Đạo đức và tình thương – Câu chuyện nhân văn sâu sắc

✍️Lương Ngọc Huỳnh.

Có hai vợ chồng nhà nọ, vợ thì rất xinh đẹp lại là con nhà giàu ở thành phố, chồng thì bảnh bao nhưng xuất thân từ một gia đình nông thôn, khi vào đại học họ cùng quen nhau, do anh hiền lành học giỏi lại thường xuyên đi làm thêm kiếm tiền phụ giúp bố mẹ ở quê nên chị đem lòng yêu mến.

Ngày ra trường anh ấy chào tạm biệt bạn bè về quê thăm bố mẹ để chuẩn bị cho hành trình mới. Còn chị được bố mẹ cho đi du lịch khắp châu Âu để thưởng công học hành vất vả.

Họ vẫn liên lạc với nhau qua thư từ, tin nhắn, sau kỳ nghỉ đi du lịch về chị gặp và hỏi anh rằng:

Anh dự định thế nào cho tương lai?

Anh trả lời: anh muốn mở một công ty nghiên cứu và sản xuất các sản phẩm công nghệ cao để phục vụ xã hội, nhưng thiếu một ít vốn.

Chị không ngần ngại nói: để em sẽ cho anh vay vốn ban đầu… cười…

Anh lặng lẽ gật đầu.

Thế là công ty được ra đời, anh ngày đêm nghiên cứu, lên phương án tuyển dụng nhân sự và phát triển, hơn một năm sau công ty đã bắt đầu có nhiều hợp đồng và có thu nhập ổn định.

Thế rồi được sự ủng hộ của hai gia đình, họ làm đám cưới, một đám cưới rất to thời bấy giờ.

Hai năm chung sống, họ có với nhau một cô con gái xinh đẹp, ai cũng chúc phúc vì một cặp đôi hoàn hảo trai tài gái sắc.

Chị do được nuông chiều từ trứng nước, mặc dù rất yêu chồng nhưng vẫn thường xuyên bắt nạt và làm nũng với chồng, đặc biệt là chị không bao giờ bế con mỗi khi con nghịch bẩn vì chị sợ dơ quần áo của chị.

Cho nên ở mọi lúc mọi nơi, anh luôn phải bế con, cho con ăn, trông con để vợ được thoải mái trò chuyện với bạn bè và chụp hình đăng Facebook.

Ngày qua ngày chị vẫn vậy, em bé cũng đã gần 2 tuổi, mặt mũi xinh xắn mỗi tội thích nghịch bẩn và hay lăn ra ăn vạ mỗi khi đòi cái gì không được.

Một hôm anh chị cho con đi dự dạ tiệc lớn do một người bạn của chị tổ chức. Cho nên cả nhà đều mặc quần áo rất lịch lãm, khi đến sự kiện thì con có cảm giác hơi sốt, anh lo lắng hỏi chị.

Em ơi con hơi sốt rồi !

Chị nói : ôi cảm cúm một tý kệ nó, anh cứ trông con đi. Nói xong chị ùa vào đám bạn líu lo và nhảy nhót chụp hình, phát trực tiếp….

Anh lấy súp cho con ăn, vừa ăn được nửa bát súp thì bé nôn đầy ra quần áo của bố.

Anh lặng lẽ bế con đi rửa và lau quần áo của mình rồi ra ngoài bàn uống nước, anh không dám quay lại bàn ăn vì sợ mất lịch sự với mọi người.

Chị nhìn con và nhìn chồng với ánh mắt khá khó chịu, kiểu như hai bố con làm mất hết thể diện của mẹ.

Lúc này con sốt cao nên anh nói với chị, em ở lại với bạn nhé để anh đưa con vào viện.

Chị gật đầu nói: hai bố con đi nhanh đi, lát xong việc em vào với con.

Anh bế con ra xe chạy thẳng đến bệnh viện, may mắn là sau khi được các bác sĩ điều trị, con đã đỡ sốt. Anh đưa con về nhà.

Chị gọi điện: ALo con sao rồi ? À con đỡ rồi, anh và con đã về nhà. Ừ vậy thì tốt rồi, anh ở nhà với con em về muộn chút nhé…. OK em, anh trông con được mà, lại có bác giúp việc nữa nên em an tâm.

Chiều muộn chị về đầu tóc bù xù miệng thở ra đầy hơi men, chị đẩy cửa bước vào phòng nhìn anh cười và nói: xong tiệc chúng nó rủ em đi Bar uống say quá… chị lao vào giường nằm úp rồi nôn thốc nôn tháo…. Anh lại đi lấy khăn lau mặt, thay quần áo cho vợ rồi dọn dẹp sạch sẽ.

Vừa định nằm chợp mắt thì điện thoại reo… ALo sếp ạ công ty mình bị cháy! Anh bật dậy chạy nhanh xuống xe lao như thiêu thân đến công ty, lúc này lực lượng phòng cháy đang cố gắng dập đám cháy, hơn một giờ vật lộn cuối cùng đám cháy cúng được dập tắt, hơn 50% tài sản của anh cháy rụi, nhiều máy tính dữ liệu bị cháy mất! Thiệt hại là vô cùng to lớn! Cả đêm đến sáng, anh cùng các nhân viên cố gắng khắc phục hậu quả, đã gần 9 giờ sáng mà vẫn chưa xong việc, chưa ai được nghỉ ăn sáng.

Lúc này điện thoại của anh reo lên… ALo anh ở đâu sao không về em lại nôn khắp giường rồi đây này…. Anh hít thở một hơi dài… em cố gắng dậy tắm rửa cho tỉnh người rồi ăn sáng, phòng ốc để đấy có bác giúp việc sẽ dọn dẹp.

Anh đang làm gì đấy mà không về? À anh có chút việc ở công ty chưa xong lát anh về….

Hơn một tiếng sau điện thoại lại reo… ALo tại sao công ty của mình lại bị cháy? Đứa nào trực hôm qua? Sao anh không nói cho em biết? Cháy hết rồi còn gì…. V.v… và mây mây….

Anh không thể trả lời hết được nên anh nói: để xong việc anh sẽ nói cho em nghe… rồi anh tắt máy.

Trong lúc anh cùng các nhân viên. Đang cố gắng làm việc, thợ điện đang sửa chữa dọn dẹp…. Thì chị từ ngoài cửa lao vào… lũ ăn hại… chúng mày làm ăn thế nào mà để cháy hết công ty thế này?! Bala bala…. inh ỏi cả một khu phố.

Anh cố gắng khuyên chị nhưng bất thành… cuối cùng hai vợ chồng cũng có lời qua tiếng lại….

Kể từ hôm đó chị và anh không nói chuyện được với nhau!

Thời gian trôi qua, anh đã chuyển công ty sang một địa chỉ khác để gây dựng lại từ đầu… thấm thoắt đã hơn hai năm… chị thường xuyên vắng nhà và lao vào các cuộc vui bạn bè, còn anh chỉ biết lao đầu vào công việc và chăm lo cho con gái để chuẩn bị vào học lớp một.

Có người bạn đến nói: hình như vợ ông có vấn đề, tôi thấy vậy, ông nên suy nghĩ…

Anh cũng nhiều lần cố gắng nói chuyện khuyên can chị, nhưng chị bỏ ngoài tai mọi góp ý của anh.

Một hôm anh đang làm ở công ty thì có cuộc điện thoại tới báo vợ anh đang bị cấp cứu ở bệnh viện….! Anh lao đến viện thấy mặt chị tím bầm, đầu băng bó! Anh lao vào hỏi ai đã làm gì em….?

Bác sĩ tiến vào và hỏi: anh là chồng của bệnh nhân? Dạ vâng tôi là chồng. Chúng tôi báo cho anh chị rằng cái thai đã không còn tim thai buộc phải xử lý!…. Anh ôm đầu choáng váng vì mấy năm rồi chị không cho anh ở gần mỗi khi anh muốn bên chị!

Vâng! Bác sĩ giúp vợ tôi!!!

Sau mấy ngày chăm sóc chị đã tỉnh, chị viết đơn ly hôn mà không nói rõ lý do, chỉ nói là không hợp nhau nên muốn ly hôn!

Anh buồn bã giải thích và khuyên ngăn, nhưng chị một mực dứt khoát và chị đã đơn phương gửi đơn ra tòa…. Sau nhiều lần tòa cho hai bên giải quyết bất đồng không được, cuối cùng anh chị đã chính thức ly hôn. Anh được nhận nuôi con gái.

Anh dọn ra ngoài cùng con gái thuê một căn hộ. Hai bố con nuôi nhau cùng phấn đấu làm lại từ đầu. Sau 5 năm anh đã là một doanh nhân thành đạt, chị cũng đã đi một bước nữa và có một cậu con trai với người chồng mới.

Nhiều người thương anh khuyên anh lấy vợ nhưng anh vẫn một mực sống vậy và chăm sóc cho con gái của mình.

Một hôm con gái nói với bố: Bố ơi mẹ bỏ chồng rồi! Sao? mẹ bỏ chồng là sao? Mẹ nói ông ấy hay đánh mẹ… ông ấy chính là người ngày xưa đã đánh mẹ cấp cứu trong bệnh viện! Anh gục xuống buồn bã và chỉ biết ôm con vào lòng.

Thỉnh thoảng anh lại cho con gái về thăm và động viên mẹ, động viên em trai… ông ấy ( chồng của mẹ ) là một người làm ăn kinh doanh cờ bạc và chuyên làm chứng khoán. Có tiền nhưng keo kiệt và nóng nảy… nói năng khá là chợ búa!

Tối hôm sau con gái khóc vì thương mẹ, anh hỏi mẹ làm sao? Dạ mẹ đang ốm trong viện… em ở nhà với bà ngoại còn mẹ ở viện một mình.

Thế là anh dậy đưa con gái vào thăm vợ cũ. Anh vẫn vậy, vẫn ân cần chăm sóc cho chị như ngày nào…

Hơn 10 ngày nằm viện ngày nào anh cũng tranh thủ vào thăm vì sợ chị yếu và sợ con gái buồn.

Hôm nay anh mang một bó hoa Hồng rất đẹp và một hộp quà nhỏ vào viện, chị vui lắm vì đã lâu chị chưa từng được nhận hoa kể cả ngày sinh Nhật và ngày 8-3. Chị khóc vì hạnh phúc và ân hận…

Anh ôm chị và hỏi: em có đồng ý về nhà với anh và con không? Chị bối rối không dám trả lời… anh nhẹ nhàng nâng tay chị lên và đeo nhẫn cầu hôn vào tay chị… chị run rẩy không nói lên lời….

Một lát sau chị nói lý nhí… còn con trai của em ? Anh cười và nói: đó là con anh, nhà mình có chị có em thì vui biết mấy, em đừng lo điều đó….

Một tháng sau đám cưới nhỏ của hai người lại diễn ra trong một khách sạn khiêm tốn với lượng khách khiêm tốn… nhiều người chúc mừng anh chị đã quay về với nhau.

Thời gian qua đi anh chị lại có thêm một bé trai khôi Ngô Tuấn Tú. Và giờ đây anh ở đâu, chị ở đó, hạnh phúc thật vô bờ bến… tóc anh đã có những sợi bạc, còn chị vẫn trẻ trung phơi phới hạnh phúc bên chồng và 3 đứa con yêu.

Anh bây giờ đã là doanh nghiệp lớn, hàng ngàn công nhân và có tài sản cố định hàng chục triệu đô…

Đúng là đạo đức và tình thương của anh đã giúp anh thành đạt, giúp chị hạnh phúc dù có trải qua biết bao thăng trầm, cay đắng.

Ông Trời không bao giờ ngăn đường sống của những người đạo Đức, có chí hướng và có tình thương đủ lớn. Ông Trời cũng không bao giờ ngăn sự trở lại của những người biết sửa sai và chân thành.

Bài viết khác

Dạy con tính khiêm tốn – 10 Câu chuyện ý nghĩα sâu sắc và nhân văn

1. Câu chuyện thứ nhất: Một cậu học tɾò lớρ bα viết ɾằng cậu muốn tɾở thành một diễn viên hài tɾong bài tậρ làm văn củα mình. Người bố ρhê: “Không có chí lớn”, còn thầy giáo nói: “Thầy chúc em mαng tiếng cười cho toàn thế giới”. Là người lớn, chúng tα nên […]

Con đậu thủ khoα rồi chα ơi, cảm động câu chuγện đầγ ý nghĩα nhân văn

Buổi sάng hôm ấγ, ông Chí đαng chuẩn Ьị rα đồng để mò ốc thì nhận được điện thoại củα con trαi: – Chα ơi! Con đậu thủ khoα rồi! – Là sαo hả con? – Con đậu vào Đại học, mà đứng nhất trường đó chα… Cúρ mάγ, ông Chí ngồi thụρ xuống nền […]

Lấy củα người khác làm ρhước cho mình thì đâu có gì là đáng quý – Câu chuyện ý nghĩα sâu sắc

Cô ρhải đi ăn xin ngoài chợ. Tối lấy chiếu quấn nằm ngủ. Một hôm nghe nói Rằm Tháng Bảy cúng dường Tαm Bảo có ρhước lắm, cô tự nghĩ làm sαo mình tạo ρhước để khỏi nghèo khổ nữα. Hình minh hoạ Hôm đó xin được có hαi xu, cô muốn cúng cái gì […]