Thế là hắn lấy vợ – Phần 6
Trước khi viết tiếp phần 6, mình xin xác định chị đã là vợ của hắn. Nhưng xin giữ nguyên vẫn gọi là chị nha.
Phần 6: Khó khăn.
Cưới nhau xong, chị trở thành một thành viên trong gia đình hắn. Khỏi phải nói, vợ chồng son quấn quýt với nhau thế nào. Chị khéo cư xử, yên ổn trong nhà, thân thiết với cô em chưa chồng. Chỉ mỗi tội, vợ chồng hắn không ưa nổi cô người yêu của em trai hắn. Cái thái độ khinh người ấy, khiến chị nhớ mãi tới tận bây giờ. Cô người yêu hỏi thăm chị làm lương tháng bao nhiêu? Sau khi nghe chị trả lời, liền cảm thán một câu làm chị ngỡ ngàng:” Lương ít thế, chả bằng em mua cái túi xách “. Thế nên sau này khi trở thành em dâu, chị ít va chạm với cô em dâu ấy cho đỡ mệt người.
Hắn ham có con và rất yêu em bé. Nhưng vợ chồng em trai hắn lại đi sau về trước, trong khi vợ chồng hắn thả cửa lại chẳng thấy có tin vui gì! Thấy chị lo lắng, hắn an ủi chị, bảo chị con cái là của trời cho, có muốn cũng không được. Nhưng chắc chị cũng hiểu việc khao khát có con của hắn, chị nhìn thấy hắn dùng hình con của em trai minh làm hình nền điện thoại, cảm nhận được sự thất vọng của hắn mỗi khi chị đến “ngày dâu”. Thế nên chị âm thầm đi khám, và chị khóc: chị bị vô sinh thứ phát!
Chữa trị.
Vô sinh thứ phát không có nghĩa là không chữa trị được, chỉ cần phẫu thuật nội soi là có thể có con tự nhiên. Thế là vợ chồng hắn khăn gói lên bệnh viện Từ Dũ chữa bệnh cho chị.
Khi chị từ phòng mổ chuyển về phòng hồi sức, nhìn chị tái mét, môi khô nứt, người cắm đầy dây truyền nước, hắn thương chị vô cùng. Chị chịu tất cả đau đớn này, để tìm cho hắn và chị một thiên thần. Nhưng thiên thần ấy giờ nơi đâu?
Khi chị khỏe lại, vợ chồng hắn hăm hở tiếp tục quá trình kiếm con. Từ lúc đó, chị chăm đi chùa Ngọc Hoàng, vì chùa ấy chị được các chị em trong cơ quan cho hay rất linh thiêng về đường con cái. Thế là hắn bất đắc dĩ trở thành tài xế riêng của chị, chở chị đi chùa với niềm thành tâm của mình.
Thả cửa cũng được 1 năm sau vẫn chưa có gì, chị bàn với hắn làm thụ tinh nhân tạo. Nỗi khao khát làm mẹ của chị, làm cha của hắn thôi thúc trong lòng. Ngày đi kiểm tra kết quả sau khi chuyển phôi, chị và hắn vỡ oà khi bác sĩ cho hay chị đậu thai, nhưng thai yếu cần phải tĩnh dưỡng. Hắn chở chị về nhà, chạy thật chậm với tốc độ của rùa, chỉ sợ xe dằng xóc làm rơi mất con mình. Chị ngồi sau hắn, chân khép chặt với hy vọng mầm sống nhỏ nhoi trong bụng mình an toàn.
Thế nhưng khốn nạn thay, đơn xin nghỉ việc của chị mà hắn mang lên gửi trên cơ quan, lại không được giải quyết. Cho dù hắn cầm cả hồ sơ bệnh án của chị, với dòng ghi chú của bác sĩ: Thai yếu cần tĩnh dưỡng, vẫn không được chấp nhận. Xếp của chị yêu cầu chị phải lên cơ quan trực tiếp viết đơn mới giải quyết. Hắn lại chở chị lên cơ quan, và chở chị về khi xong xuôi mọi chuyện. Khi ấy, điều mà hắn lo sợ nhất đã xảy ra: hắn mất con! Chị về và trong nhà vệ sinh, chị chảy máu. Chị khóc, khóc cạn nước mắt cho sinh linh bé nhỏ chưa kịp thành hình hài.
Hắn tức giận, muốn lên cơ quan làm cho to chuyện, thậm chí sẵn sàng làm tới cấp trên. Nhưng chị lại an ủi hắn bằng chính lời hắn an ủi chị ngày xưa: con cái là của trời cho!
Tin vui….
Khi nỗi đau đã nguôi ngoai, chị lại bàn với hắn tiếp tục gom góp làm lại quá trình thụ tinh một lần nữa, vì chị vẫn còn phôi dự trữ trong bệnh viện. Hắn lại tiếp tục công việc hằng ngày, vẫn chăm chỉ cày kiếm con với chị, tất cả chỉ vì niềm tin về khả năng 2% có con tự nhiên mà bác sĩ báo cho chị. Ấy vậy mà hắn trúng số: chị có thai!
Chị định dành cho hắn niềm vui bất ngờ, ấy nhưng khi chị báo tin cho người nhà, chị dâu của chị lại điện thoại báo tin cho hắn biết. Khỏi phải nói hắn vui mừng đến cỡ nào. Hắn chạy như bay xuống chỗ chị làm, hỏi chị rằng có phải thật không? Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của hắn, chị mỉm cười gật đầu!
Nguồn : Lý Hải Bắc
Thế là hắn lấy vợ – Phần 7
Thế là hắn lấy vợ – Phần 8
Thế là hắn lấy vợ – Phần 9