Nợ anh một ân tình 1
Tác giả: Nguyễn Hiền
Suốt đêm Lan Chi không tài nào ngủ được, cô mới nhận được thông báo của trưởng khoa về kế hoạch giảng dạy. Kể từ ngày ra trường và chuyển công tác về trường trung cấp nghề đến nay cũng được 3 năm, nhưng đây là lần đầu tiên cô được nhận công tác chủ nhiệm, mà lại chủ nhiệm đúng vào lớp quậy phá nhất trường…
Sở dĩ cô biết như vậy bởi cô Lan là giáo viên chủ nhiệm đã không ít lần kêu trời về sự quậy phá của lớp. Nay cô Lan xin nghỉ đẻ nên Khoa cần tìm giáo viên khác làm chủ nhiệm và cô là người được chọn…
Mặc dù cũng không kém phần lo lắng, bởi cô là một cô giáo trẻ mới ra trường, kinh nghiệm còn hạn chế, nhưng khoa lý thuyết hiện nay thiếu giáo viên chủ nhiệm, hơn nữa do cô Nga nghỉ sanh nên phải tìm người thay thế
Như thường lệ, sáng nay Lan Chi tha thướt trong tà áo dài bước vào cổng trường, hôm nay có cuộc họp khoa, mà cô được thông báo nhận nhiệm vụ mới nên cô đến sớm hơn một chút. Vào phòng họp, tưởng mình đến sớm, ai ngờ cô Nhân trưởng khoa đã có mặt trước rồi, chưa kịp cất lời chào, cô Nhân nhìn Lan Chi rồi vẫy tay gọi:
– Lan Chi ơi…
– Dạ, cô gọi em ạ…
Cô Nhân cười thân thiện:
– Cô muốn trao đổi trước với em một chút về kế hoạch giảng dạy của khoa trong nội dung cuộc họp sáng nay.
Lan Chi lại ngồi đối diện cùng cô, khẽ nói:
– Có chuyện gì không cô?
– Em đã suy nghĩ về thông báo của khoa gửi cho em chưa? khoa mình có cô Lan vừa nghỉ sinh nên phòng đào tạo ρhâп công em chủ nhiệm lớp 11N, lớp này nổi tiếng nhiều học sinh cá biệt, trong khi đó em là giáo viên trẻ mới ra trường chưa có nhiều kinh nghiệm về công tác chủ nhiệm nên cô hơi lo lắng…
Lớp 11N nổi tiếng quậy phá, Lan Chi đã từng nghe nhiều thầy cô phàn nàn. nhưng vì không có tiết nên cô chưa được lên lớp giờ nào nên không biết, cô nghĩ rằng phải tìm hiểu nguyên nhân, tâm tư tình cảm của các em, học sinh lớp 11 cùng tuổi với em trai cô, hay hờn giận và lúc nào cũng tỏ ra mình là người lớn. Cái tuổi đã biết ăn diện, biết làm dáng trước bạn gáι, nhưng cô tin rằng mình còn trẻ sẽ dễ hòa đồng với các em…
Thấy cô im lặng, cô Nhân hỏi tiếp:
– Ý em thế nào? nếu thấy không ʇ⚡︎ự tin thì để cô báo cáo với phòng Đào tạo và có hướng chọn giáo viên khác…
Không ngờ Lan Chi nhìn cô và trả lời ʇ⚡︎ự tin:
– Dạ, nếu được khoa ρhâп công thì em sẽ cố gắng, em cũng tò mò muốn biết các em ấy quậy phá đến mức nào…
Nghe Lan Chi nhận lời và khuôn mặt hoàn toàn ʇ⚡︎ự tin, cô Nhân gật đầu tỏ vẻ hài lòng và nói tiếp:
– Cô biết em sẽ rất khó khăn khi chủ nhiệm lớp này, nhưng cô tin vào sức trẻ và lòng yêu nghề cùng sự quyết tâm của em, cô sẽ luôn bên cạnh hỗ trợ em, có khó khăn gì ta cùng giải quyết nhé.
– Dạ, em cũng muốn thử sức xem sao. Thật tình cả đêm em không ngủ được…
– Lo lắng lẫn tò mò muốn khám phá là cảm giác của các thầy cô trẻ mới ra trường, nhưng cô tin rằng em sẽ làm được…
Lan Chi trở về bàn ngồi và không ngừng suy nghĩ, lúc này các thầy cô trong khoa cũng đã đến rất đông, mải suy nghĩ mà cô không nhìn thấy Cô Hà đang đứng phía sau. Thấy Lan Chi trầm ngâm liền hỏi:
– Không biết có chàng hoàng ʇ⚡︎ử nào hút mất hồn của hoa khôi khoa tui mà ngẩn ngơ thế kia nè?
