Đứa con rơi 19
Nhân đã có quyết định nhận công tác ở khoa Y học cổ truyền Trung tâm y tế huyện. Nhân mừng lắm. Dù biết mức lương khởi điểm của một nhân viên y tế như Nhân rất khiêm tốn. Nhưng được vào làm ở đây là nguyện vọng từ lâu của bà Hạ. Bà Hạ nhảy lên như một đứa trẻ khi nghe Nhân báo tin. Nhân cảm động nhìn mẹ rồi cầm lấy hai bàn tay mẹ áp vào tay mình. Làn da tay thô ráp, những ngón tay xương xương, những vết chai sần trong lòng bàn tay cho Nhân cảm nhận được những vất vả nhọc nhằn của mẹ trong mấy chục năm qua. Nhân muốn cuối đời mẹ được sung sướиɠ và hạnh phúc hơn.
Như vậy, Nhân đã được sống và làm việc ở quê nhà, bà Hạ không còn mong ước gì hơn. Nguyện vọng duy nhất của bà là cưới vợ cho Nhân. Nhưng mỗi lần nhắc đến chuyện vợ con, Nhân chỉ mỉm cười cho qua. Hôm nay, bà Hạ nhất định phải nói ra điều trong lòng. Bà gọi Nhân đến và nghiêm trang bảo:
-Cuối năm nay, nhất định mẹ phải cưới vợ cho con đó!
Nhân phì cười:
-Mẹ thật là! Có ai chịu ưng con đâu mà mẹ bảo cưới vợ?
Bà Hạ ra vẻ không bằng lòng:
-Sao không ai ưng? Hay là con chê người ta quê mùa, không bằng con gáι thành phố?
Nhân kêu lên:
-Kìa mẹ, con có chê gì ai đâu? Mà mẹ muốn nói đến ai vậy?
Bà Hạ lườm con:
-Con còn giả bộ không biết à? Con thật không biết người ta đã chờ đợi con mấy năm nay à? Con trả lời cho mẹ biết, con thấy nhỏ ThanhVân thế nào?
-Vân là cô gáι tốt bụng, vui vẻ, dễ thương.
Bà Hạ gật đầu đồng ý thay cho câu trả lời. Trong thâm tâm, bà đã quý mến Thanh Vân từ lâu. Không phải vì cô thường giúp đỡ bà hết việc này đến việc khác, cũng không phải vì cô xinh đẹp mà vì bà Hạ đã thấy sự nhân hậu trong con người cô. Con bà cần một người phụ nữ bên cạnh như vậy. Thanh Vân chưa một lần nói đến tình cảm của cô dành cho Nhân, nhưng với cái nhìn từng trải của một người phụ nữ và tấm lòng bao dung của một người mẹ, bà Hạ đã sớm nhận ra điều đó. Bà muốn vun vén cho con, chỉ sợ Nhân không bằng lòng. Bà Hạ chợt thở dài:
-Con à, người xưa dạy cấm có sai. “Ta về ta tắm ao ta. Dù trong dù đục, ao nhà vẫn hơn”.
Nhân nhìn mẹ:
-Mẹ thích cô ấy đến thế sao?
Bà Hạ gật gù:
-Ừm!
-Nhưng chắc gì Thanh Vân đã thương con. Với lại, bây giờ con cũng ngán phụ nữ lắm.
Bà Hạ chau mày:
-Thanh Vân nó thương con là sự thật. Con kiếm đâu được người như con Thanh Vân chứ. Cái hồi con Thúy về đây, Thanh Vân biết đó là người yêu của con, nó buồn lắm nhưng vẫn qua lại chăm sóc mẹ. Con nghe lời mẹ đi, mẹ bao giờ cũng mong điều tốt đẹp cho con.
Nhân cười cười:
-Điều đó cho thấy Thanh Vân quý mẹ thôi, chứ không phải yêu con.
Bỗng dưng, bà Hạ chăm chú nhìn con:
-Con có cảm tình với Vân không?
Nhân bối rối:
-Cũng có một chút.
-Vậy con ngỏ lời với nó đi!
-Mẹ thật là…
Bà Hạ nói thêm:
-Vân rất sợ ɱ.á.-ύ me, nhưng vì yêu con nên Thanh Vân mới chọn học nghề điều dưỡng. Thật là yêu người yêu cả đường đi lối về. Hiếm có ai thật lòng với con như vậy, con phải trân trọng cô ấy đấy!
**
Thời gian cứ thế trôi đi. Mấy tháng sau, Sở Y tế tỉnh có đợt tuyển dụng viên chức ngành Y tế. Giám đốc Trung tâm Y tế huyện, là lãnh đạo cũ của bà Hạ, đã gọi điện báo cho Nhân biết để nộp hồ sơ. Hai ʋòпg phỏng vấn đã qua với kết quả mỹ mãn, một phần có thể điểm cộng do Nhân có thời gian làm nghĩa vụ quân sự. Bà Hạ vui lắm, làm hai mâm cơm trước là tạ ơn chồng và các vị bề tгêภ đã phù hộ cho Nhân, sau nữa là mời một số bà con thân thích và bạn bè vui chung niềm vui của mẹ con bà. Thanh Vân và ba mẹ cô cũng được mời đến. Riêng Thanh Vân có mặt từ sáng sớm, phụ giúp bà Hạ trong mọi việc. Trong bụng bà Hạ mừng lắm, cứ mong sao cô sớm trở thành con dâu. Nhưng cô vẫn còn phải học thêm nửa năm nữa mới tốt nghiệp. Bà Hạ nhìn cô, một cô gáι tốt như thế mà không cầu hôn, nhỡ lên tгêภ thành phố có anh nào ngõ lời trước thì thật là quá tiếc.
Trong buổi tiệc, mọi người đều mừng cho bà Hạ. Bà Hạ là người vui nhất, hai mươi mấy năm vất vả bây giờ bà đã thật sự yên tâm mà dưỡng già. Nếu có gì còn lăn tăn trong lòng thì chỉ là chuyện hôn nhân của Nhân. Nhưng bà tin bây giờ có lẽ Nhân sẽ không trắc trở như lần yêu đầu. Bà nhìn Nhân và ʇ⚡︎ự hào vì có đứa con như thế.
Nhân vẫn chưa chính thức ngõ lời với Thanh Vân, nhưng tuần nào anh cũng lên thành phố, đến ký túc xá Vân học và chở Thanh Vân về nhà. Mới đầu, Nhân đến với Thanh Vân chủ yếu vì thương mẹ, nhưng càng ở lâu bên cô, tình cảm thật sự đã đâm chồi nảy lộc. Thanh Vân hiền lành, chân thật và tốt bụng. Cô còn là người nấu ăn giỏi, đảm đang, hay làm hay làm. Đúng là ông trời thương nên đã cho Nhân gặp được cô trong cuộc đời này. Nhân không còn ao ước gì hơn.
Sơn cũng đã ra trường và ở lại thành phố Đà Nẵng làm việc. Nhân và Sơn vẫn giữ liên lạc với nhau luôn. Sơn bảo mãi, Nhân mới thay cái điện thoại cục gạch thành điện thoại Samsung đời mới. Sơn cứ nói xa nói gần về quαп Һệ của Nhân và Thanh Vân, còn bảo Nhân phải gọi mình bằng anh là vừa. Có một lần, Nhân tâm sự với Sơn:
-Nói thật, mình cũng mến Thanh Vân nhưng chưa dám ngỏ lời.
Sơn cười:
-Tại sao thế? Không phải cậu chê em mình đấy chứ?
Nhân lắc đầu:
-Chê thế nào được? Mình chỉ sợ ba mẹ cậu và gia đình cậu chê mình thôi.
-Tại sao lại chê cậu chứ, cậu đã nghĩ nhiều rồi đấy, Nhân ạ!
Nhân thở dài:
-Một thằng không rõ cha mẹ là ai như mình sao có ba mẹ nào muốn gửi con cho?
Sơn trầm ngâm:
-Cậu lại nhớ mối tình đầu à? Không trách mẹ cô ấy được, bà ta có lý do để không chấp nhận cậu. Còn ba mẹ mình, nói bằng lòng ngay thì cũng không phải. Nhưng giờ, ba mẹ mình đã nghĩ thông rồi. Cậu yên tâm đi. Con trai một người bạn của ba mình vừa lấy vợ là một cô có hoàn cảnh từa ʇ⚡︎ựa như cậu, mẹ cô ấy đơn thân, nói đơn thân vậy chứ hồi xưa họ gọi là chửa hoang đấy.
-Thế à?
-Nhanh tỏ tình đi, không có mấy mối khác đang xếp hàng đấy. Cậu mà không nhanh chân thì coi chừng mất vợ đấy. Là chỗ bạn bè, nên mình phải báo động trước đấy, đừng nói với nhỏ Thanh Vân là mình xúi cậu nhé!
-Cám ơn cậu!
Sơn cười:
-Gọi bằng anh trước cho quen miệng nhé!
Nhân cũng cười, trêu:
-Cám ơn ông anh nhé!
Tình cảm của Nhân với Thanh Vân cứ thế đến ʇ⚡︎ự nhiên và nhẹ nhàng. Riêng Thanh Vân đã có tình cảm với Nhân từ lâu lắm, khi cô mới bước vào tuổi mười lăm. Lúc đó, cô hãy còn là một cô bé gầy gò với hai bím tóc dài buông xõa. Sự có mặt của Nhân bao giờ cũng mang lại cho cô cảm giác vui vẻ, bình yên. Nhưng Nhân không nhận ra tình cảm của cô, luôn xem cô là em gáι của bạn. Đến buổi tiễn đưa Nhân lên đường đi nghĩa vụ, Thanh Vân mới biết Nhân đã có người yêu, một cô gáι tỉnh thành xinh đẹp. Thanh Vân mới biết mình đã yêu đơn phương. Cô ʇ⚡︎ự nhủ phải quên anh đi, nhưng khi gặp lại anh, tình cảm của mối tình đầu lại trỗi dậy trong lòng. Thanh Vân biết mình vẫn còn chưa quên được anh. Sau đó, bà Hạ làm như vô tình, kể cho Thanh Vân nghe Nhân đã chia tay người yêu, Vân không biết mình nên vui hay buồn nữa. Cô không muốn lòng thương hại của Nhân, cũng không muốn là người thay thế trong lòng Nhân. Đến khi nhận lời tỏ tình chính thức của anh, Thanh Vân đã khóc òa trong hạnh phúc.
Bà Hạ chỉ muốn cưới vợ cho Nhân nhưng lúc Nhân mới đi làm thì Thanh Vân hãy còn đi học. Lúc Thanh Vân ra trường thì không được may mắn như Nhân. Cô còn phải học việc cả năm mới được thi tuyển công chức và nhận vào. Lúc đó, Ьệпh viện thiếu bác sỹ Y học cổ truyền nên Nhân lại được ưu tiên cử đi học liên thông lên bác sỹ trong ʋòпg ba năm. Hai người cùng hẹn khi nào Nhân ra trường mới tổ chức đám cưới. Bà Hạ đành phải theo quyết định của con, nhưng bà cũng buộc hai đứa phải tổ chức ăn hỏi trước. Nhân định phản đối thì bà bảo:
-Không phải mẹ không tin tình cảm của hai đứa, nhưng con quen Thanh Vân cũng đã lâu, đã bắt nó đợi chờ mà không cho nó danh phận gì à?
Nhân lắc đầu:
-Con không muốn trói buộc cô ấy, mẹ à?
Bà Hạ thở dài:
-Con không hiểu lòng Thanh Vân rồi, dù sao đám hỏi rồi, nó sang nhà mình cũng tiện hơn, thiên hạ người ta khỏi đàm tiếu.
-Là sao hả mẹ?
-Là trâu đi tìm cọc đấy! Con phải nghe lời mẹ, là mẹ nghĩ cho con dâu của mẹ đấy!
Nhân bật cười:
-Dạ, con nghe lời mẹ!
Rồi ngày Nhân tốt nghiệp bác sỹ cũng đã đến, nhưng khi hai nhà chuẩn bị làm đám cưới thì ᴅịcҺ Covid – 19 bắt đầu đi vào thời kỳ khốc liệt. Nhân cùng một số y, bác sỹ khác tình nguyện lên đường hỗ trợ công tác chống ᴅịcҺ covid -19.