Vỏ bọc – Chương 7

Tác giả : An Yên

Trà nhìn theo bóng Thắng, tức tối nện gót giày xuống sàn rồi bước nhanh về phía cửa. Chị Lý chạy theo:

– Ấy, giám đốc Trà, để chị chở em về!

Trà như không nghe thấy lời chị, vẫn bước về phía cửa. Giám đốc Tuấn đang đứng ở đó, cô cúi chào, giọng mệt mỏi:

– Xin phép anh, tôi hơi nhức đầu nên xin về trước, mọi người cứ tiếp tục nhé!

Phạm Tuấn tỏ ra lo lắng:
– Ồ, cô ổn không? Để chúng tôi kêu xe cho cô!
Trà lắc đầu xua tay:
– À, không cần đâu. Tôi ʇ⚡︎ự làm được, mọi người cứ ăn uống đi!
Rồi không chờ ai nói gì, cô ta bước ra khỏi khách sạn, vẫy taxi và ngồi lên. Chiếc xe đi khuất, chị Lý nhếch môi:
– Mấy trò này xưa lắm rồi bé ơi! Không qua được mắt chị đâu.
Những ngày sau đó, do hợp đồng đi vào giai đoạn thi công nên Thắng thỉnh thoảng gặp Trà. Thế nhưng có vẻ cô ta không còn bày trò nữa mà làm việc rất nghiêm túc. Thắng thầm nghĩ ” chắc cô ta cũng phải có một chút liêm sỉ chứ, mọi việc có lẽ ổn rồi!”

Một hôm, công việc vừa xong, Thắng đang định gọi cho Diệp thì nghe tiếng Trà vang lên:
– Anh Thắng này, em thấy lĩnh vực bất động sản có nhiều cơ hội đấy. Anh có muốn cùng em thử khám phá không? Ở Sài Gòn này, mức phát triển còn cao hơn nữa, nếu mình biết cách đầu tư, có tầm nhìn thì em nghĩ sẽ thu lợi nhuận không nhỏ đâu đấy!
Thắng cười:
– À, anh không có thời gian.

Trà nhìn anh:
– Cái này quan trọng là tư duy nhìn nhận vấn đề, có gì đâu mà cần nhiều thời gian ạ? Một người xuất sắc như anh, buổi tối về chỉ cần tìm hiểu thị trường bất động sản một chút, người thông minh, biết nắm bắt thời cơ thì chẳng phải lo đâu!
Thắng lắc đầu:
– Thứ nhất, anh không nhận mình là người thông minh. Thứ hai, nếu công ty anh có việc cần phải làm ngoài giờ thì anh sẽ cố gắng làm thêm buổi tối. Còn nếu không phải việc của công ty thì anh dành thời gian đó cho gia đình. Em chưa có gia đình nên cứ tung tẩy thoải mái kẻo ᵭάпҺ mất cơ hội đấy, chứ như anh có gia đình rồi, cả ngày đi làm, tối về chỉ muốn trò chuyện với vợ thôi. Diệp cũng bận rộn, nhiều khi anh muốn đưa cô ấy đi dạo cho khuây khỏa, giảm stress!

Trà lườm anh:
– Khϊếp, một điều vợ, hai điều vợ, anh không sợ chị Diệp ngồi lên đầu lên cổ anh sao? Nhìn anh cứ như trúng bùa yêu ấy nhỉ?
Thắng cười ha hả:
– Vợ là người đồng cam cộng khổ với mình, không chiều vợ thì chiều ai hả em? Nếu trúng bùa yêu của một người như Diệp, anh nguyện sẽ trúng cả đời luôn, không cần giải nữa! Thôi thế nhé, anh bận rồi!
Nói xong, Thắng quay lưng vừa đi vừa gọi điện cho Diệp:
– Vợ xong việc chưa? Em muốn ăn ở nhà hay đi ăn ở ngoài?

Phía bên kia, Diệp cười:
– Thôi, em vừa đi chợ đây rồi ạ. Về nhà ăn cơm thôi chồng!
Thắng gật đầu:
– OK vợ, chồng chuẩn bị về đây rồi!
Những ngày tiếp đó, đúng như dự kiến, Thắng chính thức ngồi vào ghế trưởng phòng kinh doanh trong sự ủng hộ nhiệt tình của các phòng và công ty cũng như từ tập đoàn. Hợp đồng với công ty của Trà thành công mỹ mãn, Trà cũng chào Thắng để trở về Đà Nẵng. Thắng nghĩ rằng ” vậy là mọi chuyện tốt đẹp rồi…”

Một thời gian sau, dịp sinh nhật tháng cuối cùng cũng đến. Bà Hòa giữ đúng lời hứa, tay ҳάch nách mang vào với con trai và con dâu. Diệp dạo này rảnh rang hơn, cô có thời gian nhiều cho gia đình và cho bản thân nữa. Còn một ngày nữa tới sinh nhật chồng, Diệp để chuẩn bị một món quà rất đặc biệt cho anh. Bà Hòa vừa xuống sân bay, đang nheo nheo mắt nhìn vợ chồng Diệp và Thắng thì bỗng nghe một âm thanh vang lên:
– Cô Hòa đúng không ạ? Cô mới vào Sài Gòn sao ạ?
Ngoái đầu nhìn lại bà thấy Trà cũng đang kéo vali đi ra, bà gật đầu:
– Ừ, cháu.. không đi cùng chuyến bay với cô đâu nhỉ?

Trà lắc đầu:
– Dạ không ạ! Con xuống sân bay khá lâu rồi, nhưng có một chút việc cần bàn bạc nên con tranh thủ, giờ vừa định về khách sạn lại gặp cô, chúng ta có duyên cô nhỉ?
Bà Hòa cười:
– Ừ cũng có thể chỉ là sự trùng hợp!.

Trà ríu rít:
– Cháu dạo này bận nhiều quá vì mới mở rộng bên mảng bất động sản. Cháu rủ anh Thắng làm cùng mà anh ấy mới được đề bạt lên trưởng phòng kinh doanh nên chưa có thời gian tham gia!
Bà Hòa vừa đi vừa nói:
– Ừ, nó cũng nhiều việc thật, còn gia đình nữa.

Trà bảo:
– Cô biết không, anh Thắng được lên trưởng phòng kinh doanh một phần là nhờ vào Hợp đồng ký với công ty cháu đấy!
Vừa lúc đó, bà nhìn thấy Diệp và Thắng nên vẫy tay gọi. Diệp vui mừng khi thấy mẹ chồng. Cô đỡ lấy vali cho bà rồi nói:
– Con chào mẹ ạ! Mẹ đi đường có mệt không ạ?
Nhận ra sự có mặt của Trà nãy giờ, cô quay sang:
– Chào em, lâu ngày nhỉ?

Trà cười tươi:
– Dạ, chị khỏe chứ ạ? Thỉnh thoảng em có trò chuyện điện thoại với anh Thắng và hỏi thăm chị!
Diệp liếc nhanh sang chồng và cười cười:
– Chị khỏe, chị biết mà, anh Thắng có bao giờ giấu chị việc gì đâu!
Thắng kéo vali cho mẹ rồi cùng hai người phụ nữ ra xe. Trà cũng kéo chiếc vali nhỏ của mình lẽo đẽo đi ngay phía sau. Tới xe của Thắng, thấy chẳng ai hỏi đến mình, Trà gọi to:
– Taxi!

Một chiếc taxi đỗ ngay trước mặt Trà, ngat cạnh xe Thắng. Trà nhìn bà Hòa:
– Cháu hẹn cô dịp khác trò chuyện nhé. Chào anh Thắng chị Diệp nha!
Ba người cùng vẫy tay tạm biệt và gật đầu chào lại. Họ vui vẻ lên xe trong con mắt hằn học của Trà. Bà Hòa về nhà Thắng dù lần này đúng ra bà đi với hội người cao tuổi, nhưng các bác trong hội hai ngày nữa mới vào, bà vào trước thì ngày mai là sinh nhật Thắng. Diệp đặt đồ xuống cho mẹ chồng rồi nói:

– Mẹ ơi, hay là dịp này mẹ cứ ở đây với chúng con. Ban ngày mẹ đi chơi với các bác, tối về chơi với chúng con cho vui!
Bà Hòa cười:.
– À, chuyến đi này của hội người cao tuổi tổ chức, phòng ở nhà khách cũng đặt rồi. Với lại buổi tối còn có nhiều hoạt động, không sao, mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ lắm, con không phải lo đâu!
Diệp gật đầu:
– Dạ vậy thì buổi tối chúng con sẽ tới chơi với mẹ nhé!

Bà Hòa ra dấu OK rồi vui vẻ bàn về tiệc sinh nhật của Thắng. Nói là tiệc nhưng ngoài mẹ và vợ, Thắng chỉ mời giám đốc Tuấn, chị Lý cùng một vài người bạn thân thiết tới ăn bữa cơm do chính anh vào bếp.
Việc của ngày mai vừa bàn bạc xong thì tiếng chuông cửa reo lên. Thắng ra mở cửa, thấy Trà cầm theo một giỏ trái cây. Anh gật đầu chào:
– Ồ, anh tưởng em đi về khách sạn nghỉ rồi?
Trà cười:

– Dạ, em ở một mình nên đơn giản lắm. Tới khách sạn cất đồ, tắm rửa rồi em quyết định tới đây chơi với cô Hòa ạ.
Thắng mời cô ấy vào nhà. Đặt giỏ trái cây lên bàn, Trà sà xuống bà Hòa:
– Cô, con nhớ cô quá! Ngày mai sinh nhật anh Thắng, nhà mình có làm tiệc không hả cô? Anh Thắng mới lên chức mà, chắc phải tổ chức to lắm cô nhỉ?
Bà Hòa cười hiền:
– Có làm gì đâu con, chỉ là bữa cơm nho nhỏ thôi. Thắng có lên chức thì vẫn là con của cô, là chồng của cái Diệp mà thôi.

Thắng cũng cười:
– Mẹ nói phải, làm rình rang họ lại nói ra nói vào!
Trà gật đầu:
– Dạ đúng ạ, cô quả là người có tầm nhìn. Giờ nhiều lúc ngồi không cũng dính Drama mệt lắm cô ạ. Mình cứ tình cảm là chính cô nhỉ? Mà con có được mời không cô?
Bà Hòa nhìn Thắng rồi gật đầu:
– À có chứ, con là đối tác của công ty Thắng, cũng là một người quen của gia đình, con đã nhớ tới ngày sinh nhật anh Thắng thì dĩ nhiên là sẽ mời con chứ!
Ánh mắt Thắng nhìn mẹ có nét khó hiểu. Nhưng rồi anh nghĩ để Trà đến một bữa tiệc nhỏ, có cả anh Tuấn, chị Lý, lại diễn ra ở nhà Thắng thì cô ta cũng chẳng giở được trò gì đâu. Mẹ anh chắc cũng nghĩ rằng Trà vừa ký kết hợp đồng với công ty của anh nên mới xã giao thôi. Thắng nhìn Trà:

– Ừ, mời em tối mai tới cho vui nhé!
Trà cười nhẹ:
– Dạ, ngày sinh nhật của anh thì em làm sao mà quên được!
Cô ấy ngồi chơi thêm một lát rồi xin phép ra về. Thắng và Diệp cũng không hỏi bà Hòa lý do vì sao lại mời Trà vì với họ, việc đó cũng chỉ là việc nhỏ, không quan trọng lắm.

Năm giờ chiều hôm sau…

Trà bấm chuông cửa nhà Thắng, tгêภ tay là một túi quà, vẫn đúng phong cách cũ – tặng đồ hiệu. Vào trong, cô thấy bà Hòa sau khi mở cổng thì vào nhặt rau liền lên tiếng:
– Cô ơi, anh Thắng và chị Diệp đâu ạ?

Bà Hòa chỉ chiếc ghế đối diện và nói:
– À, hai đứa đang ở trong phòng, cháu ngồi đó một chút hoặc ra phòng khách ngồi nhé!
Trà lắc đầu:
– Dạ không ạ. Con ở đây phụ cô, con đến sớm để giúp anh thắng chuẩn bị nấu nướng ạ!
Bà Hòa cười:

– Cháu tốt tính thật đấy, rất chu đáo và đảm đang!
Trà cười tươi:
– Có gì đâu hả cô, con thích việc bếp núc mà.
Lời trà vừa dứt, cô thấy vợ chồng Thắng bước ra khỏi phòng. Diệp ăn vẫn rất gợi cảm, đeo sẵn túi ҳάch như chuẩn bị đi đâu đó:
– Mẹ ơi, lúc trưa con có trình bày với mwj đó ạ. Bạn con mới ở nước ngoài về Sài Gòn, nó chỉ ở lại đây một tiếng rồi ra Bắc luôn, vợ chồng con ra quán cà phê gặp nó một chút mẹ nhé! Mấy năm rồi con chưa gặp nó.

Bà Hòa gật đầu:
– Ừ đi nhanh rồi còn về, Thắng tính làm món gì, ở nhà mẹ chuẩn bị nguyên liệu rồi lát về nấu cho nhanh, hẹn mọi người bảy giờ đúng không?
Thắng cười:
– Dạ mấy món lúc trưa con ghi ra giấy đó mẹ. Tụi con đi một chút thôi ạ!
Diệp thấy Trà chào thì nói:
– Ồ may quá có Trà ở đây, em giúp mẹ chị một tay nhé!

Trà gật đầu:
– Dạ anh chị cứ đi đi ạ!
Hai người chào bà Hòa và Trà rồi bước ra cổng. Trà nở một nụ cười ranh mãnh nhìn theo. Cô quay lại nhìn bà Hòa:
– Con tưởng sinh nhật chồng thì chỉ việc phải ở nhà lo toan chứ nhỉ? Chị ấy vô tư thật đấy, nếu là con, con sẽ từ chối lời rủ rê của bạn hoặc mời bạn tới chơi một lát. Chị ấy làm thế hóa ra xem bạn hơn cả chồng sao?
Bà Hòa khẽ thở dài:

– Thôi, chắc hai đứa cũng chỉ đi một lát. Con làm giúp cô được không? Hôm nay sao cô nhức vai quá. Chắc là thay đổi thời tiết!.

Trà nhanh chân bước lại bàn ăn:

– Dạ cô cần gì cứ nói, con sẽ làm ạ! Cô mệt cứ ngồi nghỉ đi ạ! Thực đơn đâu rồi cô, anh ấy có hướng dẫn cách ướp nguyên liệu hay gì không ạ cô?

Bà Hòa gật đầu rồi đưa danh sách món ăn và những lời hướng dẫn Thắng đã viết sẵn cho Trà. Bà ra ghế ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng chiều đã gần tắt rồi…

Bài viết khác

Bố tôi có 3 đời vợ và 7 đứa con nhưng lúc mất không một giọt nước mắt đưa tiễn

Bố tôi có 3 đời vợ và 7 đứa con nhưng lúc mất không một giọt nước mắt đưa tiễn Tôi thấy buồn nao lòng. Bố tôi có tận 7 người con nhưng chẳng anh chị em nào về thắp cho ông nén hương. Trước kia tôi đã có một tuổi thơ không mấy êm […]

Người không bαo giờ bỏ rơi tα chỉ có thế là mẹ – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα sâu sắc, thấm đẫm tình thương

Tôi biết rằng mẹ chính là người duy nhất không bαo giờ giận tôi trên đời này. Mẹ cũng là người duy nhất mãi mãi đợi chờ tôi. Và cũng chính vì ỷ lại vào sự sủng ái đó củα mẹ, mới khiến cho mẹ chờ đợi tôi lâu đến như vậy.     Mẹ […]

Nuối tiếc muộn màng – Câu chuyện ý nghĩa sâu sắc

Anh đã 73 tuổi, hiện đang sống một mình, cuộc sống hiện tại của anh không chỉ khốn khổ mà còn có thể nói là vô cùng nghèo nàn và cô độc. Hàng ngày anh chỉ nằm một mình trên giường, nhìn bầu trời qua cửa sổ từ ngày đến đêm. Anh chỉ tự trách […]