Phía trước là cầu vồng – Chương 30

Tác giả : An Yên

Ngọc vừa ra khỏi Biệt thự, bà Khuê bực bội gọi cho Bảo Long. Anh vừa họp giao ban đầu tuần xong, thấy cuộc gọi của mẹ, vội nghe máy:

– Hoàng phu nhân nhớ con trai sao?

Bà Lan Khuê bực dọc:

– Long, hai ngày qua con đi đâu?

Có nghĩ bằng ngón chân, anh cũng biết vì sao mẹ lại hỏi mình câu đó. Chắc chắn sáng nay Ngọc đã qua nhà tỉ tê gì đó với bà. Long nhún vai:

– Ồ, mẹ yêu dạo này rảnh rỗi nên quan tâm tới cả những ngày nghỉ cuối tuần của con trai sao?

Bà Khuê gắt lên:

– Mẹ đang hỏi, sao con né tránh không trả lời?

Bảo Long cười:

– Việc gì con phải tránh ạ. Hai ngày cuối tuần, con đưa Thư đi chơi Đà Lạt!

Bà Khuê nhẹ giọng:

– Long ơi là Long, con bé đó cho con ăn bùa mê tђยốς lú gì mà mày cứ dính nó như sam vậy. Ban đầu mẹ tưởng mày chỉ vui đùa nên không ngăn cản mạnh. Nhưng đã gần hai tháng rồi, mày càng mê luyến nó, không chịu dứt bỏ thì mẹ không thể ngồi yên được.

Long ngạc nhiên:

– Tại sao con phải bỏ cô ấy? Con nhớ không nhầm thì đã nói với mẹ rồi mà, Thư sẽ là vợ của con!

Bà Khuê ᵭ.ậ..℘ bàn quát:

– Hỗn láo! Ngữ nhà quê ấy không có cửa bước vào đây. Nó là cái mỏ khoét của y chang con chị gáι mất nết của nó. Chỉ có con và Bá Trọng ngu ngốc nên si mê chạy theo mà thôi! Con còn bỏ công bỏ việc đưa nó đi chơi, lương bác sĩ được bao nhiêu mà làm thế hả?
Bảo Long mỉm cười:

– Lương của con được bao nhiêu có liên quan gì đến mẹ sao? Từ khi mười sáu tuổi, con đã ʇ⚡︎ự lập rồi, giờ mẹ hỏi lương của con để làm gì? Mỗi lần mẹ đi Shoping tiêu tới hàng chục triệu, mẹ chả bảo với con có tiền để hưởng thụ còn gì? Lâu nay con chỉ biết học tập và làm việc, giờ là lúc hưởng thụ đấy!

Bà Khuê giảng giải, với Bảo Long, bà phải nhẹ nhàng theo lối lạt mềm buộc chặt, nếu không chỉ tan tành cả mà thôi:

– Long, tại sao con Ngọc nó nết na, giỏi giang con lại không yêu, con chạy theo một đứa con gáι còn tuổi đi học, chưa kiếm nổi tiền lo cho bản thân. Ngọc chín chắn nên nó không thèm để tâm, gặp phải đứa khác nó đã làm ầm lên rồi đấy!

Nghe mẹ nhắc đến Ngọc, bàn tay của Bảo Long nắm chặt. Nghĩ lại những gì diễn ra ở Đà Lạt, anh chỉ muốn lao đến Ϧóþ cổ cô ta cho lộ hết cái thói nham hiểm ra. May cho cô ra biết sợ nên nhanh chân đi khỏi thành phố C. Anh nhướn cặp lông mày rậm:

– Cô ta có quyền quái gì mà dám làm ầm lên với con? Ai là mỏ khoét thì hạ hồi ρhâп giải ạ. Con phỉ nhổ vào cái nết na giả tạo ấy. Mới đầu tuần, mẹ đừng để tâm trạng con bớt vui vẻ!

Bà Khuê vẫn chưa bỏ cuộc:

– Con đã làm gì mà Ngọc nó đăng kí đi học chuyên sâu ở Pháp cả năm trời. Nó lên Đà Lạt làm việc, tình cờ thấy con và con nhỏ đó. Nó đau khổ nên mới quyết định rời đi. Long à, con nghĩ đi, cả tuổi thơ và thanh xuân của nó dành cho con…

Bà vừa nói tới đó, Bảo Long cắt ngang lời:

– Nhờ mẹ chuyển lời con tới cô ta: Muốn biến đi đâu thì đi, đi càng xa càng lâu càng tốt. Còn cứ lởn vởn giở trò sau lưng con một lần nữa, thì cô ta ҳάc định ૮.ɦ.ế.ƭ không toàn thây với con đấy. Con bận rồi, không rảnh để hầu chuyện mẹ nữa. Tạm biệt mẹ!

Long nói xong thì tắt máy và đi làm việc của mình. Bà Lan Khuê bực dọc chuẩn bị váy áo để đi uống cà phê với mấy bà bạn cho khuây khỏa. Ông Hoàng Thông chồng bà thấy mặt vợ khó đăm đăm, vội lại hỏi han:

– Người đẹp Lan Khuê nay có việc gì buồn sao?

Bà Khuê thấy chồng một thân tây lịch lãm từ tгêภ lầu đi xuống thì ngạc nhiên:

– Ông đi làm trễ vậy? Tám giờ rồi còn gì!

Ông Thông gật đầu:

– Ừ, chín giờ sáng nay có cuộc họp Hội đồng quản trị quan trọng, tôi cần chuẩn bị một chút. Ban nãy hình như tôi nghe tiếng con bé Ngọc tới?

Bà Khuê cằn nhằn:

– Nhắc đến con bé mà thấy Ϯộι nghiệp! Cũng vì thằng con trời ᵭάпҺ của ông đấy. Yêu đương không đúng ᵭốι Ϯượпg làm con Ngọc nó thấy mệt mỏi và xin sang Pháp đi học một năm trời đấy! Tôi định ra giêng bắt thằng Long về đây tổ chức đám cưới mà con bé Ngọc bảo tháng sau nó đi rồi. Ông bảo có tức không, con với cái, nó cứ phải khiến tôi tức điên mới thỏa lòng mà.

Ông Hoàng Thông đi lại gần vợ:

– Bà càng điên thì nó càng thỏa mãn. Nó đang cố chọc điên bà mà. Thôi, đi chơi hay Shoping cho đỡ bực đi!

Bà Khuê vẫn chưa chịu dừng lại:

– Bích Ngọc nó nết na là thế, thấy con kia bám riết lấy thằng Long thì nó nhường đó. Ngọc đâu phải loại mánh khóe mà đi giành giật tình cảm, người có học là thế, cư xử rất điềm đạm và tình cảm. Đâu như cái ngữ nhà quê kia, bỏ bùa cho thằng Long si mê rồi bám dai như đỉa.

Ông Thông bật cười:

– Bà cứ nói y như mình chứng kiến không bằng. Theo tôi, chuyện của Bảo Long cứ để yên thế đã. Bà lạ gì nó, bà càng hoảng nó càng bất cần. Vả lại, hai con bé đều đang học, cứ bình tĩnh.

Bà Khuê chưng hửng:

– Ông hôm nay làm sao thế? Con mình bao nhiêu tuổi rồi, cưới vợ còn sinh con chứ? Vả lại Bích Ngọc và con bé kia không cùng đẳng cấp, đừng dùng cái cụm từ ” hai con bé”, nghe ngứa tai lắm!

Bố Bảo Long vỗ vỗ lưng vợ:

– Thôi, bà hạ hỏa đi, giận nhanh già lắm. Tôi đi làm đây!

Nói xong, ông ra xe và phóng đi. Bà Khuê cũng hậm hực một chút nữa rồi mới thay đồ, trang điểm và tới quán cà phê cùng mấy bà bạn.

Trưa hôm đó…

Vì hôm nay chỉ học có ba tiết nên Thư về sớm. Cô nhờ người bạn chở về phòng trọ rồi lấy xe máy ra siêu thị mua đồ nấu nướng. Muốn tạo cho Long sự bất ngờ nên Thư không nhắn tin cho anh. Chắc anh cũng bận nên chẳng thấy liên lạc với Thư, vả lại anh cũng muốn cô tập trung học.

Nấu xong xuôi, Đan Thư xếp hết vào chiếc cặp l*иg năm ngăn và đi tới khoa Ngoại Chấn Thương của Bệnh viện Thiên Vĩ. Đang ngó nghiêng trước cửa khoa Ngoại, Thư giật mình bởi tiếng gọi:

– Bé Thư!

Là anh rể, Thư gãi đầu gãi tai – lần nào đưa cơm cho Bảo Long y như rằng gặp anh Bá Trọng, ngại ҡıṅһ ҡһủṅɢ luôn:

– Anh rể đi đâu vậy ạ?

Ánh mắt Bá Trọng lóe lên mấy tia ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ:

– Trời, đây là Bệnh viện của anh mà, run quá hóa lẫn hả bé Thư? Em đưa cơm cho Bảo Long hả?

Đan Thư cúi đầu, di di chân tгêภ sàn gạch:

– Dạ, vì…

Bá Trọng bật cười:

– Rồi rồi, lại điệp khúc ” vì em không biết sẽ gặp anh nên không làm thêm phần cơm cho anh” đúng không?

Bị bắt bài, Đan Thư lúng ta lúng túng:

– Anh rể…toàn nói đúng!

