Nỗi lòng người con xa xứ 2
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
CHƯƠNG 2
Mặc dù rất muốn chị Mai ở lại làm việc trong mấy ngày tết, nhưng khi nghe chị tâm sự rằng mẹ chồng đang Ьệпh nặng, và ngóng chờ con cháu trở về thì Ngọc Lan lại mủi lòng. Cô tỏ ra cũng ҳúc ᵭộпg rồi an ủi chị:
– Thôi chị đừng khóc nữa, mặc dù em rất cần chị giúp trong mấy ngày tết. Nhưng với hoàn cảnh của chị như vậy thì em cũng không thể nào mà giữ chị lại…
– Cũng không có tiền để về cô chủ ơi, anh Vinh không có việc làm…
Chị chưa nói hết câu thì Ngọc Lan hỏi tiếp:
– Chị cần bao nhiêu? ứng 3 tháng lương đủ không?
– Tôi xin ứng hai tháng thôi, ứng nhiều rồi qua năm lấy tiền đâu mà đóng học cho các cháu…
Thấy rằng có nói thế nào thì chị Mai cũng không dám ứng 3 tháng lương. Với 20 triệu đồng cho một cái tết, lại còn điều trị Ьệпh thì làm sao mà cho đủ. Không phải Thanh Mai không nghĩ đến điều đó, nhưng cô đã nghĩ đến việc nhờ vả mẹ ruột. Nhưng nói ra lý do gì để xin tiền mẹ thì cô cũng chưa nghĩ ra.
Hai chị em đang mải nói chuyện mà không biết cậu Tư Kỳ đang đứng ngay cửa. Khi nghe đến đoạn chị Mai không dám ứng trước ba tháng lương mà chỉ dám nhận 2 tháng thì cậu ta lên tiếng:
– Chị Mai không sài thì đưa em, em đang hết tiền sài rồi nè…
Giật mình quay lại thấy cậu Tư đang đứng ngay sau lưng thì Ngọc Lan lên tiếng:
– Mầy về hồi nào mà không lên tiếng vậy? Làm giật mình hà…
Tư Kỳ cười:
– Em cũng mới về, thấy hai chị nói chuyện vui quá nên đứng nghe. Thôi em về phòng đây…
Nói rồi anh quay về phòng, và Ngọc Lan cũng đứng dậy đi ra ngoài quầy bán hàng với chồng. Thanh Mai sau khi dọn dẹp xong phòng ăn thì cô lên lau thật kỹ cầu thang và phòng ngủ. Khi xong việc thì trời cũng đã nhập nhoạng tối. Gọi điện cho chồng đến đón không được nên cô lo lắng cho hai con ở nhà khi Ba mẹ chưa về. Gọi một chiếc xe ôm công nghệ, cô chào hai vợ chồng cô chủ rồi nhanh chóng lên xe ra về.
Mở cửa bước vào thì cô không cầm nổi nước mắt khi thấy hai đứa con đang nằm dưới nền gạch ngủ, bé Thanh Vy tay đang còn cầm miếng mỳ gói ăn dở. Hóa ra hai đứa đói bụng nên lấy mì gói ra ăn rồi ngủ luôn. Nghe tiếng động, bé Quang Linh tỉnh giấc thì nhìn thấy mẹ nên reo lên mừng rỡ:
– A mẹ về rồi…
– Sao hai anh em lại ngủ đây?
– Ngủ đây cho mát mẹ ạ, ngủ tгêภ gác nóng lắm…
– Con ngồi đây trông em rồi mẹ tranh thủ nấu cơm…
Bỗng bé Quang Linh hỏi mẹ:
– Mẹ ơi, tết năm nay nhà mình không về với bà nội à mẹ?
Thanh Mai ngạc nhiên:
– Sao con lại nói thế?
– Lúc chở tụi con đi học về, Ba nói chuyện điện thoại rồi Ba khóc…
– Thế con có biết Ba nói chuyện với ai không?
– Con không biết…
Thanh Mai im lặng, một hồi rồi cô trả lời con:
– Ba Vinh sao lại nói thế nhỉ? Tết năm nay nhà mình có về thăm bà nội và ông bà ngoại mà…
– Hay quá, chờ Ba về rồi con sẽ nói…
Nấu cơm và cho hai con ăn xong rồi, mà Quang Vinh vẫn chưa về làm Thanh Mai vô cùng lo lắng. Cô cứ hết đi ra lại đi vào mà không nói một lời nào. Mặc dù không muốn gọi điện phần vì cô sợ anh đang chở khách, phần thì để anh tập trung chạy xe. Nhưng cô không thể nào mà giữ nổi bình tĩnh. Lấy điện thoại định gọi cho chồng thì cô mới nhớ điện thoại hết pin, mà mải lu bu cô cũng quên sạc.
Bỗng tiếng chuông điện thoại làm cô giật mình, có khi Quang Vinh muốn gọi về cho vợ mà không được. Nhưng khi nhìn vào màn hình lưu tên người gọi, thì cô lại càng ngạc nhiên khi đó không phải là chồng cô mà là cô chủ Ngọc Lan. Tuy hơi thắc mắc bởi hồi giờ chưa bao giờ mà cô chủ lại gọi vào giờ này. Cho dù có chuyện gì thì cũng chờ ngày mai cô đến rồi nói chuyện. Nghĩ chắc có chuyện quan trọng nên cô vội lên tiếng:
– Alo, cô chủ gọi tôi có gì không?
Từ đầu dây bên kia không phải tiếng cô chủ Ngọc Lan mà là cậu chủ Trần Dương:
– Chị Mai phải không?
– Vâng, tôi đây cậu chủ…
– Chị đang ở nhà hay ở đâu?
– Tôi đang ở nhà, có gì không cậu Dương?
Im lặng một hồi, lát sau Trần Dương lên tiếng:
– Không có gì, mai gặp…
Nói xong cậu ta tắt máy làm Thanh Mai vô cùng thắc mắc. Cô làm ở nhà cô cậu chủ cũng đã được gần một năm, nhưng đa phần cô thường nói chuyện hay nhận công việc từ cô chủ Ngọc Lan chứ rất ít khi nói chuyện gì đó với cậu chủ. Nhưng lần này không hiểu đã xảy ra chuyện gì mà cậu chủ lại đích danh gọi cho cô. Nhớ lại cả ngày hôm nay làm việc xem có sơ xót gì không? Nhưng cô thấy mình không có lỗi gì. Dù sao thời gian làm việc cũng tương đối lâu, nên cô biết mình phải làm như thế nào với từng đồ vật trong nhà.
Lúc chiều vừa mừng vì được cô chủ hứa cho ứng tiền để về quê. Nhưng chưa kịp khoe với chồng, thì cô đã gặp phải cậu chủ gọi điện khó hiểu. Thà có chuyện gì cậu ấy nói luôn ra để còn biết mà xử lý. Đằng này cậu ấy không nói gì mà chỉ hỏi đang ở đâu rồi cúp máy. Có bao giờ khi biết vợ cho người giúp việc ứng với một số tiền thì không bằng lòng không? Nhưng cô lại lắc đầu, bởi với ai chứ với cậu Dương thì số tiền đó chẳng đáng là bao.
Vậy thì chuyện gì chứ? Cô cứ ʇ⚡︎ự hỏi rồi lại ʇ⚡︎ự trả lời cho đến khi Quang Vinh trở về nhà. Vừa bước vào nhà thấy vợ đang ngồi chờ thì anh ngạc nhiên:
– Sao em không đi ngủ mà còn ngồi đó?
Không trả lời câu hỏi của chồng mà cô hỏi lại:
– Vậy còn anh? Đi đâu mà giờ này mới về?
– Ơ, anh đi chạy xe kiếm tiền chứ đi đâu?
Rồi anh kể may mắn gặp khách sộp, tiền của khách có 400 ngàn, nhưng nghe anh kể hoàn cảnh thất nghiệp thì tặng anh 1 triệu đồng… Miệng nói nhưng tay anh mở Ϧóþ đưa cho vợ hai tờ tiền năm trăm ngàn rồi nói:
– Em cất tiền đi rồi đi ngủ, anh ăn chén cơm rồi đi tắm mới ngủ được.
– Anh không nên vừa ăn xong đã tắm ngay. Bao ʇ⚡︎ử không tiêu được đâu
Nói xong cô mở tủ lấy bộ đồ cho chồng treo vào nhà tắm rồi trở về giường với hai con. Phải hơn một tiếng sau Quang Vinh mới đi ngủ, nhưng anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy vợ vẫn còn thức, thì lại tưởng vì anh về trễ nên cô buồn. Nhưng vì đêm đã khuya lại sợ con thức giấc, anh nói với vợ:
– Ngủ đi, mai nói chuyện
Rồi vừa đặt lưng xuống giường là anh đã ngủ. Nhìn chồng con ngủ ngon nhưng cô không tài nào ngủ được. Rồi gần sáng thì cô ngủ thϊếp đi lúc nào không biết…
– Mẹ ơi dậy đi…
Tiếng bé Vy làm cô giật mình hỏi con:
– Mấy giờ rồi, ôi mẹ ngủ quên mất…
– Con định gọi mà Ba nói để mẹ ngủ…
– Ba đâu rồi?
– Ba nấu đồ ăn, mẹ dậy ăn đi…
Hai mẹ con đi ra ngoài thì thấy đồ ăn đã được dọn sẵn, cô nói với chồng:
– Sao không gọi em dậy nấu?
Quang Vinh cười:
– Em tưởng mình em biết nấu ăn ngon hả? Ngày ở một mình thì anh toàn phải ʇ⚡︎ự đạo diễn…Thôi em vào vệ sinh cá nhân rồi ra ăn sáng, anh chở mấy mẹ con đi nè…
Chợt nhớ ra chuyện gì, Thanh Mai hỏi chồng:
– Ủa, sáng nay anh không đi đón khách sớm nữa à?
Quang Vinh cười:
– Anh nay có khách bao rồi nên mới có thời gian đưa đón con và đỡ việc nhà cho em chứ?
Hai chữ Khách bao làm cô giật mình, không hiểu người khách mà anh đang nói là nam hay nữ? họ làm công việc gì mà lại bao chồng cô như vậy? Cô hỏi tiếp:
– Khách đó là nam hay nữ? Họ làm ở đâu?
– Chị Huyền là giám đốc một công ty may…
– Giám đốc công ty mà không có xe hơi ʇ⚡︎ự lái, mà phải ngồi xe hon da ôm để anh chở hay sao?
– Hai vợ chồng chị ấy bị tai пα̣п, anh chồng giờ sống thực vật nên chị ấy rất sợ. Hôm qua vô tình thấy anh đứng đón khách nên chị ấy kêu anh chở về nhà. Tгêภ đường đi hai chị em tâm sự, thấy hoàn cảnh của mình nên chị ấy giúp đỡ chứ thiếu gì xe…
– Vậy là hàng ngày anh đến đón chị ấy đi làm và chiều chở về?
– Đúng rồi…
Nghe câu khẳng định của chồng có nghĩa ngày nào anh cũng sẽ về trễ. Không hiểu sao trong lòng cô bỗng thấy lo lắng, bởi cô đã từng nghe nói về vấn đề trai bao của những người phụ nữ khát tình. Cô tin tưởng chồng không phải loại người như vậy. Nhưng khi hoàn cảnh khó khăn, lại được chị ta quan tâm giúp đỡ. Liệu anh có tỉnh táo để nhận biết được điều đó không? Định bụng rằng để tối chồng về thì cô sẽ nói để anh cảnh giác.
Vẫn như mọi ngày, Quang Vinh thả vợ ở nhà chủ tiệm vàng rồi chở hai con đến trường. Sau khi chia tay hai con thì Thanh Mai đi vào tiệm, và lên tiếng chào cô cậu chủ như thường ngày trước khi bắt đầu công việc. Nhưng hôm nay cô có cảm giác không khí có vẻ nặng nề. Thay vì nụ cười nở tгêภ môi vào mỗi buổi sáng. Và khi cô cất tiếng chào thì hai vợ chồng cô chủ Ngọc Lan đều cười và trả lời. Nhưng không hiểu sao hôm nay chuyện đó đã không xảy ra. Nhất là khuôn mặt của cậu chủ Trần Dương luôn tỏ ra lạnh lùng khó hiểu, thậm chí còn không thèm nhìn vào mặt cô lấy một lần. Nhớ lại cuộc điện thoại tối qua mà Trần Dương gọi cho cô mà không nói gì. Thanh Mai định hỏi nhưng rồi lại cứ thế đi vào sau nhà để làm công việc hàng ngày, với bao câu hỏi ngổn ngang trong đầu…
Đang lau nhà thì cô thấy Trần Dương đi xuống, cố gắng tỏ ra bình tĩnh khi nghe cậu chủ nói:
– Chị Mai gặp tôi một chút…
Mặc dù cũng đã chuẩn bị trước nếu như cậu chủ không hỏi, thì sau khi làm xong việc cô cũng sẽ nói. Nhưng không hiểu sao khi nghe tiếng gọi cũng làm cô giật bắn mình, vội lắp bắp:
– Cậu chủ gọi tôi?
– Có chuyện gì mà chị lại hoảng sợ như thế?
– Tôi không hoảng sợ mà chỉ giật mình thôi…
– Nếu mình không làm gì sai thì không việc gì phải hoảng sợ như thế?
Thanh Mai thắc mắc:
– Cậu chủ vừa nói gì? Tôi làm gì mà sai chứ?
Không ngờ khuôn mặt Trần Dương từ lạnh lùng bỗng trở nên tức giận. Cậu ta dằn từng tiếng:
– Làm gì thì ʇ⚡︎ự chị biết, nhưng tôi thấy chị khờ lắm. Đi ăn trộm mà lại chỉ có một mình thì nếu bị lộ rồi đổ cho ai đây?
Dừng ngay công việc. Thanh Mai quay sang nhìn cậu chủ Trần Dương rồi nói:
– Tôi chưa rõ là chuyện gì? Nhưng cậu không cần phải nói bóng gió. Có gì cứ nói toạc ra đi, việc gì phải úp mở, nói xa nói gần như thế?
– Nếu chị muốn như thế thì tôi cũng không giấu nữa, tôi yêu cầu chị đưa lại tập tiền 5 ngàn đô và cái đồng hồ tôi để dưới gối ra đây…
Thanh Mai tỏ ra ngạc nhiên đến tột độ, cô há miệng ra để thở, hai mắt trợn tròn kinh hãi khi nghe những lời mà cậu chủ Trần Dương nói. Từ cuộc điện thoại đến sắc mặt lạnh lùng của cậu chủ sáng nay. Thì cô cứ nghĩ rằng cậu chủ không đồng ý cho vợ ứng lương trước cho cô. Chứ không bao ngờ nghĩ rằng cậu ta lại nghi ngờ cô ăn cắp. Thấy Thanh Mai khóc thì Trần Dương lại càng khẳng định nghi ngờ của mình là đúng. Anh nói tiếp:
– Vợ chồng tôi rất thông cảm với hoàn cảnh của chị, nên mới đồng ý cho chị ứng trước mấy tháng lương. Đáng lý ra là gia đình đã cương quyết không bao giờ chấp nhận điều đó. Bởi người làm sau khi ứng lương xong nghỉ tết là nghỉ luôn không quay trở lại nữa. Nhưng qua sự việc vừa rồi mà chị đã gây ra, thì nhất định chúng tôi không bỏ qua. Chị làm tôi thất vọng quá…
Thanh Mai chưa kịp lên tiếng thì anh ta lại nói tiếp:
– Tôi hứa mọi chuyện chỉ giải quyết trong gia đình, mà không cho người ngoài biết để giữ danh dự cho chị. Chính vì thế chị nên ʇ⚡︎ự giác trả lại cho tôi…
Thanh Mai ôm lấy ռ.ɠ-ự.ɕ, cô có cảm giác bị một khối đá tảng đang đè lên ռ.ɠ-ự.ɕ không thở được. Khuôn mặt đẫm nước mắt, từng lời nói của cậu chủ Trần Dương như những mũi dao da^ʍ nát trái tιм cô. Hai mắt trợn trừng, miệng há ra để thở, cô thấy đất trời xung quanh quay tròn và rồi không biết gì nữa…