Người cũ – Không phải tôi thay đổi, mà anh ấy xứng đáng bị lãng quên

Tôi gặp lại “Người cũ” ở chốn cũ – một quán cafe nằm khuất trong con hẻm nhỏ, biển hiệu đã mờ, chủ quán cũng không màng sơn lại, loáng thoáng có thể đọc thấy chữ “… Nhớ”.

“Người cũ” ngồi một mình ngay góc cửa sổ quen thuộc, nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt bàn thành những vệt lốm đốm. Khi tôi bước vào, chiếc phong linh trên cửa kêu leng keng, anh ấy ngước lên nhìn tôi khẽ mỉm cười.

“Tình cờ vậy…” – Tôi lịch sự cúi đầu chào, ngồi xuống phía đối diện.

“Không tình cờ đâu, anh cố tình đến tìm em mà.”

“Để làm gì?”

“Vì… tự nhiên anh nhớ em.”

Không có ý mỉa mai nhưng đột nhiên khoé môi tôi khẽ cong lên. Ba chữ “Anh nhớ em” cách đây hai năm hẳn làm tôi vui đến phát điên, giờ trôi qua tai như câu chuyện cười nhạt nhẽo.

Chủ quán bưng ra cho tôi tách trà bạc hà. Suốt hai năm, bao giờ đến đây tôi cũng ngồi ở vị trí này, uống đúng một món, nghe nhạc chán chê rồi về. Lúc mới chia tay, tôi vừa nghe nhạc vừa khóc, về sau nước mắt đã khô, tôi thậm chí còn quên mất khuôn mặt anh.

“Em ngày càng xinh đẹp.”

“Cảm ơn…”

“Cuộc sống của em có vẻ tốt, anh thấy em đi du lịch nhiều nơi nhưng chỉ có một mình, em vẫn còn nhớ anh à?”

Ngụm trà trong miệng tôi tự dưng trở nên dở tệ, giọng nói êm mượt từng khiến tôi mê đắm giờ trở nên chướng tai kì lạ, tôi cười khúc khích, lạnh tanh hỏi lại:

“Điều gì khiến anh nghĩ vậy?”

“Anh tin như vậy. Em nói anh là mối tình đầu của em, là người hoàn hảo nhất em từng gặp. Khi chia tay em cũng vật vã nhắn tin cho anh mấy tháng còn gì. Em không thể quên được anh đâu…”

Tôi gặp anh năm hai mươi hai tuổi, vừa ra trường. Anh lịch thiệp, thành công, đẹp trai và có cái vẻ phớt đời khiến tôi đổ gục. Tôi công khai theo đuổi anh, mày mò học nấu ăn, làm bánh, thay đổi kiểu tóc, lên mạng xem các clip dạy trang điểm… chỉ mong mình lọt vào mắt anh.

Ròng rã sáu tháng trời, cuối cùng cũng đến ngày anh giới thiệu tôi với bạn bè trong vai trò “Người yêu”.

Tôi vui như đứa trẻ được quà, lại càng tỏ ra ngoan ngoãn.

Anh bảo: “Công việc của anh bận lắm, không rảnh nhắn tin, điện thoại, cuối tuần có thời gian anh sẽ sắp xếp gặp em.”

Anh bảo: “Anh không thích phụ nữ mè nheo, không quen chiều chuộng, em nhắm chấp nhận được thì mình quen.”

Anh bảo: “Anh còn nhiều dự định tương lai, chưa có ý định lâu dài, em phải xác định chờ đợi thì mới ở bên anh được.”

Tất thảy tôi đều gật đầu, giống như con thiêu thân chỉ nhìn thấy ánh sáng từ ngọn lửa, không để ý đến đôi cánh mình bị đốt trụi dần.

“Anh có quà cho em.”

Người cũ đặt lên bàn một bó thạch thảo, những bông hoa màu trắng được gói tỉ mẩn trông rất xinh xắn. Ngày xưa tôi thường nhắc đi nhắc lại mình thích loài hoa này, chỉ có ba mươi nghìn một bó, bán đầy ở chợ nhưng anh chưa từng mua, thậm chí còn cười chê nó rẻ tiền.

“Vậy mua cho em hoa khác đi, chỉ cần anh mua, hoa nào em cũng thích…” – Tôi nắm tay anh lắc lắc.

“Em đừng có trẻ con, hoa hoét vớ vẩn, cắm vài hôm lại héo rồi quăng sọt rác, phí tiền.”

Yêu nhau gần một năm, tôi chưa từng nhận từ anh bó hoa nào, giờ đây nó lại nằm trước mặt tôi, cánh hoa mỏng tang rung rinh theo gió, mùi thơm thoang thoảng quẩn quanh.

Tôi muốn hắt xì.

Tôi đưa tay lên quẹt mũi, nói: “Cảm ơn…”

“Anh đã suy nghĩ rất nhiều trước khi đến đây. Sau khi chia tay anh cũng tìm hiểu vài người nhưng không ai đối xử tốt với anh như em, hi sinh vì anh như em. Anh luôn so sánh họ với em và nhận ra em là tốt nhất. Quay lại với anh, chúng ta sẽ làm đám cưới, rồi anh sẽ bù đắp cho em.”

Người cũ nắm lấy tay tôi. Ngón tay anh dài và thon, mềm như tay con gái, trước đây anh hay đùa bàn tay này vốn không thể làm được việc gì nên lấy vợ thì vợ phải chăm lo hết. Tôi khi ấy còn mạnh mẽ vỗ ngực:

“Cưới em, em sẽ không để anh phải đụng một ngón tay.”

Thật đáng thương. Hoá ra khi ấy tôi thật đáng thương.

Tôi ngắt một bông hoa thạch thảo đưa lên mũi ngửi, nó có mùi ngai ngái.

“Em không cần anh bù đắp…” – Tôi bỏ bông hoa vào tách trà uống dở – “Cũng không định quay lại với anh.”

“Em còn dỗi?”

“Không, phụ nữ chỉ dỗi hờn với người mình yêu. Còn với em, anh chỉ là người cũ…”

“Vậy tại sao em còn đến đây, còn chưa chịu yêu ai khác? Không phải em chờ đợi anh quay lại?”

“Đương nhiên. Trà ở đây rất ngon, không gian ở đây rất yên tĩnh dễ chịu nên em lưu luyến. Nhưng anh thì không… Người cũ, chỉ nên ở trong câu chuyện cũ.”

Chuyện tình cảm vốn dĩ khó nói như vậy, ở thời điểm tôi hết lòng hết dạ, anh ấy có tồi tệ thế nào tôi cũng bằng lòng chấp nhận, nhưng khi tình yêu đã nguội lạnh, anh ấy có đền bù gấp trăm lần cũng không còn ý nghĩa.

Không phải tôi thay đổi, mà anh ấy xứng đáng bị lãng quên…

Sưu tầm không rõ tác giả

Bài viết khác

Thói thαm vặt không củα riêng αi – Câu chuyện đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Sáng sớm tôi thức dậy đi công chuyện mới biết tối quα quên đóng cửα gαrαge. Cả đêm cửα mở tαnh bαnh mà không bị trộm rinh thứ gì mới thấy ở những nơi như các nước hiện đại αn ninh họ tốt thật. Bên Việt Nαm mà quên đóng cửα như thế thì không […]

Đừng để sau nàγ ρhải cúi đầu xin lỗi con khi nó lấγ chồng, bài học cuộc sống đáng suγ ngẫm

Mấγ hôm trước, tôi từ quê lên thăm con gáι. Vợ tôi bận trông cháu nội nên mình tôi khệ nệ ҳάch mấγ món quà quê lên cho con. Con tôi lấγ chồng đã năm năm, có hai đứa con một trai một gáι, sống trong một căn chung cư mua trả góρ. Hai vợ […]

Hαi người “Quét rác” và “Đổ rác” – Câu chuyện sâu sắc đầy tính giáo dục

Vào sáng chủ nhật, có thể là do ngày nghỉ rảnh rỗi, một người đàn ông trung niên lúi húi quét dọn trước cửα nhà. Ông cầm chiếc chổi và đồ hốt rác quét sạch vỉα hè rồi quét dọc theo lề đường, cẩn thận gom tất cả đám cát, bαo ny-lông, mẩu Ϯhυốc lá, […]