Người đàn bà cũ – Chương 13

Tác giả: Nguyễn Hiền

Rời bàn máy đứng dậy, cô vươn vai như rũ bỏ hết quá khứ một lần nữa. Giờ đây công việc bộn bề và thời gian cũng không còn để cô có thể nghĩ vẩn vơ như ngày xưa nữa…

– Mẹ ơi…

Tiếng gọi của bé Vy làm cô thoáng giật mình, chưa kịp trả lời thì con bé đã sà vào lòng mẹ rối rít kể chuyện ở lớp vui chơi cùng các bạn. Ôm con vào lòng, cô nựng con:

– Bé Vy ngoan lắm, kể cho mẹ nghe xem hôm nay con có được cô khen không?

Bé Vy không trả lời vào câu hỏi của mẹ mà nói:

– Mẹ cho con đi với Bà Út về quê thăm bà ngoại nha mẹ…

Từ đó tới giờ cả hai bé đều quý bà Dung như bà ngoại, thấy con nói như thế thì cô ngạc nhiên:

– Ủa, bà Út về quê hả? sao mẹ không biết gì nè?

Bé Vy ngây thơ:

– Bà Út nói bà ngoại Ьệпh á…

Ngọc Huyền gọi điện cho Ba thì mới biết bà Dung không khỏe, phải nghỉ bán mấy ngày rồi. Cô trách Ba sao không nói cho cô biết thì ông trả lời cũng mới biết tối qua. Dừng cuộc điện thoại với Ba thì cô gọi ngay cho Quốc Trường, nhưng gọi hoài mà đầu dây bên kia không có người cầm máy, mãi sau thì anh gọi lại:

– Em gọi cho anh có gì không? anh đang họp nên tắt âm điện thoại…

– Anh họp xong chưa?

– Xong rồi thì mới nói chuyện với em được chứ…

Thấy Quốc Trường nói chuyện bình thường, thậm chí còn cười thì cô hiểu rằng anh chưa biết gì về chuyện mẹ bị Ьệпh. Thấy cô im lặng, anh hỏi dồn:

– Ủa, sao em lại im không nói gì vậy?

– Bộ anh không biết gì hay sao?

Thấy Ngọc Huyền có vẻ nghiêm túc nên Quốc Trường bỗng chột dạ, anh hỏi:

– Có chuyện gì em nói lẹ lên, tại sao lại ngập ngừng như vậy chứ?

– Em nghe nói bà ngoại lũ trẻ bị Ьệпh rồi…

– Mẹ anh hả? bộ em còn né tránh tình cảm của anh đến bao giờ nữa?

Ngọc Huyền im lặng. Cô hiểu tình cảm và sự quan tâm của Quốc Trường dành cho mẹ con cô. Nhưng cô không mở lòng được, phải chăng lòng tin về người đàn ông trong cô không còn nữa. Cũng đúng thôi bởi vết thương xảy ra quá lớn, ngày mới quen nhau, hai người đều trải qua tình bạn rồi yêu nhau lúc nào không biết. Thanh Tùng quan tâm chăm sóc cho cô từng ly từng tí, cô có cảm giác anh quên luôn bản thân mình. Chính vì thế cô đã không nghe theo lời khuyên của cha mẹ, bởi cô nghĩ rằng chẳng ai hiểu anh bằng mình. Để rồi đến bây giờ anh nỡ phản bội cô để theo người đàn bà khác. Lý do cô sanh hai đứa con gáι chẳng qua chỉ là cái cớ để che đậy cho Ϯộι ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ. Anh ta lấy tiền của cô để mua nhà cho tình nhân nhưng lại không dám nhận, chứng tỏ rằng anh ta đã quá hèn nhát, dám làm mà không dám nhận.

Với Quốc Trường, cô biết anh quan tâm đến mình nhưng cô không thể mở lòng. Dù sao anh cũng là trai chưa vợ, còn cô cũng đã một đời chồng lại còn có hai đứa con nữa. Cô không thể ᵭάпҺ đồng giữa tình cảm với lòng biết ơn, cô quí bà Dung như mẹ và vô cùng biết ơn, chính vì thế cô hướng cho hai con gọi bà là bà ngoại để ngầm hiều rằng bà chính là mẹ của cô, bà ngoại của các con cô chứ ngoài ra không còn một suy nghĩ nào khác.

Quốc Trường lại khác. Từ khi biết Ngọc Huyền thì anh chỉ nghĩ thương mấy mẹ con và cần giúp đỡ, chứ ngoài ra không có ý định nào khác. Nhưng rồi thời gian trôi đi với bao biến cố xảy ra. Anh nhận thấy ở người mẹ trẻ này toát lên một sự chịu đựng, xen lẫn nghị lực muốn vươn lên. Anh muốn được nắm bàn tay cô ấy để cùng bước đi chung một con đường. Anh thương hai đứa trẻ đến nỗi nhớ mỗi khi đêm về. Hôm nào đi làm về cũng ghé quán, dù chẳng làm gì mà chỉ cần nhìn thấy mấy mẹ con rồi ra về, có như thế anh mới ngủ được…
Anh hiểu và biết cô né tránh anh. Việc các con gọi mẹ anh là bà ngoại là một thông điệp mà cô muốn gửi đến anh chỉ dừng lại ở vị trí em gáι, anh còn tương lai nên cô không muốn cản trở trong bước đường sắp tới…

Quốc Trường báo cáo lãnh đạo rồi về quê ngay, dọc đường anh vô cùng lo lắng, tại sao mẹ Ьệпh mà lại không nói gì với anh chứ. Trong khi đó Ngọc Huyền cùng hai con và cô Út cũng lên đường. Thấy dì Dung có vẻ mệt mỏi nên cô Út muốn được về quê chăm sóc, nhưng Ngọc Huyền bàn với Quốc Trường đưa mẹ lên Thành phố và được anh đồng ý.

Mọi việc tưởng chừng như đơn giản nhưng không hiểu sao Ngọc Huyền có cảm giác gì đó không ổn, nhất là ánh mắt và nét mặt của cô Lý. Khi nghe bà Dung lên Thành phố ở cùng với cô Út thì cô ủ rũ ngồi một góc. Nhưng Huyền cứ thấy ánh mắt của cô gáι cứ hết nhìn bà Dung lại quay sang nhìn Quốc Trường. Ban đầu cô chỉ nghĩ khi bà Dung nghỉ bán thì cô ấy sẽ không còn làm ở đây nữa. Nhưng thái độ của cô Lý thì không phải như vậy. Việc đưa cô ấy về làm cho mình cũng là bình thường, nhưng có một điều tại sao bà Dung lại không đưa cô gáι vào danh sách như ban đầu? ngay cả việc nghỉ bán để theo con trai về Thành phố, thì chắc có lẽ bà cũng đã nói với cô ấy rồi. Còn nếu ở quê cô ấy không có việc làm mà muốn về làm cho cô, thì bà Dung cũng sẽ nói với cô chứ? Đằng này không thấy gì cả nên cô cũng im lặng.

Vì còn phải thu xếp nên Ngọc Huyền cùng hai con về trước, còn cô Út ở lại ngày mai theo xe của Quốc Trường đưa bà Dung về sau. Rồi công việc cuốn hút nên cô cũng không có thời gian để ý. Sáng nay cô tranh thủ ghé về thăm bà Dung, nhân tiện ghé siêu thị mua mấy thứ đồ bổ cho cô Út cùng bà Dung luôn. Từ ngày cô Út trở về nên Ba cô xây một căn nhà tuy cấp 4, nhưng khang trang rộng rãi tгêภ mảnh đất của gia đình, lại có không khí trong lành. Cô Út ở một mình đang cảm thấy buồn, nên nay có thêm bà Dung về thì cô vui lắm. Chợt Ngọc Huyền thấy cô Lý từ trong nhà đi ra thì ngạc nhiên, nhưng vì đang có mặt bà Dung ở đây nên cô không nói gì. Cô cứ thắc mắc việc đưa cô Lý về đây là ý của cô Út hay là bà Dung. Việc thêm một người ở trong nhà để chăm sóc cho hai người già cũng rất cần thiết. Nhưng dù sao cũng nên nói với cô một câu, vậy tại sao khi đến đây thì cô mới biết?

Thấy Ngọc Huyền không nói gì về việc mình xuất hiện ở đây, cô Lý liếc xéo Huyền rồi cũng không thèm chào hỏi. Thấy thái độ như vậy thì cô không im lặng nữa mà hỏi cô Út:

– Ủa, cô Lý theo lên Thành phố là ý của ai vậy cô Út?

Cô Út có phần lúng túng:

– À, cô thấy cổ cũng nhanh nhẹn mà mình thì đang cần người. Bà Dung nghỉ bán mà để cổ làm với người khác thì cũng Ϯộι…

– Mình đủ người làm rồi, con nghĩ để cổ ʇ⚡︎ự đi kiếm việc làm dưới quê sẽ phù hợp hơn…

Cô Út thấy Ngọc Huyền nói như thế thì có vẻ không bằng lòng, nói giọng giận lẫy:

– Nếu con không đồng ý thì để cô nói với bà Dung cho cổ về quê…

Ngọc Huyền im lặng. Nếu bây giờ mà cho cô ta về quê thì rất dễ bị bà Dung hiểu nhầm, mà điều đó thì cô hoàn toàn không muốn. Nhưng cô ta lên đây làm không những phải lo nơi ăn chốn ở mà còn phải trả lương nữa. Cô Út hiền lành nên không nghĩ đến điều đó. Với cô Lý và nhất là lần chứng kiến cô ta ᵭάпҺ cô Đào, Ngọc Huyền phát hiện cô ta như có ɱ.á.-ύ Һγ siпh, hai mắt sáng quắc trông rất đáng sợ, miệng nghiến răng ken két, hai tay thì đấm đá túi bụi. Nếu hôm đó cô không ngăn lại thì có khi cô ta ᵭάпҺ ૮.ɦ.ế.ƭ cô Đào rồi…

Trong tình thế này đành phải bố trí công việc cho cô ta làm, Ngọc Huyền nói với cô Út:

– Thôi lỡ rồi, cô đừng nói gì cả kẻo bà Dung lại hiểu nhầm, để con bố trí việc cho cổ làm…

Cô Út im lặng không nói gì nhưng nét mặt cũng không vui. Từ ngày về đây và gặp được anh Hai, không hiểu sao cô cứ có cảm giác mình là người ăn nhờ ở đậu, làm việc gì cháu gáι cũng không đồng ý, Ngọc Huyền muốn Cô và Ba nghỉ ngơi, nếu có thể thì chăm giúp cô hai đứa nhỏ. Nhưng nó không hiểu được nỗi buồn của người già khi cả ngày không làm việc gì. Cô chỉ muốn được ra quán nấu ăn hoặc đứng bán như ngày còn làm cho bà Dung. Nhưng khổ nỗi thấy cháu quá vất vả mà mình không giúp được gì thì cũng áy náy, nhưng nói ra thì lại cũng không thể. Bây giờ bà Dung nghỉ bán về đây, cô nghĩ cô Lý cũng giúp đỡ Ngọc Huyền những lúc khó khăn. Nếu lúc đó mà không có cô ấy thì cháu bà có được như thế này không? Chính vì nghĩ như thế nên bà quyết định gọi cô Lý đi theo…

Vào nhà định mở lời nói chuyện với cô Lý về việc bố trí cho cổ làm ở một cơ sở với nhiệm vụ theo dõi nhập hàng. Nhưng thái độ của cô này làm Huyền khó chịu, cố gắng kìm chế bản thân mình, cô lên tiếng:

– Chị Lý về bên em làm cho vui, lại có thu nhập…

Cô ta mắt nhìn bà Út rồi trả lời:

– Làm ở đâu cũng được…

Ngọc Huyền đứng dậy:

– Chị lấy đồ rồi theo em…

Không ngờ cô ta trả lời:

– Làm lãnh tiền thì tôi chịu, nhưng tôi ở đây nhà mới lại có phòng riêng, tôi không muốn ở nơi khác…

– Chị phụ trách khâu nhập hàng, có khi 2 giờ sáng, rau củ từ Đà lạt lên là mình cũng phải nhận hàng. Nếu chị ở đây rồi sao?

– Nói ai nhận dùm, tôi ghi sổ tính tiền cho, chứ làm vậy chắc tôi không chịu à…

Hết kiên nhẫn, Ngọc Huyền nói có phần gay gắt:

– Vậy bây giờ ý chị muốn làm gì?

– Đơn giản thôi, mấy ngày nay tôi ở đây nấu cơm phục vụ hai bà là được đó, vừa thoải mái lại không vất vả…

Ngọc Huyền nhìn bà Út không nói gì mà vào phòng chào bà Dung rồi ra xe đi luôn. Lúc cô vừa quay ra thì không hiểu bà Út nói với cô Lý thế nào mà cô ta vội đi theo, miệng nói không vui:

– Đi thì đi. Biết vậy hồi đó…

Cô ta dừng giữa chừng nhưng Ngọc Huyền cũng hiểu cô ta đang muốn nói gì? chẳng nhẽ cô ta đang kể công với cô? Có thể cô ta nghĩ hồi đó nếu không có cô ta thì Ngọc Huyền đã bị cô Đào ᵭάпҺ cho tơi tả rồi cũng nên. Nhưng cô ta đâu biết rằng giờ đây không còn một Ngọc Huyền yếu đuối cách đây 4 năm, mà là Ngọc Huyền mạnh mẽ và quyết đoán. Thật tình nếu như không vì bà Út đã lỡ cho cô ta theo lên đây, hơn nữa cô không muốn bà Dung đang Ьệпh lại phải suy nghĩ nên chấp nhận chịu lùi bước mà nhún nhường với cô ta như vậy.

Xe về đến cơ sở 2, Ngọc Huyền nói cô ta theo mình đi vào trong. Lúc đó quản lý Trung cũng đang ở đây nên cô gọi anh lại và bàn giao luôn:

– Anh Trung…

Quản lý Trung quay lại thấy Ngọc Huyền đi cùng một cô gáι thì hỏi:

– Cô chủ cho gọi tôi?

Bỗng cô Lý nói lớn:

– Cái gì? cô chủ á?

Cô ta thốt lên có vẻ ngạc nhiên làm anh Trung nhìn Ngọc Huyền như thắc mắc, cô cười:

– Đây là cô Lý, từ nay sẽ phụ trách khâu nhận hàng, còn đây là anh Trung quản lý…

Cô chưa nói dứt câu thì cô Lý bỗng cười:

– Haha quán cơm mà cũng bày đặt quản lý với xuất nhập hàng, cứ như là công ty không bằng…

Anh Trung định phản ứng, nhưng Ngọc Huyền lúc này cũng không còn nhân nhượng với cô ta nữa, cô nhìn thẳng vào mặt cô ta và dằn từng chữ:

– Đúng, đây là công ty. Cũng chỉ vì cô Út lỡ đồng ý cho cô theo lên đây mà tôi phải bỏ thêm một suất tiền lương hàng tháng để trả cho cô. Nếu cô không đồng ý thì có thể nghỉ, còn nếu cô không làm cho tốt hoặc nói linh ϮιпҺ là chúng tôi có quyền đuổi việc…

Vẻ kiêu ngạo không còn nữa, thấy cô ta im lặng, Ngọc Huyền nói với anh Trung:

– Anh bố trí nơi ở và bàn giao công việc giúp em. Thời gian thử việc hai tháng tính từ ngày mai…

Nói rồi cô quay lưng bước đi mà không thèm nói với cô ta thêm một lần nào. Cứ tưởngđã vượt qua được những áp lực trong cuộc sống, chỉ mong được yên ổn làm ăn, ai có ngờ đâu những đợt sóng ngầm vẫn cứ trôi hoài trôi mãi…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *