Người đàn bà cũ – Chương 15

Tác giả: Nguyễn Hiền

Kiên trì theo dõi, Lý biết tên của bếp trưởng là Toàn 42 tuổi, còn có vợ con ở đâu thì cô không cần biết. Vì tính chất công việc nên bếp trưởng thường ngủ lại cùng dãy phòng trọ với cô rồi cuối tuần mới về nhà. Lúc đầu cô định dùng kế mỹ nhân để trói buộc ông ta, nhưng nhìn thân hình nhỏ thó, da lại đen thì cô thay đổi sang kế hoạch khác. Bởi mục đích của cô là Quốc Trường, nếu chuyện này không khéo để anh hiểu lầm thì không hay…

Chợt chiều nay cô bắt gặp cô gáι tên Lành làm tạp vụ, đang pha nước chanh muối mang cho bếp trưởng, rồi hai người cười rất tươi thì cô nghĩ nhất định họ có ý gì với nhau. Liên tục hai ba ngày, cứ cuối giờ làm là cô gáι tên Lành lại mang nước đến cho ông ấy, thì Lý khẳng định điều mình đoán là hoàn toàn chính ҳάc.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô ta dùng điện thoại chụp lén cảnh hai người gặp nhau, đặc biệt cô chụp được vài tấm, với góc độ khiến mới nhìn lại tưởng cô Lành đang ghé sát mặt với bếp trưởng, và cả hai cùng cười thì chợt nảy ra một ý định và bắt đầu thực hiện…

Nghe Lý nói bắt quả tang cô ta ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ với bếp trưởng thì cô Lành tái mặt, Lý còn đe dọa sẽ nói với vợ ông Toàn và quản lý để đuổi việc thì cô ta sợ lắm. Nhưng cô vẫn khẳng định mình không có ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ với ông Toàn, khi Lý đưa mấy tấm hình chụp cô Lành đang ghé sát mặt giống như hôn ông Toàn, thì cô Lành vô cùng ngạc nhiên, bởi có bao giờ cô hôn hít gì với ông Toàn đâu. Đành rằng cô cũng thích người đàn ông hiền lành, lại khéo tay nấu ăn ngon như ông Toàn, nhưng ông ấy đã có vợ con rồi nên hai người chỉ dừng lại ở mức đồng nghiệp mà thôi.

Giờ đây không biết bằng cách nào, mà trong tay cô Lý lại có tấm hình cô với ông Toàn đang ghé sát mặt vào nhau. Bây giờ cô phải làm sao? Rõ ràng cây ngay không sợ ૮.ɦ.ế.ƭ đứng, nhưng cô sợ bị mất việc, hơn nữa hoàn cảnh của ông Toàn cũng không khá gì khi cả nhà chỉ trông vào đồng lương của ông. Vợ ông phải ở nhà chăm đứa con bị bại пα̃σ, nếu bây giờ chuyện này mà bị đẩy đi quá xa thì hậu quả thật khôn lường. Cô thật thà nói với Lý:

– Thực tình em có cảm tình với anh Toàn, nhưng ảnh có vợ con rồi nên chúng em chẳng làm gì có lỗi với vợ anh ấy. Em không hiểu từ đâu mà chị có tấm hình này, có thể với chị chỉ là vui đùa, nhưng với tụi em mà nhất là anh Toàn thì vô cùng пguγ Һιểм, em xin chị thương tình mà hủy tấm hình không hay đó đi…

Không để cô ta nói hết câu, Lý trợn mắt quát:

– Con ranh kia, bộ mầy tưởng tao ở không mà đi đùa giỡn với mày đó hả?

Cô Lành tái mặt:

– Em không có ý đó, em chỉ xin chị hủy tấm hình đó đi thôi…

– Giỡn mặt nha mầy. Bây giờ muốn tao hủy tấm hình đó thì mầy nói với ông Toàn đổi cho tao sang vị trí pha chế, tẩm ướp đồ ăn. Trước mắt là như vậy, rồi tiếp theo là gì thì tao nói sau…

– Dạ, mai em nói với ảnh, nhưng chị giữ lời hứa nha chị…

Vậy là hai ngày sau, Lý được chuyển lên bộ phận pha chế thực phẩm, vì cũng đã từng đứng bếp nấu cho bà Dung nên cô chỉ nhìn là biết ngay. Duy chỉ có một điều là nhân viên chỉ làm sạch rồi thái thực phẩm theo sự chỉ đạo của bếp trưởng và canh lửa sao cho vừa. Duy khoản tẩm ướp gia vị thì cô hoàn toàn không nhìn thấy, hoặc sáng nay khi nêm nếm nồi nước lèo, thì cô thấy ông Toàn đổ nguyên một bịch nilon đựng trong túi vải vào nồi, mà không biết trong túi đó là những gia vị gì. Nếu hỏi thì rõ ràng ông ta không nói, nhưng nếu không biết thì hóa ra công của cô đổ sông đổ bể hay sao?

Với cô Lành thì có thể dùng thủ đoạn kia nhưng với ông Toàn thì e không ổn. Cô chợt nghĩ nếu như mình mở quán mà có được người đầu bếp như ông Toàn thì hay quá, lẽ dĩ nhiên cô sẽ tuyển cô Lành và thậm chí cả vợ ông ta nữa, nếu như vậy thì khả năng ông ta sẽ nghe theo…

Pha sẵn ly trà sâm, chờ khi ông Toàn vừa dừng tay ngồi nghỉ, thì Lý mon men lại gần đưa ly trà rồi cười tươi:

– Anh uống nước cho khỏe…

Ông Toàn khách sáo:

– Cảm ơn cô…

Đỡ ly trà từ ngay cô gáι, ông Toàn hớp một ngụm nhỏ rồi đặt ly trà xuống bàn, mắt lơ đãng nhìn về phía trước. Chỉ cần như vậy, Lý làm quen:

– Em phải công nhận làm ở đây hết sức căng thẳng…mà lương cũng bình thường thôi…

– Không có, tôi làm nhiều nơi rồi, thấy nơi này là nhất…

– Nhưng chỉ có nấu ăn thôi, việc gì mà phải vẽ ra kỷ luật này nọ chứ?

– Cô nói vậy chứ, tôi đồng ý cách làm như vậy. Mỗi người được ρhâп công việc rõ ràng, ví dụ cô phụ trách nấu cơm, nếu hôm nào cơm sống hay nhão thì cô phải chịu trách nhiệm mà không đổ lỗi được cho ai…

Lý đuối lý, cô cố vớt vát:

– Em thì lại khác, biết rằng mọi người cần phải tập trung làm việc, nhưng ϮιпҺ thần phải thoải mái, sắp tới em mở quán, nếu nhân viên của em mà có gia cảnh gặp khó khăn thì em sẵn sàng giúp đỡ, có như thế thì họ mới hết lòng vì mình được…

Thấy ông Toàn im lặng, cô tấп côпg tiếp:

– Ví dụ như vợ chồng anh, anh thì không nói, nhưng còn chị thì tại sao không đi làm, tranh thủ vài tiếng cuối giờ buổi trưa hay cuối buổi chiều, chị tranh thủ nhận rửa chén hay quét dọn, mỗi tháng cũng đỡ cho anh 7-8 triệu, có phải hơn không?

– Nếu bếp trưởng thì cô trả lương bao nhiêu?

Thấy ông Toàn tò mò, Lý khẳng định:

– Tùy theo lương ở đây, em tăng thêm cho anh 20% nữa. Anh thử nghĩ xem vợ chồng anh mở mắt ra là có cả triệu rồi, cho dù mưa bão cũng cứ yên tâm. Như vậy anh còn chắc chắn hơn làm chủ. Em cũng đang lăn tăn khâu này, nếu anh em mình thống nhất thì em sẽ tiến hành…

Bỗng ông Toàn lên tiếng:

– Tôi sẽ giới thiệu cho cô một bếp trưởng, anh này tuy mới nhưng nấu cũng được lắm…

Lý chưng hửng, nãy giờ nói chuyện với ông ta tưởng đâu có kết quả, ai ngờ ông ta lại giới thiệu với người khác. Với cô thì ai cũng được, nhưng ông Toàn đã biết khẩu vị người dân và dù sao khách đã ăn quen rồi. Cô là quán mới nên rất cần lôi kéo khách về quán mình. Thứ hai cô muốn xem Ngọc Huyền xoay sở thế nào nếu như ngày đó không có bếp trưởng? hẳn là cô ta sẽ rối như gà mắc tóc vậy thì vui lắm…

Nhưng cho dù cô nói thế nào thì ông Toàn cũng nhất định không nghỉ làm, Sở dĩ ông không thể làm điều đó với cô Huyền bởi khi ông đang thất nghiệp, vợ ốm con đau thì chính bà Dung gọi ông về. Rồi cô Huyền lo nơi ăn chốn ở, lại yêu cầu vợ ông ở nhà chăm con mà vẫn có lương bằng cách tăng lương cho ông. Nghe cô Lý nói thì cũng tốt, nhưng ông không thể tán tận lương tâm mà làm thế với cô Huyền được…

Tuy không vừa lòng nhưng Lý cũng không làm gì được, thậm chí cũng không dùng thủ đoạn cũ với ông ta, cẩn thận không khéo ông ta lại méc với con Huyền thì mệt. Cô cố gắng cười mà miệng méo xẹo:

– Em có ít vốn, thấy quán bán ham quá nên cũng tính thử vận xem sao? Có lẽ phải tính toán lại. Có gì anh giúp em nha…

Ông Toàn cũng cười thật thà:

– Tưởng gì chứ nấu ăn thì phụ nữ các cô phải hơn tụi tui chớ. Nếu thằng con tui không Ьệпh thì bà xã tui mới nấu ngon hơn kìa…

Lý ngạc nhiên:

– Anh vừa nói gì? chị vợ anh nấu ngon lắm hả?

– Chứ sao? Bả từng nấu ăn cho nhà hàng lại còn dạy học viên. Tui chính là học trò của bả chứ đâu…

Đúng la không nói ra thì không biết. Lý cứ đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác theo từng lời kể của ông Toàn về bà Hồng vợ của ổng. Cô mạnh dạn đề nghị:

– Hay anh nói vợ anh giúp em đi, nếu được chị ấy giúp thì còn gì bằng…

Không ngờ ông Toàn trả lời:

– Duy chỉ có một người nói thì may ra bả nghe…

– Là ai?

– Cô Huyền. Chỉ có cô Huyền là bả tin thôi, bởi khi gia đình tôi gặp khó khăn thì chính cô Huyền giơ tay giúp đỡ. Nhưng nói để cô biết vậy thôi chứ nghe đâu bả với cô Huyền đang tính sang lại nhà hàng ngay trung tâm Thành phố gì đó. Mà như vậy thì khó cho cô rồi…

Con Huyền, tại sao cái gì cũng là nó chứ? Vấn đề là nó lấy tiền ở đâu mà lắm thế? Dám có ý định sang lại cả nhà hàng? Trong khi cô chỉ có một cái quán nhỏ mà cũng chưa làm được. Lý bặm môi tức giận đứng dậy. Trước khi bước đi, cô quay lại nhìn ông Toàn, giọng hằn học:

– Này ông kia, chuyện nói nãy giờ ông đừng có mà bép xép nhớ chưa?

Ông Toàn cứng miệng, chẳng hiểu cái cô Lý này, vừa mới đây thôi nói rất đáng thương, bỗng dưng bây giờ trợn mắt chẳng khác gì bà chằng lửa. Ông cũng lắc đầu đứng dậy về phòng, phụ nữ thật khó hiểu, lúc nóng lúc lạnh thì biết đằng nào mà chiều chứ. Thôi tốt nhất yên thân làm kiếm tiền nuôi con, không dại gì mà dính vào cô ta cả…

Vậy là bước đầu kế hoạch không thành công. Lý hậm hực cả đêm không ngủ, ai dè ngày mai sau khi nhận hàng, thì cô được quản lý Trung gọi lại yêu cầu trở về vị trí phụ trách nấu cơm. Lý tỏ ra không phục nhưng với ai chứ ông Trung, thì nếu không chấp hành thì chỉ còn con đường duy nhất là nghỉ việc…mà điều đó thì cô hoàn toàn chưa muốn xảy ra. Với cô nếu một khi phải nghỉ việc thì cô cũng phải làm một cái gì đó cho bõ ghét. Chứ đâu có bỗng dưng nghỉ dễ dàng như vậy. Thôi thì nấu cơm cũng đâu có sao? Kế này chưa xong thì ta nghĩ ra kế khác lo gì.

Bỗng nhiên điện thoại của cô đổ chuông, nhìn màn hình thấy lưu tên Trường thì cô mừng lắm, vội lên tiếng với lời nói nhẹ như gió thoảng:

– Alo, anh gọi em?

Từ đầu dây bên kia, tiếng Quốc Trường có vẻ vội vàng:

– Anh đang bận nên chỉ nói vài câu ngắn gọn. Chiều nay sau giờ làm thì em ghé chỗ mẹ anh, Hình như bà có điều gì cần nói với em hay sao á…

– Mẹ có khỏe không anh, thấy mẹ Ьệпh mà em lo quá…

Quốc Trường ngạc nhiên, không hiểu cô ta gọi bà Dung là mẹ từ khi nào mà tình cảm như thế, chính anh nghe còn đỏ mặt, anh trả lời và cố ý dằn từng từ:

– Mẹ anh khỏe, bên bà còn có dì Út và Ngọc Huyền, ở tгêภ này nên anh cũng ghé thường xuyên. Cảm ơn em đã quan tâm đến mẹ anh…

– Cái gì? anh vẫn thường xuyên ghé về đó hả?

– Vậy thì có sao không? mục đích anh đưa mẹ anh lên đây để tiện chăm sóc, mà Huyền cứ làm lớn chuyện lên chứ anh thấy bà vẫn bình thường, chỉ là hắt hơi xổ mũi chút thôi…

Lý im lặng, cô ta ngạc nhiên một phần, lại ʇ⚡︎ự trách mình đã vô tình để hai người họ gần nhau. Cô biết trả lời thế nào, chợt nhớ Trường nói chiều nay cô về gặp bà, Cô năn nỉ:

– Mẹ nói em về lúc mấy giờ? Anh đến đón em nha…

– Anh bận rồi, em đón taxi mà đến nhé…

– Thôi…anh đến chở em đi, từ quê lên đây còn lạ lắm, thậm chí ông taxi có hỏi cũng chẳng biết nói đi đâu…

Quốc Trường im lặng một hồi rồi trả lời:

– Thôi được rồi, chiều họp xong anh đến…

– Dạ anh…

Tiếng dạ nhẹ như gió thoảng và ngoan như trẻ thơ. Cúp máy rồi mà cô vẫn thấy cảm giác lâng lâng thật khó tả. Sở dĩ cô muốn anh đến tận đây đón cô, để cho mấy cái đứa làm thuê ở đây hiểu rằng chính cậu Trường cũng phải đến chở cô đi. Vai vế cô không nói chứ cũng đừng có mà coi thường. Chiều nay cô nghỉ sớm, ăn mặc thật đẹp để ngồi sau xe ôm eo anh thật tình cảm, bọn chúng chỉ có lác mắt mà thôi…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *