Thế là hắn lấy vợ – Phần 7
Phần 7: Hạnh phúc.
Chị mang thai tự nhiên, nên thai khỏe lắm. Cái mầm sống nhỏ nhoi ấy rất ngoan cường, ngoan cường như con người của chị. Cả gia đình hai bên đều vui mừng khi biết tin chị mang thai, tới nỗi bố của chị thắp hương cúng tổ tiên, còn hét to rằng: ” Năm nay nhà ta ăn Tết to!”. Mà công nhận bố chị làm cái Tết to thật, bố và mẹ lụi cụi ngồi gói 50 cái bánh chưng với sự phụ giúp của các con, còn chị ngồi trên ghế xem hắn đang loay hoay phụ giúp xếp lá, tay xoa nhẹ cái bụng đã hơi nhô lên được một tí, ánh mắt rạng ngời hạnh phúc.
Hắn là con trưởng, theo nghĩa đen. Ở ngoài quê hắn, hắn còn là trưởng họ! Thế nên hắn có trách nhiệm nặng nề ghê lắm, dù rằng hắn được sinh ra trong miền Nam, học phát âm của cô giáo người miền Nam, và hắn nói rặc giọng miền Nam. Mỗi khi hắn nói nhanh, người ngoài quê chả hiểu hắn nói gì!
Hắn chở chị đi khám thai khi cái thai được 4 tháng. Bác sĩ nói rằng bé giống ba nó! Không rõ ràng nhưng ai mà chẳng biết. Chị định dấu, xem hắn có buồn nếu như chị nói thai là con gái hay không? Nhưng chị quên rằng, có được thiên thần nhỏ đã là hạnh phúc đối với hắn. Thế mà hắn nghe lỏm được chị nói chuyện qua điện thoại với người nhà khi đang đứng chờ hắn tới rước, biết được là con trai, hắn cười suốt trên đường chở chị về. Hắn trúng độc đắc cặp đội rồi!
Chẳng thẹn là con trai của hắn, nghịch như quỷ trong lúc còn nằm trong bụng mẹ như lời mẹ hắn nói, bé quậy khỏe lắm. Nhiều khi đang nằm trên giường, thằng bé đạp vào bụng mẹ nó mạnh tới nỗi thành bụng gồ lên. Mỗi lần như thế, chị rối rít gọi hắn: “Anh ơi, xem con đạp em nè”. Hắn cười lớ phớ, mắng yêu thằng bé còn đang mải mê quẫy đạp: “Cha anh, quậy vừa thôi cho mẹ anh còn nghỉ chứ”. Nói thế, chứ hắn và chị đều mong mỏi cho con chào đời.
Hôm cuối cùng đi khám, bác sĩ chỉ định sinh gấp vì thằng bé bị nhau quấn cổ. Sáng ngày mai lên bệnh viện sinh, tối hôm ấy thằng bé đạp mẹ bể ối, làm cả nhà hốt hoảng, chở chị gấp lên bệnh viện trong đêm.
Ngày chị đi sinh, chỉ có hắn và mẹ của chị tháp tùng, vì mẹ của hắn đau bệnh liên miên, sức khỏe yếu nên không chăm chị được. Ngược lại, mẹ của chị khỏe lắm, dù lớn hơn mẹ hắn gần chục tuổi. Bà còn có thể hai vai gánh hai xô nước tưới rau mà đi phăm phăm, hắn đi theo mệt muốn xỉu. Mẹ vợ hắn quay lại, thấy hắn như vậy thì cười, bảo hắn quay về lo cho vợ, mẹ làm tí là xong ấy mà. Mẹ chị theo chị lên bệnh viện, chăm con gái khi sinh. Nói thật, hắn may mắn vì có bà đi theo, chứ lần đầu làm cha, hắn lóng ngóng chả biết làm gì.
Chị sinh khó, vì thắng bé lớn quá, còn nhau quấn cổ nữa, nên phải sinh mổ. Thời gian chờ đợi thông báo chị mổ an toàn là quãng thời gian chờ đợi dài nhất hắn từng trải qua. Lúc nhận chị và con trên băng ca đẩy về phòng, thằng bé khóc. Tổ cha nó, nó đói, khóc vang cả phòng.
Chị đang đau và mệt sau ca sinh, nhưng khi nghe con khóc, chị cố gắng nghiên người cho thằng bé được bú mẹ, được thưởng thức những dòng sữa mẹ ngọt ngào đầu tiên, như chào mừng con yêu đã đến bên mẹ. Thằng bé háu ăn, ti mẹ nghe chụp chụp, vang cả căng phòng có đầy những người mẹ khác và con đang nằm nghỉ. Ai cũng ngước nhìn qua chỗ nó, xem bé nào ti mẹ mà ngoan vậy! Nhìn cảnh ấy, hắn cười, cười với một dòng nước mắt lăn dài. Chào mừng con đến với ba mẹ!!!
Nguồn : Lý Hải Bắc