Ông và cháu 1
Tác giả: Phạm Thị Xuân
PHẦN I
Ông Quý lê chân tгêภ vỉa hè, vừa đi vừa rao “Ai hoạn heo không? Có ai hoạn heo không?”. Tiếng ông khản đặc và càng lúc càng yếu dần. Dáng ông đi hơi xiêu vẹo, nửa vì mệt, nửa vì đói. Cả nửa ngày nay, ông chưa có hột cơm nào bỏ vào bụng. Buổi sáng, ông chỉ kịp ăn ổ bánh mì chan chút nước ϮhịϮ lót dạ rồi đi làm ngay. Thật ra, ông chẳng có việc gì phải vội thế, nhưng đó là thói quen mấy chục năm nay của ông, ông không thể thay đổi mà cũng không cần phải thay đổi.
Ông Quý vẫn vừa đi vừa rao cái câu quen thuộc của mình. Tay ông cầm một chiếc cần tre trông cứ giống như một chiếc cần câu cá nhưng sợi dây nối vào cần là dây dừa, dùng để bắt trói con heo cần hoạn, bên dưới cần có treo lủng lẳng một chiếc lọ đựng vôi, loại vôi các bà dùng để ăn trầu, để sát trùng vết thương con vật. Dụng cụ của ông còn có một con dao nhíp, mấy cái kim và một cuộn chỉ nữa. Khi vui, ông thường đùa với con cháu ông đó là chiếc cần câu cơm của ông.
Ông Quý nhìn lại cái biển đề tên đường, mắt ông nhấp nháy liên tục vì nắng. Cái nón nhựa trắng ông đội không đủ che những tia nắng như thiêu như đốt trong một ngày hè ở Huế. Ông ᵭάпҺ vần mãi rồi cũng đọc được cái tên đường, thật không uổng công ngày trước ông đã theo học lớp bình dân học vụ. Lớp đó do mấy cậu trai trẻ dạy. Lúc đầu, ông không muốn đi, lớn đầu rồi còn đi học với mấy đứa con nít, trong đó còn có hai đứa con của ông nữa. Sau vợ ông thúc ép quá, bà cũng muốn biết chữ nên rủ ông cùng đi và bây giờ, ngẫm lại cũng thấy có ích. Hôm trước, con bé cháu ông nói có người ở đường Phan Chu Trinh này nhắn ông đến hoạn giúp đôi heo giống, sao ông đã đi lui đi tới mấy ʋòпg, sợ nhầm ông còn đọc tên đường nữa, mà không có ai gọi ông. Khổ nỗi, ông không nhớ tên người đó, cũng không nhớ số nhà, đầu óc ông mấy lúc gần đây xem ra đã bắt đầu chóng quên rồi. Ông Quý lại đi thêm một đoạn nữa, rồi chợt dừng lại, ngồi bệt xuống một gốc cây ven đường. Chừng như ông đã quá mệt rồi, không thể đi tiếp nữa. Ông rút ra trong túi áo bà ba một chiếc khăn cũ nhàu nát lau những giọt mồ hôi tгêภ trán. Cháu ông đã bỏ chiếc khăn đi mấy lần nhưng ông kiên quyết lấy lại cho bằng được. Ông nhìn xuống đôi bàn chân phồng rộp lên vì đi bộ nhiều và thở dài. Sau đó, ông lấy tay xoa Ϧóþ nhẹ cho chúng đỡ đau. Rồi ông dựa người vào gốc cây, ngủ thϊếp đi lúc nào không biết.
Không biết ông Quý còn ngủ như thế trong bao lâu nếu không có người lay gọi ông:
-Ông ơi, sao ông nằm đây thế?
Ông Quý nhướng mắt lên nhìn. Trời vẫn nắng chang chang. Cái nắng gay gắt ấy làm ông lóa mắt, ông chưa nhận ra ngay người ngồi bên cạnh ông là ai.
-Ông ơi, ông sao vậy? Cháu đây mà!
Giọng nói quen thuộc của con Thu, cháu ông, khiến ông tỉnh hẵn. Ông ngồi phắt dậy, không trả lời cháu mà lại hỏi nó:
-Thế cháu đi đâu đây?
Con Thu níu tay ông:
-Cháu tới nhà con Nhi mượn quyển sách!
Ông hơi ngạc nhiên:
-Thế sách cháu đâu mà phải đi mượn sách của bạn, buổi trưa nắng nôi thế này?
Con Thu cúi đầu, di di gót chân:
-Mình đâu có tiền mà mua đủ hả ông?
Câu nói của đứa cháu làm lòng ông thắt lại. Ông nhìn nó. Con bé đã mười ba tuổi rồi nhưng nhìn cứ như đứa mười tuổi. Người nó gầy quá, toàn da với xương. Khuôn mặt nó ngày xưa đầy đặn là thế, nay choắt lại, thành ra đôi mắt nó trông càng to hơn. Đôi mắt đó đang chăm chú nhìn ông:
-Ông ơi, ông mệt lắm à? Sao ông không về nhà mà ngủ ở đây?
Ông Quý gượng cười:
-Ừ, chỗ này mát, ông ngả lưng cái đã ngủ luôn.
Con bé kéo tay ông đứng dậy:
-Ông mệt rồi, mình về nhà đi ông!
Ông Quý mệt thật nhưng ông không thể về nhà lúc này được. Ông nói với cháu:
-Ông không mệt. Cháu về trước đi!
Con bé lại nhìn ông:
-Thiệt ông không mệt à?
Ông Quý gật đầu:
-Ừ, thật mà! Ông nói dối cháu làm gì?
