Vợ cả và vợ lẽ 4
T/g:#NguyễnThanhMai.
———
Bà mẹ chồng Dung mời được ông Thầy Pháp Sư rất giỏi và có tâm. Nhưng Bà vẫn phải ý tứ bàn với ông:
– Mong Thầy hết lòng thông cảm và ra tay cứu giúp vợ chồng nó và cháu. Việc này không để cho ông nhà tôi và chồng nó biết. Vì họ là Đảng Viên. Cần phải đi đầu trong việc này.
Vì thời điểm này theo chỉ thị của Đảng ủy: “BÀI TRỪ MÊ TÍN Dị ĐOAN”. Trong khi cả gia đình đều là cάп bộ Đảng Viên. Nên càng cần phải gương mẫu. Không được cúng bái, mê tín rồi dân làng xì xèo mang tiếng.
Ông Thầy này rất tốt, bàn với bà mẹ chồng Dung. Để lựa hôm nào ông chồng bà đi vắng rồi ông đến tận nhà con dâu bà để xem Phong Thủy& Gia Trạch. Và làm một cái lễ thắp hương cúng chị vợ Cả hộ cái Dung. Chỉ lựa tránh bố chồng không có nhà là đến. Còn chồng cái Dung thì thường xuyên đi họp hoặc xuống UBND xã. Nên ít khi chú ấy ở nhà.
Ông Thầy đến nhà, xem Gia Trạch và thắp hương xong. Ông nói:
– Con dâu bà là vợ Cả này. Quá linh thiêng và hờn ghen. Suốt ngày đêm lúc nào cũng theo sát bên chồng. Đêm nào cũng về nằm cạnh. Không cho chồng quαп Һệ với vợ Hai đâu? Thậm chí còn cấu cho thằng bé con khóc thét lên. Để hai vợ chồng không thể ” Quan hệ” được. Chuyện tế nhị, nhưng không tin bà cứ hỏi cô vợ Hai xem?Nếu sai thì mang đầu tôi ra mà chặt?
———–
Bà mẹ chú Hoà thì tin con dâu cũ linh thiêng hiện hồn về. Nhưng bà hơi băn khoăn. Vì bà cũng là người giỏi suy ngẫm và lập luận.
Bà nghĩ thầm:
” Thế mà sao cưới vợ Hai nó về được 8 tháng mà nó đã đẻ nhỉ?”
Hồi ấy các cụ cứ cho là con trai đẻ thiếu tháng. Vì ở Ьệпh viện có người chỉ 7 tháng đã bị động thai, đẻ non. Nhưng nhà nước hỗ trợ cho vào l*иg kính. Bệnh viện chăm sóc một thời gian mới trả cho gia đình mà vẫn nuôi được bình thường mà?
Nếu như thời nay mọi người nghi ngờ họ sẽ lặng lẽ kiểm tra ADN.
Nhưng hồi ấy đẻ không đúng quy luật là 9 tháng 10 ngày thì các cụ chỉ nghĩ là đẻ thiếu tháng, nghĩ là đẻ non. Vẫn nuôi được. Chỉ nghĩ đơn giản thế thôi và không ai nghi ngờ gì.
Có trường hợp cô cùng xóm nhà chồng cái Thanh : vì ăn uống kham khổ thiếu chất, làm nhiều. Nên chị ấy mang thai bị suy dinh dưỡng và chậm phát triển. Nên phải 10 tháng mới sinh được con gáι. Các cụ cũng chỉ cho là ” Có nghén trâu”. Chứ không hiểu là thai phụ bị thiếu chất, chậm phát triển, suy dinh dưỡng. Nên các cụ còn giục bạn tháo trộm máng nước hoặc cởi trộm rợ buộc trâu để cho dễ đẻ.
Ngày ấy dân trí và khoa học chưa được văn minh và hiện đại như thời nay.
Nhưng chỉ mỗi cái Thanh nó nghe cái Dung tâm sự và nó chứng kiến mọi việc xảy ra xung quanh cái Dung là nó hiểu:
” Con trai cái Dung đẻ non 8 tháng kia, chính là của Dung và anh Minh thôn dưới”. Chứ không phải con chú Hoà đâu?
Vì từ lúc Dung yêu anh Minh là chắc nó và anh ấy đã có quαп Һệ với nhau rồi. Khi chia tay nó được một tháng là lấy chú Hoà cưới ngay cái Dung về.
Một điều đáng suy ngẫm về cuộc hôn nhân oái oăm: ” Cau ế Trầu mốc” của nó: Cứ ban ngày thì bình thường. Nhưng tối ăn cơm xong cái Dung lại dở chứng giận nhau với chú Hoà. Hoặc tức giận xích mích câu gì đó với cháu gáι con chồng. Thế là nó làm mình làm mẩy, không cho chú Hoà động vào người. Hai người cứ nằm hai giường khác nhau.
Đến 8 tháng sau Dung đẻ cu con ra thì mỗi lần chú muốn gần gũi quαп Һệ thì lại bị thằng cu con kia khóc thét như người cấu.
Vậy nên ông Thầy nói đúng như Thần rồi còn gì?
Ông Thầy nói tiếp:
– Nếu không biết đường và không có hướng sửa chữa, thì cuộc hôn nhân này rất bất hạnh. Và không đẻ được con nào nữa đâu?
Bà mẹ chồng cái Dung lo lắng, hỏi ông Thầy:
-Vâng, cảm ơn ông đã chỉ ra cho gia đình biết được nguyên nhân và tâm linh. Thế thầy có biết cách nào sửa chữa được việc này thì hết lòng giúp nhà cháu với?
Ông Thầy nhìn di ảnh của chị Cả và ngắm nhìn hết lượt nhà Dung rồi nói:
– Thứ nhất: phải phóng to ảnh chụp ngày cưới của chồng & vợ Cả. Xong treo cao lên ở cửa buồng ngủ lối ra vào này này. Hàng ngày chồng và vợ Hai thường xuyên đi qua. Như là phải luồn cúi.
– Thứ hai là: Làm một cái lễ cho vợ Cả. Có đủ tiền vàng, quần áo, giày dép. Tôi sẽ kêu khấn cúng hộ cho. Đồng thời phải ” Cắt Duyên Âm” giữa linh hồn người âm và Chồng tгêภ dương thế. Không thì đêm nào vợ cũng về nằm cạnh.
Ngủ riêng giường thì làm sao cô vợ Hai này có con được nữa?
Việc này tôi đã nhìn thấy, không nói sai đâu? Bà cần phải nói rõ ràng cho gia đình và con trai bà biết. Thực tế này không thể giấu giếm được. Tin hay không là tùy gia đình bà. Nếu có tâm và tin tưởng tôi. Thì bảo con trai bà có lời nhờ. Thì tôi mới làm giúp. Đây là đúng sự thật cuộc sống của con trai bà. Chứ không phải mê tín dị đoan.
Bà mẹ chồng gật đầu ҳάc nhận và tha thiết nhờ ông Thầy cứ giúp đến cùng.
Ông Thầy nói tiếp:
– Bảo con dâu bà là vợ Hai ấy:
Mỗi khi mua đồ gì, hoặc hoa quả gì về. Trước khi ăn phải để lên bàn thờ vợ Cả đã. Chào mời cúng khấn xong, hết tuần hương, vái xin rồi hạ xuống mới ăn.
Bà cảm ơn ông Thầy lắm. Bà bảo thu xếp làm vào ngày nào sẽ hẹn ngày đến mời ông.
Tiếp đó, bà gọi chú Hoà sang nhà ông bà và nói chuyện hết trình ʇ⚡︎ự đầu đuôi cho chú Hoà nghe.
Chú ngẫm nghĩ thấy mọi việc diễn ra đúng như lời ông Thầy nói.
Nên chú tin ngay.
Chú phá luật lệ nghiêm cấm đối với “Cán Bộ Đảng Viên”. Chú cho mời Thầy đến cúng lễ vợ Cả hộ và làm mọi việc theo lời ông Thầy. Làm lễ ” Cắt Duyên Âm” và xin chị Cả tha thứ sai lầm cho vợ Hai. Hãy siêu thoát đi. Chứ linh hồn người âm không thể vương vấn mãi với người trần gian được.
Quả đúng là rất hiệu nghiệm.
Từ đó hàng đêm không bị thằng bé con kia khóc thét mỗi lần hai người gần gũi.
Năm sau: Cái Dung đẻ được tiếp thằng con trai. Với thằng cháu lớn trước đẻ non 8 tháng ấy là đã được 5 tuổi. Nhưng chú Hoà quá yêu cái Dung. Nghĩ mình cũng đã lỡ dở một đời vợ và có con riêng. Nên chú dù có hiểu ” Thằng lớn chính là con riêng của vợ với người yêu trước. Chứ không phải con ruột của chú. Nhưng chú hiền lành cứ giữ lặng yên.
Coi như ” Cá vào ao ai thì người ấy được!” . Thế là cả cháu Ngoan -con gáι chị Cả với hai thằng con trai kia là ba anh em đều đoàn kết yêu thương nhau và học rất giỏi.
Nhưng vẫn có một điều: Hôm cái Thanh đi lễ Miếu làng lại giẽ vào thăm cái Dung.
Chính cái Dung đã tâm sự cho nó hiểu hết ngọn nguồn. Nó bảo:
– Thanh ơi! Cứ bình thường như mày lại còn hạnh phúc và sướиɠ hơn. Chứ tao khổ lắm. Đầu óc nhiều lúc cứ như đồng bóng và chỉ nghĩ đến đi tu Chùa. Cứ hôm nào thắp hương hoa quả, hoặc đồ gì ăn mà quên không cúng thắp hương mời chị Cả trước. Là tao cứ bị vả vào mặt mấy phát . Rõ năm đầu ngón tay ở má. Cả nhà nhìn thấy tao cứ vả vào mặt và nói:
– Đã tha thứ cho mày bao nhiêu Ϯộι rồi. Mà mày còn coi thường tao dưới tầm con mắt. Mày mua giò chả và hoa quả về ăn. Không chào mời tao một câu và không cho con gáι tao ăn cùng?
Cái Thanh rùng mình sợ hãï hỏi:
– Có thật không? Hay là mày cứ “Thần hồn nát Thần tính?”
Có Tật nên mày giật mình?”
Cái Dung bảo:
– Thật đấy! Tao có biết gì đâu? Mà chính bà mẹ và chồng tao nhìn thấy và kể lại cho tao biết. Tao sợ chị ấy thật sự.
Từ đó: Cái Dung không tham lam làm nhiều nữa. Mà cứ bỏ nhà đi đến các Đền, Chùa, Miếu ở xã và mấy xã lân cận. Nó cứ vái lạy xì sụp hoặc hầu hương nhang phục vụ các bà các cậu lên Đồng cô bóng Cậu.