Trọng xoa đầu Thư:

– Bảo Long có ca phẫu thuật, khoảng ba mươi phút nữa mới xong. Ở đây không có phòng riêng, em lên phòng anh ngồi tạm, lát nữa nó xong việc, anh kêu nó qua đó, được không?

Đan Thư bặm môi suy nghĩ rồi rụt rè:

– Có…tiện không anh rể? Hay là anh ấy bận thì em về…

Bá Trọng lắc đầu:

– Ngại gì? Anh em mà ngại sao? Em đã cất công nấu nướng và mang tới đây, ai lại để em về? Đi lên phòng anh đã!

Đan Thư lẽo đẽo theo anh Bá Trọng lên phòng. Anh rể quẹt thẻ rồi dẫn cô vào trong, chỉ xuống ghế sofa cho cô ngồi xuống rồi nói:

– Em ngồi đây đợi một lát nhé, anh đi ăn với Vĩ. Em yên tâm đi, ngoài vợ chồng anh, Vĩ và Long thì không ai được phép vào đây khi chưa có sự đồng ý của anh!

Đan Thư gật đầu cảm ơn anh rể và ngồi đợi. Anh Bá Trọng rất gọn gàng sạch sẽ, bàn làm việc đặt mấy khung ảnh nhỏ của gia đình , ảnh cưới và hai bé Bơ, Bắp. Nhìn cuộc sống của chị gáι sau bao bão giông, Thư ước gì mình và Bảo Long cũng có một kết thúc trọn vẹn và đẹp đẽ như vậy.

Bảo Long vừa ra khỏi phòng mổ, cầm điện thoại lên thấy tin nhắn của Bá Trọng:

– Phẫu thuật xong lên phòng tôi có việc nhé! Cứ mở cửa vào nha!

Dù bụng đã réo òng ọc, nhưng đọc tin nhắn đó, anh vội rảo bước lên phòng Bá Trọng. Vừa mở cửa bước vào, Long ngơ ngác khi thấy Thư ngồi tгêภ sofa:

– Ơ, sao em lại ở đây? Anh rể đâu em?

Đan Thư nhoẻn cười:

– Dạ anh Bá Trọng bảo em đợi anh ở đây. Ban nãy em đứng dưới khoa Ngoại nhưng không biết anh ở phòng nào, may gặp anh rể mới biết anh bận phẫu thuật.

Bảo Long nhìn cặp l*иg cơm, đáy mắt lóe lên những tia thương cảm:

– Em đi học căng thẳng rồi, về nấu cho cực vậy?

Thư liếc anh:

– Đấy, người ta mất công nấu nướng đem tới còn bị trách.

Bảo Long ngồi xuống vuốt mái tóc cô, tham lam nhá nhẹ tai Thư khiến chút dỗi hơn bay đi sạch sành sanh:

– Ai dám trách chứ, là anh thương vợ vất vả…

Thư đẩy nhẹ anh:

– Này, đang ở phòng anh rể đấy!

Bảo Long bật cười:

– Nó đã biết anh và em ở đây thì đảm bảo tới đầu giờ chiều mới quay lại. Chắc nó sang phòng Vĩ nghỉ ngơi rồi!

Đan Thư áy náy:

– Thế á? Các anh hiểu nhau quá! Vậy thì ngại thật.

Bảo Long vừa lấy những khay đồ ăn đặt lên bàn vừa nói:

– Không sao đâu, bạn bè mà, lại sắp sửa là người một nhà nữa! Phải tạo điều kiện cho em út chứ!

Cô vui vẻ ngồi ăn cùng Long rồi dọn dẹp đồ ra về. Chiều hôm đó, cô đi học và tối tới Shop NEW. Bảo Long lưu luyến cô bằng nụ hôn mê đắm rồi đưa cô ra cổng Ьệпh viện, chờ bóng cô nhỏ xíu mới đi trở vào.

Bảy giờ tối, tại Shop NEW…

Hôm nay là ngày đầu tuần nên đáng ra lượng khách vừa phải. Nhưng đây đang là cuối thu nên những sản phẩm chăm sóc da lại lên ngôi. Vì vậy, khách ra vào liên tục. Các nhân viên bán hàng đứng đến mỏi cả chân, nhân viên thu ngân như Thư cũng căng cả mắt , Bảo Long nhắn cũng không kịp trả lời được.

Tám giờ ba mươi phút tối, tay cô đang thoăn thoắt thao tác tгêภ máy tính, bỗng Thư nghe tiếng một nhân viên:

– Dạ chào phu nhân ạ!

Cô không quan tâm lắm, chắc là bà lớn nào đó nên Thư vẫn dán mắt vào màn hình máy tính. Bỗng một giọng nói khá quen vang lên:

– Đan Thư, cô làm việc ở đây sao?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *