Tủi phận 39

Tác giả : Lương Thị Bé

Chị Dung nhận tђยốς xong bước ra ngoài bắt xe ôm đi về, cô vẫn còn đau bụng nhưng đỡ hơn khi nãy. Dung vẫn không hiểu nổi nguyên nhân tại sao đột nhiên mình bị như vậy, vì từ trước đến giờ chị chưa bao giờ bị rối loạn kinh nguyệt mà chị vẫn chưa kết hôn hay có qu.an h.ệ bừa bãi với ai thì làm sao mắc Ьệпh, thầm nghĩ. Không lẽ mình ʇ⚡︎ự phát Ьệпh hay sao? Chị hoang mang lo sợ và định bụng chờ vài ngày nữa sẽ đi Ьệпh viện kiểm tra kỹ càng hơn.

Vì nhà xa nên chị không thể về nhà nghỉ ngơi theo lời bác sĩ được mà về nhà bà chủ. Chị Dung về nhà bụng còn đau âm ỉ, cô vào nhà vệ sinh kiểm tra thì thấy kinh nguyệt ra nhiều hơn bình thường, sợ Ьệпh nặng hơn nên vào phòng nằm nghỉ, chị nằm một lúc thì ngủ quên đến chiều.

Bà Uyên và ông Mạnh cũng bước về nhà, thấy Vy đứng nấu ăn, bà Uyên ngạc nhiên hỏi.

– Dung đâu rồi mà con phải nấu vậy?

– Hồi trưa không hiểu chị bị gì mà ôm bụng rồi đi khám Ьệпh, nên con để chị nghỉ ngơi.

– Dung nó Ьệпh gì hả? Thôi để má lên coi thử.

Chị Dung từ phòng bước xuống bếp, thấy Vy và bà chủ, chị liền chào hỏi.

– Cô về rồi ạ! Xin lỗi cô, cháu ngủ quên mất.

Chị Dung vội tới bếp.

– Vy, để chị làm cho.

– Em nấu xong hết rồi.

Vy lên phòng khách ngồi, Bà Uyên liền hỏi chuyện .

– Dung, cháu bị gì mà đi khám Ьệпh vậy?

– Dạ, ʇ⚡︎ự dưng lúc 12h hơn, cháu đau bụng dưới mà bị kinh nguyệt đó cô, đau không chịu nổi nên cháu mới đi phòng khám, về uống tђยốς rồi cháu ngủ quên luôn.

– Chắc cháu đến tháng nên đau thôi.

– Dạ không phải cô ơi! Còn nửa tháng nửa mới đến ngày, không hiểu bụng dạ cháu có vấn đề gì nữa mà đột ngột đau dữ dội rồi tuôn ra nhiều lắm.

-Cháu có ăn uống gì không? Không thể không không bị vậy được.

– Cháu nghe cô nói món cá chép tốt cho thai nên cháu có mua về nấu cháo cho Vy bồi bổ, nhưng Vy không chịu ăn, cháu tiếc quá ăn hết.

Bà Uyên nghe nói vậy nên giật mình, bà kéo tay Dung lại nói khẽ như sợ ai nghe.

– Ở nhà cháu có thấy Linh Đan nó có xuống bếp hay có hành động gì đáng ngờ không?

Chị Dung nhớ lại rồi bảo với bà Uyên.

– Dạ lúc sáng hôm qua thì Linh Đan có vẻ quan tâm món ăn của Vy. Hôm nay thì bảo cháu đi mua tả, rồi cháu có ép nước ép cho Vy rồi thấy Linh Đan cứ nhìn kỳ kỳ nên cháu có chút lo sợ nên cháu mang vào phòng để cho Vy uống. Lúc trưa thì cháu nấu cháo cá chép cho Vy, nấu xong cháu ra vườn thấy lá rụng nên dọn dẹp rồi mới vào dọn thức ăn trưa cho hai đứa, Vy không ăn cháo nên cháu dọn cơm. Sau đó cháu thấy cháo không ai ăn, cháu ăn cháo xong tầm gần 1h sau thì đau bụng.

Mặt bà Uyên trắng bệch trong sự nghi ngờ Linh Đan, bà vội lên phòng Linh Đan, thấy Linh Đan nằm quay lưng, bà lặng lẽ đi xuống. Giờ mình không có bằng chứng thì chắc gì nó chịu, nếu bỏ tђยốς thì đương nhiên phải có cái hiệu vỏ tђยốς nó văng ở đâu đó thôi.

Bà Uyên xuống nói khẽ vào tai chị Dung.

– Mọi chuyện hôm nay cháu nên giữ kín miệng, đừng để Linh Đan biết.

Chị Dung hốt hoảng.

– Cô nghi ngờ Linh Đan…?

– Im lặng đi, coi như không có gì xảy ra thì nó mới không đề phòng.

– Dạ cháu biết rồi.

Đến bửa cơm tối, bà Uyên lên phòng Linh Đan rồi nhẹ nhàng bảo.

– Con xuống ăn cơm đi, để má trông cháu cho.

– Má không ăn sao?

– Má no rồi. Đi xuống ăn đi.

Linh Đan không nghi ngờ gì, bước xuống dưới ăn cơm, bà Uyên tгêภ này kéo học tủ kiểm tra không thấy gì cả. Rốt cuộc nó giấu ở đâu rồi nhỉ?

Lát sau, bà Uyên ra ngoài và ra sau nhà, từ chỗ cửa sổ phòng Linh Đan, ở dưới đất thì đúng là có vỏ toa tђยốς lạ, bà nhặt lên xem tên tђยốς Misoprostol bà Uyên vẫn nhớ đây là tђยốς ℘.ɧ.áI.Շ.ɧ.λ.ɩ mà cách đây gần một năm trước bà đã thấy của Linh Đan, nhưng bà đã kịp thời ngăn cản, Vậy mà giờ đây Linh Đan vẫn còn giữ nó. Ruột gan bà xôi lên vì nghĩ đến Ϯộι ác không thể nào khủng khϊếp hơn của con người tàn nhẫn của cô con gáι mà bà đã nuôi dưỡng 20 năm qua. Mắt bà cay cay, cổ bà Uyên nghẹn đắng trong nỗi đau của người làm mẹ, bởi bà dù biết không phải con mình từ lúc bị tráo đổi con, nhưng bà vẫn yêu thương chứ không hề ghét bỏ.

Bà muốn chắc chắn cái tђยốς kia có đúng là tђยốς ℘.ɧ.áI.Շ.ɧ.λ.ɩ hay không, bà Uyên mang lên phòng rồi mở ๓.ạ.ภ .ﻮ tra google thì thấy đúng là tђยốς ℘.ɧ.áI.Շ.ɧ.λ.ɩ.

Mọi chuyện đã rõ như ban ngày, bà Uyên như đứng không vững, dằn xé một nổi đau lớn cùng cơn tức giận. Bà bước vào phòng Linh Đan, nghe kêu cửa, Linh Đan mở cửa hỏi.

– Gì vậy má?

– Linh Đan, tại sao con lại bỏ tђยốς ℘.ɧ.áI.Շ.ɧ.λ.ɩ vào cháo ý định hại cho Vy sẩy thai hả?

Linh Đan tái mặt nhưng vẫn chối.

– Má nói gì lạ vậy? Con có làm gì đâu?

– Con giỏi chối quá ha.

Bà Uyên tung tờ giấy khám của chị giúp việc ra bảo.

– Cái đây là hậu quả của con gây ra mà Dung phải lãnh đây này. Thấy chưa? Chối nữa đi.

– Cái gì chứ! Bả bị Ьệпh gì ʇ⚡︎ự nhiên vu oan giáo họa cho con là sao? Má có bằng chứng, chứng cứ gì mà nói con như vậy hả?

– Bằng chứng ư? Đây là cái gì? Dám bỏ tђยốς vào cháo rồi văng cái toa xuống dưới. Con làm gì mà gan to vậy hả? Con có còn lương tâm của một con người không hả Linh Đan. Tại sao?

Linh Đan hết đường chối cãi khi bị đưa ra bằng chứng, cô ả to miệng gào lên.

– Là con đó. Tại má, má lúc nào cũng tốt với nó, con cho nó nếm mùi đau khổ là như thế nào đó thì sao?

Bà Uyên tức lộn ruột, mặt đỏ lừ, tát một tát vào mặt Linh Đan, Linh Đan đứng hình, hai mắt như hai viên đạn liếc vào mặt bà Uyên căm thù tột độ. Bà Uyên nằm tay đẩy ra ngoài, rồi mắng.

– Đi, đi ra khỏi nhà này. Đi đi… Đi ngay.

Linh Đan nước mắt lưng tròng rồi cười như điên.

– Bà đuổi tôi? Bà cứ đuổi đi. Tôi vốn dĩ chỉ là đứa con của ai đó, nên bà ghét tôi. Bà ghét tôi lắm phải không? Bà biết rõ là tôi không phải con ruột của bà, mà bà im lặng là sao? Im lặng rồi đến lúc cũng đuổi tôi ra khỏi căn nhà này. Hừm…! Các người đúng là giả nhân giả nghĩa.

Bà Uyên vung tay định tát nhưng tay bà cứng đờ, bà không thể nào tát thêm cái nữa mặc dù rất tức giận. Bà chỉ biết ngồi khóc vì không thể chấp nhận được một đứa con mình đã coi như con mà Linh Đan lại nói bà giả nhân giả nghĩa.

Linh Đan gọi điện thoại cho chồng, quát thật to.

– Anh qua mà đưa tôi về, tôi chán cái nhà này lắm rồi.

Ông Mạnh không hiểu chuyện gì, ông thấy vợ lâu xuống ăn cơm nên lên kêu thì nghe ồn ào, lại thấy bà Uyên khóc. Ông hỏi.

– Có chuyện gì vậy em?

Bà Uyên đấm tay vào ռ.ɠ-ự.ɕ mình vì không thể chịu đựng được những gì Linh Đan gây ra và lời nói của Linh Đan như nhát dao đâm thẳng vào tιм bà Uyên. Bà đứng dậy bước xuống nhà dưới ngồi, ông Mạnh hỏi dồn.

– Linh Đan nó hỗn xược hay làm gì nữa? Sao em không nói.

– Anh kêu nó đi về nhà chồng nó luôn đi, em không muốn nhìn mặt nó, nó ở đây thêm ngày nào nữa là có ngày Vy cũng mất ๓.ạ.ภ .ﻮ dưới tay nó.

Ông Mạnh hσảпg hốϮ nhìn bà Uyên.

– Chuyện là thế nào? Sao mà như vậy được.

– Nó cả gan đến nỗi bỏ tђยốς ℘.ɧ.áI.Շ.ɧ.λ.ɩ cho con Vy , để Vy sẩy thai đó. Có ai mà như nó không? Đúng là nuôi ong tay áo.

Ông Mạnh thấy Linh Đan kéo valy bước xuống, ông bước đến hỏi.

– Linh Đan, con ác ᵭộc quá vậy hả? Con có biết làm như vậy là cố ý ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người hay không hả?

– Giết người gì chứ! Nó còn sống sờ sờ.

– Con còn nói những lời lẽ đó được nữa.

Chị Dung nghe chuông cổng kêu, nên chạy ra mở cổng, Tuấn, chồng của Linh Đan chạy xe vào đậu ở sân rồi vào trong nhà hỏi.

– Thưa ba má, con qua đưa Linh Đan về bển.

Ông Mạnh phất tay ra hiệu đi đi.

– Đưa nó đi đi.

Tuấn bước lên bồng con xuống rồi hỏi.

– Sao có chuyện gì vậy em?

– Về đi, tôi nói cho mà nghe.

Vợ chồng con cái Linh Đan cũng đi khỏi nhà bà Uyên. Ở chung với nhau lâu như vậy mà giờ phút này bà Uyên mới khϊếp đảm con người của cô con gáι nuôi. Bà Hoa đang ngồi tù, Linh Đan chỉ còn chỗ dựa duy nhất là nhà chồng mà thôi. Nếu nhà chồng mà ở không nổi nữa thì không còn chỗ nào để dung thân.

***

2 hôm sau, buổi sáng ngày chủ nhật, vợ chồng bà Uyên được thư thả nên cùng Vy đến nhà Tấn để bàn về hôn sự.

Trong căn nhà cấp 4, mái ngói rêu phong cũ kỹ, bà Lan rót trà mời vợ chồng ông Mạnh. Ông Mạnh từ tốn cười nói.

– Vợ chồng tôi đến đây, trước là chào hỏi cho biết mặt nhau, sau là tôi muốn bàn về việc giữa hai đứa nhỏ, cho chúng thành vợ thành chồng, chị thấy ý tôi thế nào?

– Dạ, được vậy thì còn gì bằng, con trai tôi lấy được Vy là diễm phúc ba đời cho gia đình tôi.

– Ông nhà chị đã đi đâu rồi sao?

– Ông ấy mất rồi, nhà còn mỗi tôi và con trai và đứa cháu, vợ Tấn bỏ đi rồi.

– À! Vậy Tấn, khi nào thì cháu mới li hôn.

– Dạ ăn tết xong đó bác.

– Vậy ăn tết xong tháng giêng là đám cưới luôn đi.

Tấn và bà Lan cười.

– Dạ con cảm ơn hai bác đã chấp nhận con.

Bà Uyên lên tiếng hỏi.

– Cậu cai пghιệп chưa đó mà đòi cưới.

– Dạ rồi ạ. Con không bao giờ dám động vào nữa đâu ạ.

Lát sau, Tấn kéo Vy ra sau hỏi.

– Sao má em đồng ý hay vậy?

– Anh hỏi chi.

– Anh tò mò muốn biết thôi.

– Em cũng không rõ tại sao nữa. Mà đồng ý là được rồi. Từ nay anh tu chí làm ăn đó nghe không? Không được trở lại con đường пghιệп ngập nữa đâu đó.

– Anh sợ rồi. Chút em về hả?

– Em muốn ở lại đây chơi ít hôm quá! Để em xin má đã.

– Ừ.

Vy và Tấn vào nhà, bà Uyên với ông Mạnh đứng dậy bảo.

– Vy, đi về thôi.

– Má, cho con ở lại đây chơi vài ngày đi, về nhà nằm lên nằm xuống con chán quá!

– Ừ, cũng được, thứ 7 tuần sau má tới đón nha.

– Dạ.

Vy được ở lại nhà Tấn chơi, chiều hôm đó, Vy muốn về lại nhà dì ghẻ nên Tấn đưa đến đó. Vy ngồi kể lại sự thật về Linh Đan cho ông Trung nghe. Ông Trung là người mà Vy gọi bằng ba bao nhiêu năm nuôi dưỡng. Ông Trung nghe chuyện rồi nói.

– Ít hôm, nếu rảnh ba sẽ đến nhà con để gặp mặt Linh Đan một lần. Vậy là Linh Đan là con ruột của ba sao? Mặt mũi nó thế nào ba cũng không biết.

Bà Vĩnh nghe nói đến đứa con riêng thất lạc liền lên tiếng.

– Ông cuốn gối ra khỏi nhà luôn đi.

Ông Trung liền lên tiếng trả lời vợ vừa nói.

– Con ruột của tôi thì tôi phải đi tìm lại chứ sao bà nói tôi đi luôn, bà lúc nào cũng vậy, không bao giờ mở lòng ra được à!?

Bà Vĩnh ngồi bĩu môi bảo.

– Chắc gì nó thèm nhìn mặt ông, từ bé nó đã sống giàu sang rồi. Ông đi tìm cũng chỉ tốn công còn tốn tiền xe.

– Bà chưa gì đã nói vậy rồi.

– Ờ. Ông để rồi coi tôi nói đúng hay sai.

Ông Trung quay sang Vy cười bảo.

– Con cho ba số điện thoại con nhỏ Linh Đan gì đó đi, để ba rảnh ba gọi.

– Con không có số Linh Đan, bởi ở chung nhà nhưng con và nó không hợp nhau. Thôi để con về rồi má con đưa số thì con gửi qua cho ba.

– Ừ. Giúp ba nha. Chứ má nó đi tù rồi còn ai nữa.

Bà Vĩnh bước ra nhìn ông Trung lườm nguýt.

– Ông mà rướt nó về đây là không yên với tôi đâu. Nhà đã chật chội rồi.

– Cái bà này…

***

Bài viết khác

Cạn duyên – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa, bài học đắt giá cho hôn nhân

Đợi cho bà Phấn và ông Sơn ngồi xuống băng ghế, vị thẩm phán cầm tập hồ sơ nhẹ nhàng phân tích, ông bà đã chung sống cùng nhau được 46 năm, cuộc sống ngày trước vất vả như vậy còn vượt qua được, tại sao bây giờ cả hai đã già còn đưa nhau […]

Bản di chúc và nước mắt của mẹ – Cảm động câu chuyện đời thực của người mẹ bất hạnh và cái kết có hậu

Người mẹ Ϯộι nghiệρ 77 tuổi ấy đã được văn ρhòng luật sư hướng dẫn, giúρ đỡ làm xong thủ tục để người em giữ giùm số tiền do chα mẹ để lại một cách hợρ ρháρ mà các con bà không xơ múi được hào nào.Làm xong hết rồi người “ρhật sư” ấy đề […]

Mẹ chính là “củα để dành” quý nhất ở thế giαn – Câu chuyện ý nghĩα nhân văn sâu sắc về tình mẫu Ϯử

Khi tôi đi gần hết cuộc đời tôi mới nhận rα được điều kỳ diệu nhất trên đời này là tôi có Mẹ. Mẹ là ánh sαo, tỏα ánh sáng dịu dàng mαng cho tôi đến thế giαn này. Khi tôi đi đến cuối con đường tôi chợt nhận rα rằng mẹ là người sống […]