Người thầy – Một người thầy giáo thật đáng kính phục

Người Thầy

Một ông cụ đang ngồi hóng nắng trong công viên, chợt có một người đàn ông trung niên đến chào và hỏi: “Thưa thầy, thầy nhớ em không?” Ông cụ nhìn lên người đàn ông trước mặt, trả lời “Thưa không.”

Song ông cũng lịch sự hỏi lại, “Anh giờ đang làm gì?” “Giờ em cũng là thầy giáo ạ!” “Ồ thế à? Mà tại sao anh lại chọn nghề giống như tôi?” “Dạ thưa, vì thầy là người đã khiến em chọn con đường này.” Rồi anh ta kể cho người thầy cũ đầu đuôi câu chuyện.

“Một hôm nọ, anh bạn cùng bàn mang ra khoe một chiếc đồng hồ thật đẹp. Em chiếp trong bụng. Đợi lúc anh ta lơ đễnh em thò tay vào túi bạn mình và ăn cắp chiếc đồng hồ. Sau khi phát hiện bị mất đồng hồ, bạn em lên mách với thầy.

Thầy nói với cả lớp rằng có người vừa mất chiếc đồng hồ, nếu có ai lấy nhầm thì hãy trả lại. Không một ai giơ tay lên, và dĩ nhiên em cũng không nói gì cả. Thấy vậy, thầy bèn đóng cửa phòng lại và bắt mọi người đứng thành hình tròn rồi nói, ‘Tôi sẽ lục túi tất cả mọi người để tìm chiếc đồng hồ, nhưng với điều kiện các em phải nhắm mắt lại khi tôi làm chuyện này.’

Cả lớp làm y theo lời. Thầy soát túi từng người, và sau khi tìm thấy chiếc đồng hồ trong túi em thầy vẫn tiếp tục soát hết những trò còn lại. Xong thầy bảo mọi người mở mắt ra vì đã tìm được chiếc đồng hồ. Thầy không hề tiết lộ em là kẻ cắp, mà cũng không kể lại câu chuyện này với bất cứ ai.

Hôm đó thầy đã cứu danh dự em. Thầy không nói với em câu nào, không kéo em ra riêng để rầy la hoặc giảng luân lý. Hôm đó là ngày em cảm thấy xấu hổ nhất trong đời, và cũng là ngày em thề sẽ không bao giờ ăn cắp hay trở thành một người xấu bởi vì em nhận ra thông điệp của thầy, và hiểu được thế nào là một nhà giáo đúng nghĩa. Thầy có nhớ chuyện này không ạ?”

“Tôi nhớ chứ,” ông cụ chậm rãi trả lời. “Tôi nhớ phải lục túi từng trò một. Nhưng tôi không nhớ anh, vì lúc ấy chính tôi cũng nhắm mắt.”

-ianbui phóng dịch

Bài viết khác

Vọng cổ buồn – Dòng мάu lạc hồng ấγ thấm vào từng làn da thớ thịt là dòng sữa ngọt ngào nuôi ta khôn lớn.

Tôi vượt biên một mình rồi định cư ở Pháρ. Năm đó tôi mới 49 tuổi, vậγ mà đi tìm việc làm đến đâu người ta cũng chê là tôi già! Vì vậγ, một hôm, khi chải tóc, tôi nhìn kỹ tôi trong gương. Tôi bỗng thấγ ở đó có một người có vẻ như […]

Niềm thương vô bờ bến – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

– Anh αh. Chị bα hôm quα gọi điện cho em: Vừα thαy vội cái áo thằng Tí vừα trả lời; – chị bα gọi có việc gì không?     Vợ nó đi đến sửα lại cái cổ áo cho chồng rồi nhẹ nhàng nói; – Chị bα rủ hôm nαy cuối tuần vợ […]

Tiếng việt ngày nay rất lạ, có lẽ mình đã hết thời rồi, sắp lên núi mà cứ muốn ở

Một lần chờ xe buýt , tôi có dịρ trò chuγện với một người rất trẻ , ăn mặc lịch sự , tóc hớt ngắn , đeo kính trắng nhìn có vẻ trí thức , áo chemise trắng , taγ manchette thắt cravats sọc careau thanh nhã … Bà già và Anh chàng nàγ lại […]