Phía trước là cầu vồng – Chương 22

Tác giả : An Yên

Bà Thảo sững người. Vợ chưa cưới? Nếu cô gáι trước mặt bà nói đúng thì chả phải con gáι nhỏ của bà đã chen chân vào hạnh phúc nhà người khác, kẻ bị người đời gọi là ” trà xanh ” sao? Từng chịu đựng cảnh gia đình tan nát vì những kẻ như thế, bà hiểu hơn ai hết cảm giác bị phản bội. Bố mẹ bà nói Bảo Long là người tốt, cậu ấy là bạn thân của Bá Trọng, không thể phản bội một cô gáι để đi theo người khác. Con gáι bà cũng không thể là người phá nát hạnh phúc nhà người ta bởi nó hiểu mẹ đã phải chịu đựng nỗi đau, sự dày vò đó như thế nào. Cũng có nhiều cô gáι từ quê ra thành phố rồi thay tính đổi nết, chạy theo những thứ phù phiếm xa hoa. Nhưng Đan Thư bé nhỏ của bà không như thế được. Cố trấn tĩnh lại, bà Thảo nói với cô gáι trước mặt:

– Sao tôi tin được lời cô đây? Nếu không chê, mời cô vào nhà trò chuyện!

Bích Ngọc gật đầu:

– Cháu sẽ cho bác thấy bằng chứng ạ!

Bà Thảo chột dạ. Có bằng chứng chẳng phải là đúng sao? Bà đi trước, cô gáι sang trọng theo sau. Vào tới nơi, Bích Ngọc chào hai người đang ngồi xem ti vi:

– Cháu chào ông bà ạ!.

Thấy có khách, ông ngoại Đan Thư tắt ti vi và quay sang nhìn cô gáι vừa tới. Bà Thảo chỉ chiếc ghế rồi nói:

– Cháu ngồi đi!

Bà quay sang bố mẹ:

– Cô gáι này ʇ⚡︎ự nhận là vợ sắp cưới của Bảo Long!

Ông ngoại Thư sửng sốt:

– Có chuyện đó sao? Không thể nào!

Ngọc cúi đầu, giọng rưng rưng:

– Cháu không nói sai đâu ạ. Cháu và anh Bảo Long được hứa hôn từ nhỏ, gia đình hai bên đã qua lại nhiều năm nay. Công ty gia đình cháu trực thuộc Tập đoàn nhà anh ấy. Cháu chờ đợi anh ấy hơn mười năm khi Bảo Long học và làm việc ở Pháp. Khi anh ấy về, vì Bệnh viện còn thiếu bác sĩ giỏi nên anh Long bận rộn, việc tổ chức đám cưới đành gác lại. Bỗng nhiên khoảng hai tháng nay anh ấy thay đổi, lạnh nhạt với cháu và vừa rồi bất ngờ nói hủy hôn vì yêu Đan Thư nhà bác. Bác ơi, bác nghĩ xem, một gia đình quyền thế như nhà anh Long sao có thể kết hôn với một cô sinh viên có gốc gác nông thôn như con gáι bác ạ?

Cái điều này bà cũng từng nghĩ khi Trúc Linh yêu Bá Trọng. Nhưng rồi sau đó, tất cả mọi khoảng cách bị xóa nhòa bởi sự chân thành của gia đình thông gia. Cô gáι này nói có vẻ thê thiết lắm. Nếu con bé Đan Thư là người chen vào họ, bà sẽ không bao giờ chấp nhận dù nó yêu cậu kia đến thế nào. Những thông tin cô gáι này nói cũng có lý vì theo như Bảo Long kể thì cậu ấy về Việt Nam sau mười một năm học và làm việc ở Pháp. Khi mới về, do Bá Trọng nghỉ hơn một năm trời đi du lịch cùng Trúc Linh nên những bác sĩ cốt cάп ở Bệnh viện rất bận rộn. Và theo như cô ấy nói thì cô đã hi sinh chờ đợi Bảo Long, đến khi có thể tổ chức đám cưới thì Long hủy hôn vì con gáι bà. Tuy nhiên, không phải bà bênh con, mà do niềm tin dành cho con gáι quá lớn nên bà Thảo nghĩ mình nên bình tĩnh. Trúc Linh cũng từng vì trà xanh mà suýt mất ๓.ạ.ภ .ﻮ, giờ đến Đan Thư. Bà không biết trong câu chuyện này, con bà hay cô gáι ngồi trước mặt mới là kẻ thứ ba nên bà cần bình tĩnh và công tâm.

Nhìn khuôn mặt đăm chiêu của bà, Bích Ngọc bật khóc:

– Bác gáι, gia đình anh Long đã tìm hiểu hoàn cảnh của Đan Thư. Bác cũng từng bị phản bội vì không sinh được con trai, ba mẹ con bác từng bị nhà nội đuổi ra khỏi nhà để chồng bác dắt vợ mới về. Dù sau này người đó đã phá tan nhà họ Dương nhưng chắc bác hiểu cái cảnh bị phản bội, cảnh nhìn chồng mình đầu gối tay ấp với người đàn bà khác đúng không bác? Nói vậy để bác hiểu cháu đến đây là bước đường cùng rồi. Nếu bác không khuyên con gáι bác dừng lại, với thế lực của gia đình Bảo Long, chưa biết rằng bố mẹ anh ấy sẽ làm gì con bác đâu ạ. Cháu nghĩ Thư trẻ người non dạ, thấy đẹp thấy giàu mà ham, trèo cao rồi ngã đau nên mới có lòng đến đây trước khi bố mẹ anh Long tìm đến con gáι bác đó ạ!

Những lời nói trong nước mắt của cô gáι đó như một nhát dao đâm vào vết thương đã lành sẹo của bà Thảo. Dù nó không khiến cho bà đau đớn như khi chuyện đó xảy ra nhưng nó khiến bà cảm thấy nhói lòng. Bà không muốn con mình thành kẻ xấu xa như thế. Bà Thảo cố lấy bình tĩnh và nói:

– Nếu tất cả mọi chuyện như cô nói, tôi sẽ không bao giờ để Đan Thư tiếp cận cậu Long nữa. Nhưng tôi không thể nghe chuyện từ một phía. Tôi sẽ gọi hai đứa nó quay trở lại đây cùng làm rõ trắng đen. Bảo Long vừa đi được một lúc, chắc chưa tới thành phố đâu!

Nghe đến đó, Ngọc bỗng tái mặt. Nghĩ tới cảnh Bảo Long nhìn thấy cô ở đây đã đủ khϊếp sợ rồi. Nhưng rất nhanh, Ngọc lấy lại bình tĩnh:

– Không cần đâu bác ạ, cháu biết em Thư trẻ con nên tới nói chuyện với bác. Chứ cháu có nói vài lần nhưng thấy Thư mồm mép ghê quá, cứ như kẻ không có học vậy. Còn nếu bây giờ bác chưa tin thì để cháu gọi cho mẹ anh Bảo Long!

Nói rồi, Ngọc bấm cuộc gọi vi deo cho bà Lan Khuê. Rất nhanh, bà nghe máy:

– Bích Ngọc, con có khỏe không?

Ngọc lau vội giọt nước mắt:

– Dạ con khỏe ạ, mẹ có khỏe không ạ?

Bà Khuê không trả lời câu hỏi của Ngọc mà nhíu mày hỏi lại:

– Con sao đấy? Sao lại khóc? Mà con đang ở đâu vậy?

Bích Ngọc mỉm cười nhưng giọng sụt sịt:

– Dạ con buồn buồn nên khóc thôi ạ. Con mong ngày về thành phố A quá ạ. Ở thành phố C cô đơn quá. Con đang ở nhà bạn ạ!

Bà Khuê giọng tình cảm:

– Con lại buồn thằng Bảo Long đúng không? Cái thằng, con tới đó mà nó không đưa con đi dạo cho khuây khỏa sao?

Bích Ngọc rưng rưng:

– Dạ con bận học nên cũng không có thời gian đi chơi ạ. Còn anh Bảo Long thì đã quên con mà mẹ. Hôm nay anh ấy cùng Đan Thư về nhà em ấy ra mắt. Con nghĩ chắc con yêu anh ấy đến điên rồi mẹ ạ, con cứ vô thức đi sau anh ấy. Đến khi con thấy họ cùng về quê nhà Thư mới giật mình, là con ʇ⚡︎ự làm đau con mẹ ạ!

Bà Lan Khuê an ủi:

– Con đừng buồn. Mẹ đã nói rồi, gia đình họ Hoàng chỉ chấp nhận con là dâu, không có Thư thiếc gì đây hết. Nó có về ra mắt hay gì thì mẹ cũng không kết thông gia với lũ nhà quê ấy. Mẹ sẽ làm chủ cho con!

Bích Ngọc gật đầu:

– Con cảm ơn mẹ. Dù không là con dâu của mẹ nhưng con vẫn luôn biết ơn mẹ. Con hi vọng anh Bảo Long chỉ nhất thời say nắng thôi. Mẹ nghỉ đi ạ, trò chuyện với mẹ, con đỡ buồn rồi ạ!

Tắt máy, Bích Ngọc lau nước mắt nhìn bà Thảo:

– Đấy ạ, bác thấy chưa ạ? Bác nghe rõ mẹ anh ấy nói chưa ạ?

Bà Thảo im lặng không biết nói gì cả. Nếu đến mẹ của Bảo Long cũng khẳng định như vậy thì con gáι bà đâu có lối để vào nhà họ nữa. Trước đây ông Đạt vì nhu nhược răm rắp nghe theo mẹ, lại thêm thói trăng hoa nên đã đẩy cuộc hôn nhân xuống vực thẳm, giờ ân hận cũng chẳng níu kéo được nữa. Nếu những lời đó là đúng thì con gáι bà chỉ có khổ sở mà thôi. Trừ khi Bảo Long phải là người cực kì bản lĩnh. Nhưng người như vậy hiếm lắm. Dù sao, nhân vật chính vẫn là cậu ấy. Người mẹ hiền linh tính có gì đó không ổn. Tại sao biết Bảo Long về ra mắt mà chờ cậu ấy đi cô này mới vào nhà bà? Tại sao cô Ngọc này lại không muốn bà gọi Bảo Long tới để ba mặt một lời? Nghĩ vậy, bà móc chiếc điện thoại trong túi quần, đặt lên đùi để đảm bảo cô gáι kia không thấy và bắt đầu bấm gọi con gáι. Số điện thoại các con đã lưu cho bà theo số thứ ʇ⚡︎ự 1, 2, 3 nên không phải tìm tên, gọi nhanh lắm. Ngay lập tức, Đan Thư nghe máy:

– Mẹ, có chuyện gì sao ạ?

Thư biết, thông thường, mỗi lần cô về, mẹ sẽ gọi cho Thư xem đã tới thành phố chưa, có thế mẹ mới yên tâm. Nhưng hôm nay cô đi cùng Bảo Long, bà cũng biết cô còn sang nhà ba nữa, sao lại gọi nhanh vậy, cô đoán là có chuyện rồi.

Thấy con gáι nghe máy, bà Thảo lúc này mới đưa máy lên tai và nói nhanh:

– Hai đứa quay lại nhà đi. Có một cô gáι tên Ngọc đến bảo là vợ chưa cưới của Long đang khóc lóc ở đây. Về giải quyết ngay cho mẹ! Đừng để mẹ phải xấu hổ với tổ tiên!

Đan Thư nghe đến đó, tâm tình như trôi xuống hố sâu. Là chị Ngọc sao? Cô và Bảo Long đang ngồi chơi với bà nội và ba, định chào ra về. Nhưng thế này thì phải quay lại đã. Cô sẽ không bao giờ để bất kì ai đụng vào gia đình mình. Chị ta có quyền gì mà tới làm phiền mẹ Thư chứ?

Bảo Long thấy Thư bỗng trầm ngâm liền hỏi:

– Em, mẹ gọi có chuyện gì thế?

Thư thay đổi sắc mặt, vì cô không muốn bà và ba bận tâm chuyện này:

– À, mẹ chuẩn bị mấy thứ mà ban nãy quên đưa ra xe. Giờ mình quay lại nhà lấy để kịp về thành phố nha anh!

Bảo Long nhíu mày:

– Ôi trời, mẹ lại cứ lo con đói!

Bà nội Đan Thư cười:

– Bà cũng có một ít gạo sạch, các con đưa xuống ăn nhé!

Đan Thư xua tay:

– Thôi ạ, bà và ba để mà ăn. Hai người già rồi, làm đã mệt lại còn cho chúng con nữa!

Bà nội lắc đầu:

– Không, con nhận cho bà vui. Ở quê có thiếu gì đâu!

Bảo Long cảm ơn bà rồi cầm bao gạo bỏ vào cốp xe và cùng Thư quay lại nhà bà Thảo. Chờ anh khởi động xe rồi, Thư mới nói:

– Chị Bích Ngọc đang ở nhà em!

Bảo Long trố mắt:

– Cái gì? Cô ta dám đến đây?

Vừa nói, anh vừa khẩn trương nhấn ga phóng đi.

Trong khi đó, tại nhà bà Thảo, Ngọc sau khi nghe mẹ của Thư gọi điện thoại thì vội đứng dậy:

– Bác không tin con ư? Không ngờ bác lại bênh con gáι, con bác chen vào hạnh phúc của người khác mà bác còn thế. Vậy thì cháu đã đặt niềm tin sai chỗ rồi! Cháu xin phép bác!

Thấy thái độ bất thường của Ngọc, bà Thảo lắc đầu:

– Cô gáι, cô sai rồi. Nếu bênh con, tôi việc gì phải gọi nó về làm rõ trắng đen làm gì? Nếu cô đúng thì cần ba mặt một lời chứ?

Bích Ngọc mỉm cười:

– Bác ơi, có gã đàn ông nào ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ mà nhận mình sai không ạ? Bảo Long rất nóng tính, cháu biết trước sau gì anh ấy cũng về bên cháu thôi. Nhưng cháu muốn bác rõ về bộ mặt của con gáι bác, để sau anh Bảo Long thì bé Thư đừng phá hạnh phúc nhà ai nữa.

Bích Ngọc không biết rằng Bảo Long chưa ra khỏi làng, cô ta nghĩ Long và Thư đã đi khá xa rồi, nếu quay lại đây cũng phải mất mười lăm đến hai mươi phút. Vì thế, Ngọc nói cho đã miệng rồi cầm túi ҳάch và chào ra về. Nào ngờ, bước chân của cô ta còn chưa ra khỏi phòng khách thì đã nghe tiếng xe phanh gấp. Cô ta khựng người lại, còn chưa kịp định hình thì Bảo Long đã rảo những bước dài và đứng trước mặt:

– Con xin lỗi ông bà, xin lỗi mẹ, việc này để con giải quyết ạ!

Rồi anh hất hàm hỏi Ngọc:

– Cô tới đây làm gì? Tôi và cô liên quan gì nhau hả? Cô phiền tôi chưa đủ hay sao mà còn dám tới đây phiền nhà vợ tôi?

Bà Thảo thấy thái độ của Bảo Long liền dịu giọng:

– Con bình tĩnh, ông bà già rồi, huyết áp không ổn định, mọi việc cứ giải quyết hòa bình. Cô đây nói hai người đã hứa hôn và bao năm chờ đợi con. Hai người chuẩn bị cưới thì Đan Thư xuất hiện và con hủy hôn. Ban nãy cô ấy có gọi cho mẹ con và bà ấy cũng khẳng định như vậy!

Bảo Long kéo ghế mời bà Thảo ngồi:

– Mẹ ngồi đi ạ! Ngày đầu tiên về đây mà con khiến mẹ phiền lòng rồi. Con sẽ giải quyết ổn thỏa, mẹ yên tâm ạ!

Rồi anh quay sang Ngọc:

– Tôi tuyên bố trước trời đất, Hoàng Bảo Long này chỉ yêu và cưới một mình Dương Đan Thư. Từ khi sinh ra tới giờ, tôi chưa bao giờ rung động trước ai ngoài cô ấy. Còn bây giờ, tôi sẽ làm rõ tất cả ngay tại đây. Và tôi nói cho cô biết, nếu tối nay cô không qùγ xuống xin lỗi ông bà và mẹ vợ tôi thì đừng hòng ra khỏi làng này và cái công ty Trần Anh nhà cô sẽ biến mất trong sáng ngày mai!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *