Nút chặn – Từ đây chị sẽ buồn khi không còn ai “tri kỷ”nữa.

NÚT CHẶN !

Chị vừa chặn Facebook của anh, người mà chị rất ngưỡng mộ, và yêu quý nhất…

Chị gặp anh trên Facebook , đọc những bài viết của anh, những bài viết rất hay, rồi nể phục anh từ lúc nào không biết. Bài anh viết thường rất nhân văn, kết thúc có hậu, câu từ mộc mạc y như cuộc sống thường ngày của chị.

Chị tưởng tượng, anh phải là người đàn ông lịch lãm dù ở tuổi 60 anh mới viết được những câu chuyện đi vào lòng người như vậy. Những bài thơ tình nồng nàn đong đầy cảm xúc….

Chị là độc giả của anh, chị cũng là dân văn chương nên họ thân nhau là lẽ thường. Thế là từ đó chị và anh thường xuyên chát với nhau. Họ tâm đầu ý hợp đến kỳ lạ ? Họ cùng ý tưởng. Tuy không nói ra, nhưng họ hiểu nhau tình cảm đã ở mức trên tình bạn rồi.

Chị xinh đẹp, nhưng đời tư không may mắn. Chồng chị có người đàn bà khác, và họ đã chia tay nhau. Các con chị ở xa, chị đang sống một mình trong căn nhà nhỏ. Chị lên Facebook viết truyện vì cô đơn, vì muốn giao lưu và nói chuyện với mọi người để lấp khoảng trống cô độc, và chị đã gặp anh.

Anh tình cảm và rất tâm lý, khéo léo, động viên chị. Anh tinh tế và hóm hỉnh trong từng lời ăn tiếng nói, anh hiểu nỗi buồn sâu kín của chị nên luôn làm vui lòng chị mỗi khi chị buồn.

Cứ lúc nào rảnh rỗi, là chị kiểm tra xem đèn Facebook của anh có sáng không để chát với nhau. Chị nhớ anh da diết, dù chưa một lần gặp nhau.

Đã bao lần anh gọi video cho chị, nhưng chị không cho thấy mặt. Chị sợ thất vọng khi thần tượng không như suy đoán của mình. Cứ thế họ chát với nhau, gọi điện cho nhau, anh có giọng nói truyền cảm nhẹ nhàng. Cứ một tuần anh không gọi là chị lại thấy nhớ anh …

Cách nhau nửa vòng trái đất. Dẫu chị rất muốn gặp anh nhưng không hề dễ dàng gì. Và dịp đó đã đến, khi anh về nước. Anh hẹn gặp chị ở thành phố nơi chị đang sống.

Anh hẹn gặp chị ở một quán cà phê sân vườn yên tĩnh. Lúc chị đến, anh đã ngồi đó từ bao giờ, ly cà phê đã vơi đi một nửa.

Anh mặc áo sơ mi trắng, Chị nhìn anh, đúng như chị tưởng tượng. Anh bắt tay chị thay cho lời chào hỏi. Anh ăn mặc giản dị, áo sơ mi trắng ngắn tay, gương mặt hơi góc cạnh đầy vẻ nam tính, nhưng phảng phất nét buồn sâu lắng.

Anh không vồn vã với chị, không săn đón chị, thay vào đó là sự điềm tĩnh hỏi han ân cần của một người anh. Qua ánh mắt của anh, chị thấy tim mình rung động, vì ánh mắt ấy ấm áp đầy tình thương mà chị từng ấp ủ yêu thương.

Họ nói chuyện rất nhiều, rất lâu, không ồn ào, mà to nhỏ những lời tâm sự dành cho nhau. Anh kể anh đang sống với một người vợ bệnh tiểu đường nhiều năm, căn bịnh biến chứng và chị đã đoạn chi….

Anh thương vợ, thương con, nên cứ ở vậy, chăm vợ hết sức cẩn thận. để giữ mạng sống cho vợ được lúc nào hay lúc nấy, để các con anh còn có mẹ trong đời.

Chị nghe xong im lặng, chị chớp mắt, nuốt vội nước mắt vào lòng. Anh nắm bàn tay chị bóp nhè nhẹ như một lời xin lỗi.

Để cho cảm xúc đi qua chị nói:

“Anh tuyệt vời quá!”

Anh còn tuyệt vời hơn khi dũng cảm nói ra sự thật. Một sự thật hơn những bài anh viết trên mạng khi anh đăng tải. Chị thấy tim mình rưng rưng và chua xót vô cùng.

Như chợt nhớ điều gì, chị rút vội tay về. Anh cầm lấy hai bàn tay chị, nhìn sâu vào đáy mắt chị và nói “Anh xin lỗi”. Chị không nói lời nào. Lúc nầy chị thật sự không kìm chế được nữa..Chị đã khóc. Anh im lặng.Tất cả như dừng lại lúc nầy.

Dùng dằng mãi chị mới đủ nghị lực để ra về, để rời xa anh. Anh hẹn, sắp tới anh sẽ tới thăm chị, vì anh có công chuyện cần làm trong vài ngày tới. Chị gật đầu, để mặc cho anh ôm vai tạm biệt chị lần cuối…

Chị ra về, trong lòng cứ ám ảnh mãi câu chuyện gia đình anh. Hình ảnh của anh cứ chập chờn trong đầu chị. Đắn đo mãi chị mới quyết định.

Chị đọc lại tất cả những dòng tin nhắn của anh. Cuối cùng chị nhắn :

“Cảm ơn anh đã gặp em, anh là người chồng tuyệt vời, người cha mẫu mực. Anh mãi là người bạn tốt nhất của em. Anh nhớ giữ sức khỏe, để chăm sóc cho chị ấy. Chúng ta không nên gặp nhau nữa. Tạm biệt anh”.

Rồi chị vội vã bấm nút “Chặn”, trong tích tắc, hình ảnh anh vụt biến mất trong facebook của chị.

Chị buông mình xuống giường khóc như một đứa trẻ con bị ức hiếp. Chị biết nếu còn gặp anh là chị sẽ phá nát gia đình anh, bởi vì, cái lằn ranh giới hạn của tình bạn đã mỏng manh như sợi tơ mành.

Từ đây chị sẽ buồn khi không còn ai “tri kỷ”nữa. Ngoài trời mưa rả rích rơi rơi….

T/g: Mộng Bình Thường -NCCNV ..

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *