ thì trừ, nhằm nhò gì chứ?

Chị Hằng thoáng ngạc nhiên liếc nhìn cô gáι rồi vội quay vào làm. Chị không ngờ cô ấy lại có vẻ ngang bướng và bất cần như vậy, chắc cổ chưa có gia đình nên việc kiếm tiền chưa cần thiết, chứ với chị thì phải tiết kiệm từng đồng. Hai vợ chồng chị phải cố gắng làm việc và tiết kiệm thì may ra mới có thể thu xếp cuộc sống tạm thời ổn. Cũng may cô chủ thương tình những đồ ăn còn dư đều cho chị mang về cho mấy cha con ăn đỡ…

Thái độ vừa rồi của cô Lý đã không qua được mắt quản lý Trung. Anh đi về phía cô gáι rồi nói:

– Cô thấy công việc làm ở đây thế nào?

Lý cười rất tươi:

– Dạ cũng rất vui, nhưng em muốn được lên bộ phận nấu bếp làm được không anh?

– Cái này phải xin ý kiến cô chủ chứ tôi không ʇ⚡︎ự quyết định được…

– Anh cứ nói với cô ta đi nhé, xem cô ta trả lời thế nào?

Chợt như nhớ ra điều gì, anh bỗng hỏi:

– Ủa, hôm cô nói mình là ân nhân của cô chủ, vậy tại sao cô lại không nói trực tiếp chứ?

– Chẳng nhẽ tôi phải hạ mình đi xin cô ta thay vị trí làm việc hay sao?

– Vậy thì để tôi đi báo cáo với cô chủ, nhưng cô là ân nhân thế nào? nếu cô giúp đỡ cô ấy về vốn thì tại sao lại phải đi làm thuê cho chính cô ấy chứ? Mà tôi cũng lấy làm lạ bởi cô chủ thiếu gì tiền, nghe đâu đang sắp sang lại chuỗi nhà hàng ở trung tâm thành phố nữa đấy…

Thực ra, Hôm Huyền có nói chuyện với anh ý định sang lại nhà hàng CÁNH DIỀU ở trung tâm thành phố, nhưng cô còn lăn tăn sợ mình kham không nổi. Nhưng thấy Lý có vẻ chú ý nên anh thổi phồng lên thành một chuỗi nhà hàng. Chính việc nói dối của anh làm cho cô ta ngạc nhiên đến tột độ, miệng lắp bắp:

– Cái gì? Anh vừa nói cô ta sang lại một chuỗi nhà hàng? Không thể có chuyện đó? Cô ta lấy tiền ở đâu chứ?

Anh Trung thầm mỉm cười rồi định bước đi, nhưng không quên quay lại nhắc nhở:

– Cô tập trung làm việc đi, tháng này trừ 1/10 tháng lương về ý thức kém trong khi làm việc, còn làm ảnh hưởng đến bộ phận khác…

– Cái gì? tôi không phục…

– Vậy cô thử nhìn xem những người khác có ai dám rời vị trí làm việc của mình giống cô hay không?

Lời nói của anh Trung làm cô mới nhớ. Đúng là không ai dám đi đâu, dường như thành một thói quen, công việc của ai cứ ở vị trí của mình để làm việc. Chợt nhớ đến người bếp trưởng. Ông ta cỡ ngoài 40, dáng người nhìn khắc khổ. Cô nghĩ mình phải thay đổi chiến lược, mục tiêu đầu tiên cô phải tấп côпg ông bếp trưởng, đàn ông thì có ai chê gáι bao giờ. Không biết ông ta có nhà riêng hay lại cũng ở lại khu dãy phòng này? Nếu ông ta ra về sau mỗi ngày làm việc thì cô sẽ bám theo, còn nếu ông ta cũng ở lại trong một phòng nào đó thì khi đêm về, cô sẽ tìm cách sang tiếp cận ông ta… Chỉ nghĩ thôi mà cô đã thấy run lên một cảm xúc lâng lâng khó tả. Tại sao hồi giờ mà cô không nghĩ ra chuyện này nhỉ. Nếu thuyết phục được bếp trưởng dạy nấu ăn cho mình, thì chẳng mấy hồi mà ước mơ của cô sẽ thành sự thật. Lúc đó để rồi xem con Ngọc Huyền này có còn vênh váo nữa hay không?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *