Ly hôn – Chương 6
Phần sáu: Duyên bán hàng
T/g: Võ Ngọc Trí
Anh dặn Tiến chịu khó chăm sóc khách, để ý gu từng người. Ai uống cà phê ngọt, ít đường hay không đường.
Anh đi lại cần đến nạng. Vô tình chuyện ấy lại tạo ra sự khác biệt. Một ông chủ quán chống nạng bán hàng, là điều hiếm gặp.
Gần quán anh có căn nhà mới khởi công xây dựng, thợ thuyền thường ghé quán anh uống cà phê. Bước đầu buôn bán như thế là thuận lợi.
Thủy thỉnh thoảng lại tới quán anh uống nước. Hai người có vẻ hợp tính, nên càng ngày càng thân thiết.
Tú thường rủ bạn bè tới quán anh uống ủng hộ. Trong số đó có Na, cô gái ăn nói bốp chát, toàn mặc quần bò rách gối, áo phông, nhìn như đàn ông.
Na biết chuyện của anh và Thủy, cảnh báo: “Ông coi chừng, tuổi bà Thủy không còn ngây thơ nữa đâu. Bà ấy bỏ tiền ra giúp ông, chưa chắc vì lòng tốt”. Anh cười: “Anh chỉ vay nợ cô ấy thôi. Ai lại như em, toàn mặc quần rách”. “Kệ tui, quần rách nhưng tâm hồn không rách là được”.
Anh hay nhắn tin cho con gái hỏi thăm. Lúc thì con trả lời, lúc không. Con bảo, con bận học bài.
Vậy mà hôm nay con nhắn tin cho anh, bảo mẹ đang vào viện mổ khối u.
Anh điện cho chị hỏi, thì chị bảo u lành thôi. Anh em bà con chị ở Sài Gòn đông, nên không khó khăn gì.
Thủy vẻ mặt cứ buồn buồn, mỗi lần tới quán anh. Thủy bảo, cần một người tâm sự. Thủy bị gương mặt đầy vẻ nam tính của anh quyến rũ.
Anh đã bỏ nạng, đi lại bình thường.
Anh có duyên bán hàng. Anh hay để tóc dài, kết hợp với khuôn mặt, nên trông anh bụi bụi, có chất nghệ sĩ. Khách của anh, có khá nhiều các bà, các cô lui tới.
Hôm ấy, Thủy ở lại quán anh rất lâu. Lúc này đã hết khách. Anh tới ngồi nói chuyện với Thủy.
Anh hỏi, Thủy có chuyện gì buồn hay sao mà ngồi tới giờ này. Thủy chép miệng, giọng chán nản: “Em vừa cãi nhau với chồng xong, vì ông ấy ghen tuông quá đáng. Em mệt mỏi lắm rồi”. Thủy nghiêng người qua phía anh, như muốn tìm một bờ vai để tựa đầu vào…
(Còn tiếp…)
Ảnh st