-Thế cháu về trước ông nhé. À, mà không, cháu phải ghé nhà con Nhi mượn sách đã.
Ông Quý vẫy tay:
-Vậy cháu đi đi!
Con bé quay gót đi. Chợt nó nghe tiếng ông:
-Thu, ông bảo này!
Thu quay lại:
-Có chuyện gì hả ông?
Ông ngần ngừ một chút rồi hỏi:
-Thế hôm trước cháu nói ai nhờ ông hoạn heo vậy?
Thu nói như reo:
-Chú Toàn, nhà số ba mươi bốn. Hay để cháu tìm giúp ông, ông nhé.
Ông xua tay:
-Thôi, cháu cứ đi việc của cháu đi. Ông ʇ⚡︎ự tìm cũng được.
Thu nhìn qua dãy nhà rồi nói với ông:
-Ông đi thẳng thêm khoảng chục căn nhà nữa là tới đó ông!
-Ừ!
Con cháu đi rồi, ông Quý cũng vội vã đi đến số nhà 34. Cổng không đóng, ông bước vào trong. Thấy có người lạ, chú chó trong nhà chạy ra, sủa ông ổng. Ông Quý đứng lại chờ. Một người đàn bà tuổi độ năm mươi bước ra. Nhìn thấy ông, bà hơi ngạc nhiên:
-Chao ơi, ông Quý đây mà! Ông vào nhà uống nước đã!
Ông Quý hỏi:
-Nhà bà có heo cần hoạn phải không?
Người đàn bà nhìn ông, vẻ lúng túng:
-Đúng rồi, nhưng… Thì ông cứ vào nhà uống nước đã.
Ông Quý bước vào, ngồi xuống chiếc ghế người đàn bà vừa kéo ra. Bà ta rót cho ông ly nước rồi nói:
-Hôm trước, cháu nó có ghé nhờ ông thật. Nhưng ngày hôm qua, cậu con rể ông đã đến đây, nói là ông bị Ьệпh, với lại mắt ông dạo này kém lắm nên ông không đi mà bảo cậu ta đi thay.
Ông Quý sững sờ đặt ly nước chưa uống xuống bàn, không nghe người đàn bà nói tiếp:
-Nói thiệt, tôi cũng chỉ muốn ông giúp, ông vốn mát tay, hoạn hôm trước, hôm sau heo đã khỏe, ăn được ngay. Nhưng cậu ta cứ nằn nì mãi, lại là con rể ông, bữa trước có đi cùng ông, nên tôi mới để cậu ta làm.
Rồi không hiểu nghĩ sao, bà ta nói thêm:
-Mà tôi trông ông cũng còn khỏe mạnh mà!
Ông Quý đứng lên, chào chủ nhà rồi bước ra ngoài. Người đàn bà nhìn theo ông với vẻ ái ngại, ʇ⚡︎ự trách không biết mình đã nói câu gì sai không. Rồi bà ta lắc đầu, mình chỉ nói sự thật thôi mà.
Ông Quý lại tiếp tục đi. Lúc này, ông không rao nữa, chỉ lầm lũi bước. Cái lưng ông như còng thêm xuống, không chỉ vì tuổi tác mà còn vì nỗi đau vừa đến trong lòng ông. Ông lẩm bẩm một mình: “Rể với con, thật toàn một lũ không ra gì”. Mặt ông tím lại vì giận. Mà sao không giận cho được. Ông đã sống hết mình vì chúng như thế, tại sao chúng lại đối xử với ông bạc bẽo như thế. Ông thế này mà nó bảo ông Ьệпh, rồi dành mất mối làm ông của ông. Ông già thật, nhưng tay nghề của ông vẫn còn tốt lắm. Hai thằng, thằng Hà và thằng Việt, không biết thằng nào hay cả hai thằng nói xấu ông?
Ông Quý đang suy nghĩ miên man thì có tiếng gọi:
-Ông Quý, vào hoạn giúp tôi con heo!
Ông Quý quay lại, mừng như bắt được của. Người đàn ông vừa gọi ông mỉm cười:
-Gớm, sao bữa nay ông đi mà không rao vậy? May mà tôi đi ra mới gặp được ông!
Rồi ông ta chăm chú nhìn ông Quý:
-Bữa nay ông làm sao vậy? Ông ốm à?
Ông Quý cười gượng:
-Tôi có sao đâu. Trời nắng nên hơi mệt một chút thôi.
Chủ nhà lấy cho ông khúc mía:
-Vậy ông ăn đi cho khỏe rồi làm!
Ông không định ăn nhưng chủ nhà nhiệt tình quá nên ông không từ chối nữa. Tuy thế, nước khúc mía cũng giúp ông khỏe hơn đôi chút. Ăn xong, ông đi theo người chủ nhà ra chuồng heo. Ông tung sợi dây dừa ở cái cần tre tạo thành một ʋòпg thòng lọng quanh cổ chú heo đang kêu eng éc, kéo chú heo đến gần thành chuồng. Sau đó, ông ҳάch ngược hai chân của chú heo treo vào chiếc thang cây gác sẵn bên ngoài. Rồi ông lấy cây dao nhíp lúc nào cũng mang theo bên người, rạch một đường ở bụng dưới con heo khoảng vài cen ti mét, rồi dùng tay lấy cà heo ra ngoài. Sau đó ông khâu vết thương lại và bôi vôi lên. Nhìn sự nhanh nhẹn và thành thạo trong mọi động tác của ông, chủ nhà có vẻ hài lòng ra mặt.
(Còn tiếp)
P.T.X
Ảnh: TG