Vợ cả và vợ lẽ 8
Tác giả:#NguyễnThanhMai.
—————
Khi hai vợ chồng và con bé về đến quê nhà. Cháu bé vẫn gật gù ngủ gật. Cái Huệ thì mừng thầm. Nó định nấu gì ăn và đi tắm. Rồi hai vợ chồng đi ngủ. Nhưng Trung không ăn.
Ai ngờ, bạn Trung bảo:
– Em ăn uống tắm giặt đi, rồi ở nhà ngủ với con bé. Anh vào nhà trong ngủ ở nhà ông bà. Mai anh lại về. Ban ngày anh ở đây chơi với con gáι. Tối anh lại về ngủ ở nhà Thầy Bu anh .
Anh sẽ mời ông bà bên Ngoại nữa. Có đầy đủ hai bên thông gia nói chuyện. Anh sẽ nói hết sự thật cho ông bà đôi bên cùng biết chuyện mà em đã gây ra cho anh.
Vì ( Cây muốn yên mà gió chẳng ngừng?)
Sau đó anh sẽ viết đơn xin LY HÔN. Gửi sang TAND .(Tòa Án Nhân Dân) huyện để xin xét xử ly hôn. Giữa chúng ta đã hết tình, cạn nghĩa. Không thể cố gắng níu kéo thêm được nữa.
Em là một người phụ nữ chưa thấy tгêภ cuộc đời này?
Anh đã từng giằng xé ᵭấu tranh tư tưởng giữa lương tâm & trách nhiệm. Giữa Tình yêu & cuộc sống. Đã chấp nhận hy sinh mọi thứ tốt đẹp còn đang ở phía trước để cưới em.
( Em đã vì anh mà gần bỏ ๓.ạ.ภ .ﻮ) Nên lương tâm làm người không cho phép anh tàn nhẫn. Anh không muốn mình hưởng hạnh phúc mà trong sự đau khổ của người khác.
Anh chấp nhận mọi điều dị nghị để lấy em. Nhưng em không biết điều. Em chà đạp lên công danh sự nghiệp của anh. Không những em ҳúc ρhα̣m xỉ ทɦụ☪ anh . Mà còn dám vô lý, vô cớ xỉ ทɦụ☪ các bạn đồng nghiệp trong cơ quan. Lần này thì anh không thể nhún nhường chịu đựng thêm được nữa.
Ngày mai anh viết đơn xin ly hôn.
Dù em có ký hay không, anh vẫn yêu cầu Tòa án xem xét giải quyết…
Cái Huệ khóc lóc, kêu gào thảm thiết. Trung lạnh băng không động lòng trắc ẩn như hồi xưa nữa. Trong đầu óc của Trung văng vẳng câu mở đầu của Truyện Kiều mà ngày còn học tổ, cái Thanh thường đọc:
” Trăm năm trong cõi người ta:
Chữ Tài chữ Mệnh khéo là ghét nhau.
Trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng…”
Ôi, giờ Trung mới giật mình, thật đúng như lời bác gáι – Bu của Thanh nói hồi ấy:
” Chúng mày cứ mê mệt пghιệп truyện Kiều. Rồi đầu óc mê muội nó ám nó vận vào thân như cuộc đời của nàng Kiều đấy?”…
Lại văng vẳng bên tai Trung những câu của nhà thơ Tố Hữu:
-” Đau đớn làm ta hóa dạn dày,
Như dòng sông, giá buốt chân tay.
Lòng ta không muốn oan lên mãi?
Ta chỉ cười vui, những tháng ngày..!”
Huệ ngồi khóc rấm rức, tưởng lay động được tình cảm của Trung, tưởng được Trung năn nỉ dỗ dành?
Nhưng không! Trung vẫn ngồi im như pho tượng. Bạn ấy có vẻ suy tư lắm?
Thấy thế, Huệ tưởng Trung chỉ giận hờn mình thôi! Nó liền đi đến đằng sau Trung, Huệ ta ôm chặt, ʋòпg tay ôm về đằng trước bụng và gục đầu xuống lưng của Trung để làm lành.
Nhưng Trung lại đứng bật dậy, gỡ tay cái Huệ ra. Và cũng tiếp tục nói trong lạnh lùng:
– Chính em gây lên gió thì em phải gặt bão thôi! Chúng ta không còn gì phải níu kéo nữa. Không duyên, không nợ. Còn đứa con gáι chung này, anh và gia đình anh sẽ có trách nhiệm. Không bao giờ bỏ rơi con.
Thôi, em đi ngủ đi. Anh vào nhà Thầy Bu đây. Sáng mai ban ngày anh lại về nhà chơi với con. Tối anh vẫn về nhà Thầy Bu anh ngủ.
Việc của em thì em làm. Không phải bận tâm đến anh.
Chúng ta sẽ chia tay trong văn minh và ʇ⚡︎ử tế. Có Pháp Luật công nhận.
Nói xong, Trung đi ngay. Cái Huệ bàng hoàng đau đớn và chua xót.
Giờ nó mới hiểu rằng: Hôn Nhân không có tình yêu. Ngay từ đầu đã miễn cưỡng rồi. Giờ mình lại không kiềm chế được, trót xảy ra to chuyện, khó lòng cứu vãn.
Trung về nhà Thầy Bu nghỉ và bảo:
– Thời gian này, con xin nghỉ phép để giải quyết việc gia đình nhà con. Từ nay đến lúc giải quyết xong chắc cũng phải lâu. Bu nấu cơm cho con ăn cùng.
Thầy Bu đã hiểu tường tận mọi việc xảy ra mà Trung kể hết trước mặt hai bên ông bà thông gia rồi.
Nhưng ông bà vẫn động lòng trắc ẩn vì còn vướng đứa cháu nội.
Ông Nhân – bố bạn Trung nói:
– Thôi, con ơi, chắc cũng vì nhớ chồng, nó ở nhà buồn bã nên nó liều vào trong ấy. Sự việc mới ra nông nỗi. Con có thể châm trước, bỏ qua cho nó được không?
Con người ta bị chịu đựng kìm nén nhiều rồi. Nó giống như cái lò so bị nén, khi bật lại sẽ càng mạnh hơn. Bản chất Trung là người hiền lành ʇ⚡︎ử tế. Mà Trung lúc ấy vẫn thấy uất hận vô cùng. Trung trả lời Thầy:
– Thầy không chứng kiến cái cảnh hôm nó đến tận chỗ làm việc. Nó cҺửι bới ҳúc ρhα̣m con trước mặt mọi người. Nó còn ghen tuông mù quáng, nó túm tóc giật, và ᵭάпҺ cô bạn đồng nghiệp trước mặt mọi người nữa. Con và mọi người phải gỡ mãi mới buông được tay nỏ ra. Thật là một người đàn bà “Vô liêm sỉ”!
Con thấy ทɦụ☪ nhã ê chề, không biết để mặt mũi vào đâu được. Nếu cương vị là Thầy, bị vợ đối xử hỗn hào trước mặt khách quan và bạn bè đồng nghiệp & thủ trưởng của Thầy. Rồi bắt Thầy bỏ việc về quê. Bám vào 3 sào ruộng cấy. Thì Thầy có cho qua được không?
Ông Nhân lúc này mới hiểu tường tận chân tướng sự việc. Ông buồn bã thở dài.. Còn Bu bạn Trung lắc đầu không nói gì được!
Trung nói tiếp:
– Riêng bản thân con, còn dám ghìm nén quên đi tương lai của mình để cưới nó rồi.
Nó tưởng nó cao giá lắm. Hỗn xược láo toét như thế làm con không còn đường sống. Giờ nó bảo con bỏ việc về quê ở với nó, bám vào ba sào ruộng ấy Thầy Bu và ông bà Ngoại thử nghĩ xem có ai chấp nhận được không?
Thầy Bu đẻ của Huệ ngượng ngùng với ông bà và con rể, bà không biết nói sao.
Bà đành muối mặt đứng ra xin lỗi ông bà thông gia và xin phép đưa con Huệ về nhà dạy bảo khuyên lơn một thời gian. Bà ấy bảo:
-Nếu ông bà và chồng nghĩ lại mà tha thứ là điều tốt nhất. Tôi sẽ cho cháu về ở tạm thời vài tháng để cháu biết sửa chữa và cải đổi tư duy và cách cư xử. Rồi tôi dẫn cháu trở về nhà ông bà.
Còn nếu không thể tha thứ được. Thằng Trung quyết định chia tay con Huệ thì chúng tôi cũng đành chịu chứ biết làm sao?
Hạnh Phúc phải biết xây dựng và vuôn vén. “Mọi việc trong cuộc sống muốn được suôn sẻ và thành công phải cần có sự biết điều từ hai phía”!
Nhưng cái Huệ ghê gớm, láo toét không biết lựa lời xin lỗi một câu ʇ⚡︎ử tế. Nó vênh mặt lên bật lại tiếp:
– Bu không cần phải cầu xin tình cảm nữa. Mà con cũng không việc gì phải về ở nhờ nhà đẻ. Con cứ ở đây đấy. Thách cả nhà ông bà có giỏi thì cứ đuổi?
Còn anh: nếu không còn tình cảm với tôi thì cứ việc làm đơn ra Tòa. Nhưng riêng tôi không bao giờ ký. Tôi không bao giờ ly hôn để cho anh dễ dàng vào đấy ở với con đĩ kia đâu?
Thế là cái Huệ cứ ngang nhiên vênh váo ở đấy. Còn bạn Trung trong thời gian chờ đợi Tòa Án giải quyết: Cứ ban ngày thì ở nhà chơi và quấn quýt với con gáι. Nhưng không ăn uống gì với cái Huệ. Đêm tối thì về ngủ nhà Thầy Bu.
Ôi trời: Dân làng và bạn bè đã biết sự việc xảy ra giữa vợ chồng Trung Huệ. Mọi người lại tha hồ mà xì xèo dị nghị. Nhưng đặc biệt là họ đều yêu mến ủng hộ và thương bạn Trung. Họ mong cho Trung bỏ cái Huệ cho đỡ khổ. Họ còn nói:
– Thả ra thì thằng này lấy được vợ ngon lành ʇ⚡︎ử tế ngay. Chứ con “đành hanh mỏ đỏ, quạ rỉa ૮.ɦ.ế.ƭ trôi” kia thì có chó nó lấy nữa?
Khi đơn của Trung gửi sang huyện được một tuần. Cán bộ Tòa Án đã về làng xã điều tra, ҳάc minh. Mặc dù cái Huệ phản đối, và không ký. Nhưng sau khi ҳάc minh thu thập thông tin.Tòa án vẫn thụ lý đơn của Trung.
Được hai tuần sau: Họ gửi tống đạt về và thông báo ngày xét xử.
Một tháng sau:
Tòa Án Nhân Dân huyện đã mở phiên Tòa xét xử công khai về vụ án dân sự Xử Ly Hôn theo đúng quy định của Pháp Luật.
Ngày xét xử đã đến. Đó là vào khoảng thời gian những năm (1988-1990)
Bên gia đình nhà Trung và gia đình nhà Huệ đều có mặt đông đủ.
Cái Huệ nó nhìn Trung bằng con mắt đầy căm thù, uất ức. Nó cứ một mực đổ riết cho Trung vì có người yêu, có bồ trong cơ quan rồi. Nên mới dựa đà này bỏ nó.
Còn Trung vẫn bình tĩnh tỏ ra là một người có nhận thức, đầy bản lĩnh & cương trực. Khác hẳn hồi còn học cấp hai mê mẩn truyện Kiều.
Đứng trước phiên Tòa xét xử:
Trung chỉ yêu cầu đề nghị:
“Tòa Án xem xét giải quyết xử cho vợ chồng Trung Huệ được Ly Hôn.
Còn toàn bộ ruộng vườn, nhà cửa, những gì thuộc quyền hai vợ chồng: Trung nhường lại hết cho Huệ. Không cần Tòa phải chia chác. Còn đứa con gáι để ở nhà với Huệ. Hàng tháng Trung sẽ gửi tiền về nuôi con, cho con ăn học đến cùng. Ông bà Nội có trách nhiệm đi lại thăm nom cháu.
Còn nếu cô Huệ không muốn ở đấy nuôi con, muốn xây dựng gia đình với ai, gia đình nhà Trung cũng hoàn toàn hài hòa. Cháu gáι sẽ ở với ông bà Nội. Trung có trách nhiệm lo lắng tiền nong kinh phí. Không gây khó khăn phiền phức gì cho Huệ.
Tất cả mọi người dự phiên Tòa xét xử hôm ấy đều gật đầu, thán phục cách ứng xử thắm đậm tình người và Nhân Văn của Trung.
Nhưng Tòa án vẫn xét xử và ρhâп chia theo đúng trình ʇ⚡︎ự và Quy định của pháp luật. Của thực trạng gia đình:
“Ruộng nương 3 sào là để Huệ cày cấy. Tài sản là nhà cửa đất ở của ông bà cho hai vợ chồng là chia đôi. Con gáι ở với Huệ. Hàng tháng Trung trách nhiệm gửi tiền phụ cấp nuôi con đến hết năm 18 tuổi”.
Sau khi kết thúc phiên Tòa. Trung thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù cũng rất buồn lòng chứ cũng chẳng vui vẻ sung sướиɠ gì khi gia đình phải tan nát chia lìa. Đứa con phải chịu hậu quả.
Nhưng sự hy sinh & sức chịu đựng nào của con người cũng chỉ có giới hạn thôi!
Cái Huệ uất ức, như người tâm thần. Như chó cùn cắn giậu mùng tơi! Nó cҺửι Trung là đồ giở mặt. Nó bảo:
– Rồi cả nhà nhà mày sẽ mở mắt ra mà coi. Tao không cho ông bà gần gũi động chạm vào con tao đâu. Còn mày cứ bỏ đi với các đĩ trong Miền Nam đi.?
( Bài và ảnh của tác giả )
#NguyễnThanhMai
Còn tiếp…