Giật mình, Lan Chi ngẩng lên cười rồi nói:
– Em chào cô ạ, em thì có ai mà mê chứ? Em chờ cô làm mai cho em nè…
Lúc đó thầy Hùng phó khoa cũng vừa đến, thấy hai chị em đang nói chuyện với nhau nên lên tiếng…
– Có anh nè…
Lan Chi mỉm cười ngượng đỏ mặt. Cô biết Hùng đã để ý mình từ lâu nhưng hôm nay không ngờ anh ta lại mạnh mồm đến thế. Hùng hơn Lan Chi 4 tuổi, thuộc thế hệ đàn anh. Nhà Hùng kinh tế khá giả, Cha Hùng là giám đốc công ty xây dựng, còn mẹ Hùng là bác sỹ khoa sản. Hùng không theo nghiệp cha để quản lý công ty của gia đình mà theo nghề nhà giáo. Hùng yêu trẻ con, thương những em bé vùng cao đang còn thiếu con chữ, anh mong muốn được mang kiến thức và tình yêu thương của mình đề bù đắp cho các em.
Tốt nghiệp trường sư phạm với tấm bằng hạng ưu. Cha mẹ đã liên hệ xin cho Hùng vào dạy trong một ngôi trường nổi tiếng ở trung tâm thành phố. Nhưng Hùng xin cha mẹ cho mình được xung phong lên miền núi dạy 3 năm. Mặc dù không vui khi phải xa cậu con trai duy nhất, nhưng ông bà biết tính con mình, con muốn được thử thách và trưởng thành nên đành gật đầu đồng ý.
Tạm biệt cha mẹ, tạm biệt thành phố thân yêu, Hùng khoác ba lô và lên đường. Đoàn tình nguyện lên vùng cao lần này gồm 12 thầy cô còn rất trẻ vừa mới ra trường, khi đến nơi nhìn các em vùng cao còn rất nhiều khó khăn, sách vở không có, quần áo không đủ mặc với cái rét căm căm khi mùa đông đến mà Hùng không cầm lòng đuợc…
– Chào các thầy cô…
Tiếng cô Nhân cất lên làm cô giật mình, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lan Chi. Ngẩng mặt lên, cô bắt gặp ánh mắt của Hùng ngồi bàn đối diện đang nhìn mình nên càng lúng túng, tưởng cô Nhân hỏi mình, cô ấp úng:
– Cô gọi em ạ? Em xin lỗi…
Cả phòng cười ồ nhưng vội im bặt khi thấy nét mặt nghiêm của trưởng khoa, nhìn về phía Lan Chi, cô nói tiếp:
– Cô biết em đang lo lắng về nhiệm vụ sắp tới nhưng cô tin rằng em sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ…
Mọi người nhìn nhau không hiểu cô giáo trẻ nhận nhiệm vụ gì, hèn chi hôm nay không thấy cô gáι cười đùa như mọi ngày, nhưng không ai dám nói. Nhưng người ngạc nhiên nhất lại chính là cô, cô đâu cpo1 quá lo lắng như cô Nhân nói đâu. Vậy tại sao cô ấy lại nói vậy chứ? Có lẽ vì Lan Chi ngồi cúi đầu không tập trung vào cuộc họp nên cô Nhân mới nói đỡ cho cô.
Nhưng không ai để ý đến ánh mắt khó chịu của một cô giáo trẻ đang ngồi ở cuối bàn. Đó là Thanh Tâm bạn thân cùng học với Lan Chi. Thanh Tâm học cùng khóa với Lan Chi, hai đứa chơi thân từ hồi đang học đại học sư phạm. May mắn ra trường lại được ρhâп công về dạy cùng một trường. Cứ tưởng rằng khi hai đứa cùng học, rồi khi ra trường lại cùng được dạy trong một trường thì lấy làm vui lắm. Nhưng không, Lan Chi thì không sao nhưng còn Thanh Tâm thì không như thế. Vì hai người cùng dạy môn toán, mà Thanh Tâm cứ tưởng tượng rằng cô Nhân ρhâп không công bằng, và có phần ưu ái với Lan Chi hơn mình. Rồi không chỉ trong lĩnh vực công việc mà trong tình yêu cũng vậy. Thanh Tâm có cảm tình với Hùng, một giáo viên trẻ năng động và tràn đầy nhiệt huyết. Hơn nữa kinh tế gia đình cô và anh cũng tương xứng với nhau. Nhưng cô có cảm giác Hùng lại cũng có tình cảm với Lan Chi, Rõ ràng việc cô có cảm tình với Hùng tuy chưa nói rõ nhưng nhiều lúc cô cũng bật mí cho cô ấy hiểu rằng Thanh Tâm thích Hùng. Nhưng mỗi lần Hùng cố ý trêu ghẹo thì cô ấy lại cũng không nói gì mà chỉ đỏ mặt cúi xuống như vừa rồi làm cô ngứa mắt.
– Đề nghị mọi người tập trung, chúng ta bắt đầu cuộc họp.
Cũng như những cuộc họp thường kỳ, cô Nhân tóm tắt kế hoạch giảng dạy trong tuần, mọi người chú ý ghi chép và trình bày những khó khăn, thuận lợi trong lớp mình phụ trách. Bỗng cô Nhân nhìn một lượt khắp phòng rồi lên tiếng:
– Khoa chúng ta có sự thay đổi kế hoạch giảng dạy và ρhâп công giáo viên chủ nhiệm lớp 11N do cô Lan xin nghỉ sinh con…
Cả phòng im bặt, không ai muốn nhận chủ nhiệm cái lớp quậy phá nổi tiếng này, tiếng cô Nhân nói tiếp:
– Lớp 11N sẽ ρhâп công cho cô Lan Chi chủ nhiệm, có thầy cô nào có ý kiến gì không?…
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Lan Chi nhưng cô chỉ im lặng không nói gì, phía cuối dãy bàn, Thanh Tâm tỏ ra đắc ý bởi Tâm đã có lần dạy ở lớp này 2 tiết, hồi đó cô phải phát khóc khi cả lớp tỏ vẻ chống đối không chịu nghe giảng và còn nổi tiếng quậy phá, nói kiểu gì cũng không nghe, thậm chí chỉ chút xíu thôi là chiếc cặp ҳάch của một em nào đó đã ném trúng người cô rồi…
Bỗng cô Hà lên tiếng:
– Tôi đề nghị khoa nên xem xét lại, lớp 11N là lớp cá biệt của trường, các em thường quậy phá, ᵭάпҺ nhau, cô Lan Chi còn trẻ mới ra trường, nếu chủ nhiệm lớp này sẽ rất khó khăn…
– Tôi sẽ chủ nhiệm lớp này thay cho cô Lan Chi nếu khoa ρhâп công….
Tiếng thầy Hùng đề nghị dứt khoát và bất ngờ, thực ra với vị trí phó khoa như bây giờ công việc cũng ngập đầu. Nhưng với một lớp mà toàn học sinh cá biệt như lớp 11N, lại giao cho một cô giáo trẻ mới ra trường như Lan Chi thì quả thật rất khó. Anh cảm thấy lo lắng và thương cô, ngoài tình đồng nghiệp, anh còn dành sự quan tâm cho một cô gáι trẻ tràn đầy nhiệt huyết. Anh chỉ muốn được sẻ chia, giúp đỡ cho cô mà thôi…
– Hoan nghênh ϮιпҺ thần của thầy Hùng và các giáo viên trẻ của khoa chúng ta, tôi đã nghĩ đến điều này, nhưng thầy Hùng là phó khoa phụ trách chuyên môn nên công việc rất nhiều, không thể tập trung công tác chủ nhiệm được. Tôi muốn biết ý kiến của cô Lan Chi…
Cô Nhân vừa dứt lời, bao ánh mắt đều hướng về phía Lan chi như chờ đợi, một lời từ chối hay ít nhất cũng một vẻ mặt lo lắng, nhưng mọi người đã nhầm, sau một hồi suy nghĩ, cô trả lời:
– Em cảm ơn các thầy cô đã quan tâm đến em, một cô giáo trẻ mới ra trường, cả chuyên môn và kinh nghiệm vẫn còn nhiều hạn chế, nhưng em đồng ý nhận chủ nhiệm lớp này…
Cả phòng ngạc nhiên cùng hướng ánh mắt về phía cô. Hùng tỏ ra ái ngại, anh hiểu cô không sợ khó, sợ khổ. Nhưng lớp này toàn học sinh cá biệt, ỷ thế gia đình giàu có nên không coi ai ra gì. Lan Chi mới ra trường, còn trẻ lại chưa có kinh nghiệm trong công tác chủ nhiệm, liệu cô có vượt qua được không?
Lại một lần nữa ai cũng ngạc nhiên khi Hùng quay nhìn cô nhưng Lan Chi tránh mặt, cô biết anh quan tâm và lo lắng cho cô, nhưng anh không biết rằng cô còn trẻ và luôn mạnh mẽ, cô muốn thử sức ở môi trường khó khăn, không gặp khó và cố gắng vượt qua thì làm sao có thể trưởng thành được.
Phía cuối phòng họp, Thanh Tâm đang mỉm cười, nụ cười thật khó hiểu. Cô luôn ganh tỵ với Lan Chi, Cô biết cô đẹp, dạy giỏi, mà sao ai cũng ưu ái cho cô ấy chứ? Cô yêu Hùng nhưng Hùng không thèm bận tâm dù cô đã cố gắng rất nhiều để hoàn thiện mình. Cô ước mơ một ngày nào đó, mình nghiễm nhiên trở thành cô chủ nhỏ trong ngôi biệt thự hoa lệ kia. Cô muốn con cô sau này sẽ là người kế thừa công ty xây dựng của gia đình Hùng thì có gì sai chứ?…nhưng cô càng cố gắng bao nhiêu thì Hùng càng tránh mặt bấy nhiêu khiến cô đâm ra oán ghét Lan Chi, vì cô nghĩ nếu như không có sự xuất hiện của cô ấy thì Hùng đã yêu cô rồi. Nhưng Thanh Tâm không biết rằng, tình yêu là ʇ⚡︎ự nguyện, trái tιм Hùng đã dành trọn cho Lan Chi, cuộc đuổi bắt tình yêu giữa ba người vẫn chưa có hồi kết…