Nước mắt nhà giàu chương 9

Ông Hào như hóa đá ngồi trong xe, hai mắt vô hồn hướng về ngôi nhà như chờ đợi, hay vì một lý do gì đó thì chính ông cũng không biết. Bỗng điện thoại đổ chuông làm ông giật mình, vội vàng mở điện thoại ra xem thì đó là tiếng của cô người làm với vẻ hốt hoảng:

– Ông chủ ơi về ngay, bà…

Chỉ nghe được mấy câu thì điện thoại tắt phụt, ông vội gọi về nhà cho vợ thì điện thoại đổ chuông mà không ai nghe máy, nên không cần phải suy nghĩ, ông quay xe chạy về nhà…

Vừa nhìn thấy người giúp việc từ trong nhà đi ra, ông vội hỏi:

– Ở nhà xảy ra chuyện gì? Bà chủ đâu?

Người giúp việc ấp úng:

– Bà đi Ьệпh viện rồi?

– Bệnh viện nào?

– Con không biết…

Linh tính có chuyện chẳng lành, ông vội chạy vào phòng thì thấy mọi thứ vẫn y nguyên. Sở dĩ ông hốt hoảng như vậy bởi từ ngày con gáι Bích Liên bị bắt, bà Trang vợ ông không đêm nào ngủ được, bà không ăn và tuyệt đối không nói một lời nào mặc dù hai cha con luôn động viên. Bây giờ bà lại đột ngột nhập viện trong khi ông đi vắng, điều đó chứng tỏ rằng bà cố ý tránh mặt ông…

Buông mình xuống ghế sofa, ông mệt mỏi nằm nhìn lên trần nhà. Sống đời chồng vợ tuy không được xây dựng từ tình yêu, nhưng hai ông bà luôn tôn trọng và quan tâm đến nhau, bà Trang tuy xuất thân từ gia đình hào gia nhưng bản tính hiền lành, thương yêu và luôn nhường nhịn. Suốt những năm tháng sống chung trong một mái nhà, nhất là từ ngày ông phạm lỗi với bà về việc có người phụ nữ bên ngoài, thậm chí còn có một đứa con trai, nhiều lúc ông muốn chấm dứt mối quαп Һệ đó và chu cấp hàng tháng để bà Nhã nuôi con, nhưng chính bà Trang vợ ông lại không đồng ý, bởi theo bà đứa bé không có Ϯộι và dù sao nó cũng là giọt ɱ.á.-ύ của Trịnh gia…

Bây giờ bà ấy đang ở đâu? Nếu có phải lật tung hết các Ьệпh viện thì ông cũng phải tìm, chứ không thể ngồi im chờ đợi được nữa. Chợt nhớ đến ông Tùng đang khám xét nhà của tên Trung, ông gọi cho ông Tùng hỏi thăm xem tình hình thế nào? rồi cũng nhờ ông hỗ trợ tìm bà Trang về, nhưng tuyệt nhiên gọi nhiều cuộc mà ông ấy không nghe máy…

Chợt Thùy Nhung hớt hải chạy về, thấy Ba đang ngồi ở ghế sofa nhưng cô chỉ cúi chào rồi đi lên lầu ra chừng vội lắm. ông vội vàng hỏi con:

– Nghe nói mẹ con đi viện, vậy con biết Ьệпh viện nào không?

Thùy Nhung vẫn trả lời lễ phép nhưng trong giọng nói lại vô cùng cay đắng:

– Mẹ không sao đâu Ba, con xin phép…

Nói rồi cô đi thẳng lên lầu làm ông Hào ngỡ ngàng, chuyện gì thế này? Ngay Thùy Nhung là đứa con gáι mà ông rất mực yêu thương, cũng đang trả treo ông thế này hay sao? Việc ông làm đơn tố giác con gáι Bích Liên Ϯộι ăn cắp và giả mạo chữ ký là sai hay sao? Biết rằng bà Trang vợ ông vì thương con đã cầu xin ông tha thứ, nhưng cái gì cũng có nguyên nhân của nó, việc nó lấy con dấu của công ty thì ông cũng đã bỏ qua, nhưng kế tiếp lại dám lấy sổ đất đi thế chấp, nếu không làm căng đợt này thì đợt kế tiếp sẽ là gì đây? chẳng nhẽ sống trong cùng một nhà mà lúc nào cũng phải cảnh giác hay sao?

Tiếng bước chân của Thùy Nhung đi xuống làm ông giật mình quay lại, ông hỏi con:

– Mẹ con đang điều trị ở đâu, để Ba đến chăm sóc bà ấy…

– Mẹ không muốn gặp Ba, vậy nên Ba cũng không cần thiết đâu ạ…

Ông Hào như hóa đá giữa nhà, vậy là bà Trang giận ông, việc để cho pháp luật can thiệp vào Ϯộι lỗi của Bích Liên, thì ông cũng đau khổ chứ đâu phải mình Bà, nhưng nếu một lần này không cương quyết thì tiếp tục sẽ có những lần sau. Vẫn biết rằng một phần bà ấy thương con lại hiểu sai ý định của ông nên mới thế, nhưng ông lại có cảm giác thái độ của vợ ông ngày hôm nay không giống như những lần trước, mà cụ thể là khi bà ấy phát hiện ra ông ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ và có con bên ngoài…

Ông cũng phải công nhận việc con gáι như thế này cũng là ông có lỗi, khi con lớn lên mà thiếu vắng tình thương của cha, hơn nữa con bé lại ảnh hưởng từ lối sống của mẹ ông, mỗi lần con phạm lỗi thì bà nội lại lôi việc mẹ cô không sanh được con trai, mà để Ba cô phải tìm kiếm bên ngoài, và chắc chắn người thừa kế tài sản dòng họ này phải là con trai mới được…

Có lần con gáι Bích Liên hỏi mẹ:

– Tại sao mẹ không sanh con là con trai?

Bà Trang sau một thoáng ngạc nhiên nhưng rồi trả lời:

– Cho dù con không phải con trai nhưng mẹ vẫn yêu thương các con như nhau…

– Nhưng sau này lớn lên phải dời khỏi đây theo nhà chồng…

Tuy là những lời nói ngây thơ nhưng nó đều xuất phát từ trong suy nghĩ của con, một phần bận công việc nên ông cũng không để ý, cho đến khi ông gặp và có con trai với bà Nhã, thì cuộc sống gia đình bỗng đi vào nốt nhạc trầm, bà Trang không trách móc hay gào khóc mà im lặng, một sự im lặng đến ghê sợ, và cũng từ đó đứa con gáι lớn Bích Liên bỗng trở nên lầm lỳ và ít khi gần gũi với cha. Đến bây giờ ông mới giật mình nhận ra con ông đã thay đổi, thay vì diện những chiếc đầm thướt tha thì cô chủ yếu diện đồ tây, thậm chí tóc cũng cắt ngắn. Dù cho ai khuyên thế nào nó cũng quyết định học trường đại học kiến trúc, và cũng đã nhiều lần tuyên bố sau này sẽ kế nghiệp cha và bảo vệ mẹ và em…

Ông Hào ôm đầu tỏ ra đau khổ, tất cả là vì ông, nếu như ông vững vàng không mềm lòng trước bà Nhã để rồi có con với bà ấy, thì con gáι ông đã không như thế này, nếu như mẹ ông không lúc nào cũng nhồi nhét vào đầu đứa trẻ về tài sản, về phải con trai mới nối dõi, nào là ông Hào là con một, Trịnh Hoàng Vũ mới là cháu đích tôn…thì chắc hẳn rằng con gáι ông đã không như thế này? Nhưng ông cũng thắc mắc tại sao trong mấy chục năm qua mà bà Trang lại không lên tiếng? bà ấy lúc nào cũng im lặng, và vẫn lặng lẽ đi sau ông để quan tâm chăm sóc cho chồng con từng miếng ăn giấc ngủ?

Có bao giờ khi người phụ nữ họ im lặng, không có nghĩa họ không muốn nói, mà chỉ đến khi có ai đó đụ.ภ.ﻮ ς.ђ.ạ.๓ đến con của họ, thì lúc đó họ chẳng khác nào con nhím sẵn sàng xù lông để bảo vệ con của mình, cho dù có phải hy sinh thì cũng sẵn sàng…

Tiếng chuông điện thoại kéo ông về với thực tại, và lúc này ông mới chợt nhớ Thùy Nhung cũng đã đi từ lúc nào. Ông vội vàng nghe máy:

– Alo…

Từ đầu dây bên kia, tiếng của ông Tùng có vẻ lo lắng:

– Tình hình có vẻ không ổn…

– Có chuyện gì? việc khám nhà tên Trung xong chưa?

Im lặng một hồi, ông Tùng nói:

– Vẫn chưa khám xét xong nhưng việc xử lý vụ án này là nhiệm vụ của chúng tôi, ông bận tâm làm gì? sở dĩ tôi gọi cho ông là vì có sự can thiệp của Lý Gia…

– Cái gì? tại sao bên nhà vợ tôi lại can thiệp vào chứ?

– Tôi cũng không biết, ông chủ tịch Lý Gia cho trợ lý đến bảo lãnh cô Bích Liên về rồi…

Nghe đến đó thì ông Hào toát mồ hôi hột, điều ông linh cảm phải chăng đã đến, chủ tịch tập đoàn Lý Gia chính là cha bà Lý Đài Trang vợ của ông, và ông cũng lơ mơ hiểu được rằng, bà Trang không phải đi Ьệпh viện mà là về nhà cầu cứu cha và anh trai giúp con mình. Nếu đúng như vậy thì ông căng rồi. Tiếng ông Tùng vẫn nói nhưng tai ông đã ù đi và không nghe thấy gì hết, mệt mỏi buông điện thoại xuống làm ông Tùng ở đầu dây bên kia vô cùng ngạc nhiên…

Và ông cũng chẳng phải chờ lâu khi xe của tập đoàn Lý Gia đã đến ngay cửa, Ông Hào vẫn ngồi im trong phòng, một phần ông nghĩ cách đối phó mà cụ thể là trả lời Ba vợ như thế nào, tiếng của cậu Hải trợ lý cắt ngang dòng suy nghĩ:

– Thưa chủ tịch, ông cho gọi chủ tịch sang gặp…

– Được, anh cứ về trước rồi tôi sẽ đến ngay…

Khi trợ lý Hải quay đi thì ông cũng vội đi ra ngoài. Ông Lý Gia Thành cha bà Trang tuy tuổi ngoài 70 nhưng sức khỏe và ϮιпҺ thần vẫn hết sức minh mẫn, ông vẫn giữ cương vị chủ tịch tập đoàn mà chưa bàn giao cho con trai. Ông Hào vừa lái xe vừa suy nghĩ, điều ông lo sợ nhất là ông ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ với bà Nhã, nếu hồi đó bà Trang làm khó hay gia đình vợ nọ kia thì ông còn không sợ, đằng này tất cả đều im lặng, phải chăng họ đang chờ một câu trả lời từ ông? Nhưng chẳng nhẽ ông lại hèn nhát đổ tại bà Trang không đồng ý cho ông bỏ mẹ con bà ấy? thôi thì đành tùy cơ ứng biến chứ biết làm sao?

Cứ ngỡ sẽ gặp mẹ con bà Trang ở đó nhưng tuyệt nhiên chỉ có mình ông cha vợ đang ngồi chờ, bên cạnh là cậu Hải trợ lý, sau khi rót nước xong thì cậu Hải cũng khéo léo rút ra ngoài. Lúc này ông Hào lên tiếng:

– Thưa Ba cho gọi con…

Ngược với suy nghĩ của ông ban đầu, ông Thành chỉ cười rồi chỉ vào ly nước mà cậu Hải vừa rót rồi nói:

– Con rể uống nước đi…

Giọng ông mới nghe qua thì vẫn bình thường, nhưng với ông Hào thì hai chữ con rể được ông nhấn mạnh và có vẻ gằn từng chữ, ý ông ấy muốn nhắc nhở ông rằng mình là một người chồng người cha thì phải như thế nào?

– Dạ, thưa Ba…

Ông Hào nhìn quanh như có ý tìm bà Trang, có vẻ cũng đoán được như thế nên ông Thành nói:

– Mấy mẹ con đến khu biệt thự phía tây rồi…

Ông Hào ngạc nhiên:

– Biệt thự nào vậy Ba?

– Biệt thự nào thì anh cũng không có quyền can thiệp vào, nếu biết ông Trịnh mà gia trưởng trọng nam khinh nữ như thế thì tôi không ngồi sui đâu, con gáι tôi về làm dâu nhà anh hai mươi mấy năm trời, mà cũng không có nổi cái tên tгêภ giấy tờ nhà đất, nếu như đợt này mà con Liên không làm chuyện sai trái này thì con gáι tôi và hai cháu ngoại biết đi về đâu?

Ông Hào cứng họng, từng lời cha vợ nói quá đúng, theo gia phả họ Trịnh thì nếu một ngày mà ông ra đi, thì căn biệt thự đó nghiễm nhiên mang tên con trai Trịnh Hoàng Vũ con bà Nhã, ngày trước mẹ ông làm sang tên ông mà không có tên vợ, thì ông có hỏi và được biết gia phả ghi như vậy và không ai có quyền thay đổi, lúc đó mẹ ông cũng buông lời cay đắng:

– Ngay cả mẹ đây cũng có gì đâu, nhưng trong gia phả sau này chỉ có tên thằng Vũ còn bà Nhã cũng không được có tên…

Lúc này ông ở vào cái thế tiến thoái lưỡng nan, biết trả lời thế nào đây chứ? Ông chỉ biết lái câu chuyện sang hướng khác miễn sao cha vợ không nhắc đến mẹ con bà Nhã là được rồi, ông trả lời:

– Dạ thưa Ba, con không có ý đó…

Lúc này ông Thành mới thay đổi thái độ, nhìn thẳng vào mặt con rể mà rít lên:

– May mà ta còn sống ngồi ở đây, anh biết vừa rồi mình đã làm gì không? đường đường là cháu ngoại của Lý Gia, mà phải mang một cái án ngồi tù về Ϯộι ăn cắp trong lý lịch, và được lưu giữ từ đời này sang đời khác, mà cháu tôi ăn cắp của ai? ai là người Ϯố cάσ nó? Có ai tin đó chính là cha ruột mà Ϯố cάσ con hay không? đã bao giờ anh hiểu rằng tại sao con gáι mình lại làm như thế không? nếu anh là một người cha gương mẫu, chung thủy với vợ và quan tâm đến con thì thử hỏi có xảy ra chuyện này không? tại sao anh không bình tĩnh xem lại nguyên nhân và tìm cách giải quyết, mà đã vội vàng Ϯố cάσ với côпg αп? Anh thật kém khi không hiểu rằng, cho dù con Liên lấy cuốn sổ đất cầm cố cho Һγ siпh, thì bọn chúng cũng không thể nào lấy được nhà của anh, hay khi xảy ra sự việc thì anh chỉ nghĩ rằng mẹ con cô ta sẽ không có nhà để ở? Con Liên nó là gì của anh? Hay phải chăng nó cũng chỉ là con gáι? Con gáι hay trai cũng là do anh tạo ra, anh không kiểm điểm bản thân mình mà chỉ hiểu rằng con hư là phải trừng trị, tôi thất vọng quá…

Từng lời nói của ông cha vợ như những mũi kim đâm vào làm tιм ông chảy ɱ.á.-ύ, tuy những câu từ có phần gay gắt và mỉa mai, nhưng ngược lại hoàn toàn đúng, ông Hào như cậu học trò có lỗi chỉ biết cúi đầu. Ông Thành sau khi trút những bực dọc lên đầu con rể thì cũng mệt mỏi đứng dậy đi ra ngoài, bầu trời hôm nay không có nắng nhưng sao ông cảm thấy oi bức ngột ngạt quá…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *