Người trong bóng tối 10
10.
Ông Chánh đỡ bà cả Tú Mỹ ngồi ℓêп gιườпg. Lúc bấy giờ ông mới dán mắt vào đứa bé đang nằm ngủ ngon lành. Ông chép miệng, bùi ngùi:
– Thằng nhỏ không có lỗi gì, là do cha nó là đứa bất nhân, dám dụ dỗ vợ bạn. Nhưng dù sao nó cũng là con do chính bà sinh ra,. Tui sẽ không bạc đãi nó đâu, bà đừng lo lắng nhiều. Bây giờ bà kể tui nghe, hắn đã dùng lời lẽ gì để bà xiêu lòng mà ngã vào tay hắn như vậy?
Bà Lớn mếu máo, lấy tay áo lau nước mắt:
– Cũng là do tui một phần. Lúc vô khám răng, tui có tâm sự với vợ chồng họ mình rất muốn đứa con trai nối dõi nhưng tui không sinh được. Ước chi bây giờ có thai để cho mình thằng con trai thì tui mãn nguyện lắm, đổi cái gì tui cũng đổi. Tưởng là nói xong thì thôi, dè đâu lần khám sau, bà Nhơn không có ở nhà, chả mới nói với tui là, chả thường nghe mình than thở về việc tui không sanh được con trai. Có thể mình sẽ đi tìm con bên ngoài về, và rồi tui sẽ mất địa vị trong nhà. Nếu tui muốn, chả sẽ giúp tui bằng cách gieo vào người tui giọt ɱ.á.-ύ. Chả nói mấy lần tui cũng suy nghĩ lung lắm. Chả còn nói hình như mình đang có ý định lăm le với con Ly chăn vịt. Con nhỏ đó thiếu đàn ông lâu ngày nên nhạy đẻ cho coi. Tui nghe mà phực phổi. Cuối cùng mình biết không, tui đã làm chuyện có lỗi với mình. Đêm nay tui ngủ với mình, sáng hôm sau tui ngủ với chả. Là vì tui sợ nếu mình ham con quá sẽ lấy bậy với con Ly. Lỡ nó sanh được cho mình con trai thì tui làm sao? Cho nên tui phải tức tốc có thai liền mới kiềm chưn được mình. Nhà mình có cái kho bỏ trống đàng sau ít người tới lui, tui đưa chìa khóa kho cho chả chờ tui ở đó, hễ mình ra khỏi nhà thì tui mò tới với chả. Chả hứa với tui bí mật này chỉ hai người biết. Sống để bụng ૮.ɦ.ế.ƭ đem theo. Chả sẽ không bao giờ dòm ngó đứa con và coi như chưa bao giờ đụng tới thân thể tui cả. Cũng như không cần tui phải báo đáp gì. Bởi đứa nhỏ có thể là con mình, cũng có thể là con của chả nhưng nhất định là con do tui sanh ra. Miễn tui cố gắng nuôi dạy nó tốt thì chả mãn nguyện, coi như giúp cho vợ chồng bạn có người hương hỏa. Nghe nói vậy nên tui yên tâm. Lúc đó tui cũng quên luôn cái vụ con của ai thì sẽ giống người đó. Ngờ đâu khi sanh nó ra, vừa nhìn thấy mặt nó là tui bủn rủn tay chân, cảm thấy xấu hổ với mình. Trời ơi, khi xưa sanh ba đứa kia tui vui mừng rộn rã bao nhiêu thì lần này tui mệt mỏi bấy nhiêu mình hiểu không? Rồi khi mình không màng gì tới thằng con, tui biết trước sau gì cũng có ngày này, kim trong bọc có ngày cũng phải lòi ra. Mình biết hôn, ba chị nó vô thăm, ngó thằng em rồi ngó nhau, không đứa nào bồng nó lên mà nựng nịu hôn hít gì sấc, tui buồn lắm mình. Tui muốn nói thiệt cho mình biết nhưng không biết mở lời làm sao. Chính vì vậy mà thằng nhỏ cũng không được tình thương của tui như ba đứa kia nữa mình à.
Ông Chánh rùng mình, chép miệng:
– Từ hôm bà sanh tới nay, chả thấy mặt thằng nhỏ chưa?
– Chưa thấy. Nhưng bà vợ của chả thấy rồi. Coi bộ bả cũng biết chuyện đó mình. Bả nói chả kêu bả đi thăm tui vì mình với vợ chồng chả là bạn thân, vợ bạn sanh thì phải đi thăm. Bả dòm thằng nhỏ kỹ lắm, ๓.â.-ภ ๓.ê tay chưn của nó nữa.
Ông Chánh nghiến răng:
– Thứ đó là một giuộc. Đồ ૮.ɦ.ế.ƭ bầm.
Rồi ông dịu giọng nói với bà:
– Tui không trách bà. Tui biết bà nghĩ cho tui nhưng bà đã đi không đúng hướng. Bà không hiểu tay Nhơn nhưng tui thì quá rành. Mấy lúc sau này bà thấy tui có cho chả tới nhà mình như xưa không? Đúng. Tui rất muốn có con trai để nối dõi. Nhưng Tú Mỹ à, tui họ Lê mà. Lê Hữu Chánh. Người thừa kế của tui phải mang họ Lê, phải chảy trong người dòng ɱ.á.-ύ của tui mới được. Bà cũng biết tui không phải đứa vô nghì, cho dù nó không phải do bà sinh ra nhưng nó vẫn phải kêu bà bằng mẹ, hiếu thảo với bà. Vị trí trong nhà không ai có thể thay thế bà được Tui đâu phải là loại người thích năm thê bảy thϊếp đâu Tú Mỹ? Tui chỉ muốn một vợ một chồng đến răng long đầu bạc thôi.
Bà Địa chủ gục đầu vào vai ông khóc sướt mướt:
– Tui biết chứ mình. Bởi vậy tui thấy xấu hổ với mình quá.
Ông Chánh ôm đầu bà:
– Tui đã từng nghĩ: không có con trai thì sao? Thì thôi vậy. Ông Trời cho mình được bao nhiêu thì mình nhận bấy nhiêu, không đòi hỏi gì cả. Nhưng mà…tui cũng không phải thiện nam tín nữ gì. Tui cũng có lỗi với bà. Hôm nọ, thù tạc với mấγ tά điền trong chòi vịt. Anh em bạn đông quá, đứa một ly, quay ʋòпg quay ʋòпg rồi đứa nào cũng gục tại bàn mà ngoài trời mưa tầm tã. Vì tui có vai vế lớn hơn nên chỉ mình tui được nằm nghỉ trong phòng con Ly. Rồi ma xui quỷ khiến gì mà tui “Mần ϮhịϮ” con Ly khi không ʇ⚡︎ự chủ được đó bà. Cho nên bà thấy tui ở nhà một thời gian dài không dám vô ruộng vì xấu hổ và cảm thấy có lỗi với bà, cũng có lỗi với con Ly hôn?. Nhè đâu vậy mà nó có bầu bà ạ. Tui thề có hai bên vai giác làm chứng, chỉ một lần duy nhất đó thôi. Tui đúng là đồ ૮.ɦ.ế.ƭ vằm. Rồi nghe bà có thai nữa. Tui lại ʇ⚡︎ự hào rằng mình còn khỏe quá. Thì ra con Ly có thai vì nó đang sung sức. Bà có thai rồi nên tui cho con Ly tiền, coi như từ nay không còn quαп Һệ gì hết. Nó không nhận cũng không trách tui. Nó thề rằng sẽ không làm khó chi tui và tuyệt đối chuyện này không tới tai bà. Tui cũng không gặp nó từ dạo đó luôn. Đến khi bà sanh thằng nhỏ này thì nó đã sanh trước bà nửa tháng rồi. Tui cũng chưa hề vô trỏng coi mặt thằng nhỏ ra sao. Nhưng mà cái hôm Tư Thời ra cho hay vịt bị động, tui vô, thấy thằng nhỏ thì trái tιм tui bị rúng động Tú Mỹ à. Nó rất khác với cảm giá khi ngó thằng nhỏ này lắm. Cặp chân mày của nó rất giống ba chị nó, chỉ có một quệt đen thùi lùi y chang như tui. Con nít mới sanh mà tóc tai đen nhánh cả nùi. Nó đúng thật là con tui rồi đó bà. Vì vậy mà nhìn thằng nhỏ này tui vô cùng chướng mắt. Tui vừa thương vừa giận bà. Muốn bỏ qua cho bà nhưng nhớ tới էհằղ.ℊ ҟհố.ղ пα̣п đó tui tức không chịu nổi. Nếu cứ làm thinh dung dưỡng, thì hậu quả cuối cùng là gì? Là nó muốn con nó thừa kế tài sản của tui, là số phận ba đứa con gáι mình sẽ ra sao? Là công sức bao nhiêu năm tui gầy dựng để nó ngồi không hưởng trái à? Đành rằng nếu chúng ta còn sống, nó không dám lộ diện đòi hỏi, nhưng thằng nhỏ lớn lên có ngoại hình y chang hai anh và thằng cha nó, nói con tui ai tin? Chưa kể đến chuyện nó sẽ dùng bí mật bày để trói buộc bà, để l.à.๓ t.เ.ề.ภ bà dài dài. Bà chịu nổi không?
Bà Lớn ngước lên nhìn ông, ánh mắt lộ vẻ bất mãn:
– Thì ra ông cũng không chung thủy với tui. Đừng nói là tui đã làm sai Nếu tui không sinh được con thì ông cũng kiếm con bên ngoài thôi.
– Tui đã nói rõ với bà rồi? Tui vô tâm mà làm ra cái chuyện tắc trách với con Ly. Nhưng cho dù nó sanh trai hay gáι cũng là con của nó không liên quan tui. Nó có chồng và ở góa mười mấy hai chục năm, tuổi cũng lớn rồi muốn có riêng cho mình đứa con cũng là chuyện bình thường. Mang thai con tui không phải là để cần tiền tui trợ cấp mà để cho người khác không dám động tới, bà biết không? Cái thằng rượng đực đó đã mò vô tới trỏng mấy lần, xém chút bị con Ly ᵭ.ậ..℘ đen pin phun ɱ.á.-ύ đầu luôn đó. Nó còn gạt tui nữa kìa bà. Mười mấy năm trước nó nói nó mất khả năng đàn ông, muốn có đứa con hủ hỉ nên phục ɾượu gài bẫy tui say, rồi bắt bỏ tui vô mùng vợ nó. Tui có làm gì bả cho tui ૮.ɦ.ế.ƭ liền. Vậy mà nó nói bả có bầu với tui, kêu tui lo cho bả sanh. Chịu nổi đời hôn? Rồi không phải một lần,, hai lần vợ nó có thai nó đều bưng tui vô mùng vợ nó rồi bắt quả tang. Nó không dám làm um vì nó năn nỉ tui mà. Nhưng bà coi, hai thằng con của nói giống ai? Nó vô sinh mà hai đứa nhỏ giống nó hả? Bất lực mà mò vô chòi con Ly làm gì? Dụ dỗ bà làm gì? Sao nó cứ canh vào những phụ nữ bên cạnh tui vậy chứ?
Bà rít lên:
– Thì ra ông cũng đã từng dan díu với bà Nhơn sao?
– Dan díu con mẹ tui chứ dan díu. Tui đã nói với bà là nó gài bẫy tui mà. Cho tui uống tђยốς mê rồi bưng tui vô mùng vợ nó hà. Đúng là một cặp trời sinh, gian xảo như nhau. Nó cho con vợ nó tới coi mặt thằng nhỏ để khẳng định đó bà.
Thấy bà vợ đang sôi bừng nỗi giận mà không dám hùng hổ như mọi khi, ông chánh Ϯộι nghiệp:
– Là vợ chồng, không có chuyện gì mà chẳng giải quyết được. Vấn đề là ở chỗ phải thông cảm cho nhau, tha thứ cho nhau. Tui không giận bà, sẵn sàng tha thứ cho bà vì tui biết bà thương tui nên mới làm chuyện khờ dại như vậy. Bà cũng nên biết tui bị kẻ xấu gài bẫy hãm hại chứ không phải cam tâm tình nguyện là được. Nó đã nhắm vô tài sản của mình rồi thì mình phải sáng suốt mà đối phó. Bà mà nương tay thì nó nhào vô lập tức vì biết tui đã phát hiện ra rồi. Bây giờ, vợ chồng phải một bụng với nhau mới đối phó được nó kẻo bị trắng tay mà nỗi ทɦụ☪ lấy bậy sẽ làm cho bà cả đời không dám nhìn mặt ai nữa.
Bà như hiểu ra tầm quan trọng của vấn đề. Bèn níu lấy tay ông:
– Vậy giờ mình tính sao? Mình tính sao tui cũng sẽ nghe theo.
Ông chánh dùng ánh mắt dịu dàng nhìn bà, hay tay ông xoa xoa cằm:
– Bà chịu hy sinh một chút.
– Tui sẵn sàng. Hy sinh ra sao mình nói đi.
– Xa thằng nhỏ một thời gian.
Bà lớn khựng lại, mắt mở lớn, lắp bắp:
– Ông chia cắt mẹ con tui sao? Dù gì cũng là do tui mang nặng đẻ đau, banh da xẻ ϮhịϮ sanh ra nó mà?
Bà bưng mặt khóc. Ông Chánh động lòng, choàng tay ôm lấy bà:
– Tui nói rồi. Một thời gian thôi. Ngày mai tui sẽ vô vạch mặt thằng Nhơn, đuổi ra ra khỏi cái Quận này. Tất nhiên nó sẽ ᵭάпҺ trả lại bằng cách uy hϊếp vợ chồng mình. Là hai đứa con của nó ở nhà và thằng nhỏ này. Nó sẽ đi từng bước. Bước thứ nhất nó nói với bà hai đứa lớn là con tui. Vợ nó ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ với tui nên nó hận mà trả thù. Bước thứ hai, nó biết bà sợ mang tai tiếng nên uy hϊếp chúng ta phải cho tiền bạc nó mà là cho con số không tưởng tượng được để vợ chồng nó rời đi. Nếu không, nó sẽ nhìn và bắt con về. Nó mà bắt con về liệu bà có sống nổi với miệng lưỡi người đời hay không?
Bà Tú Mỹ mặt xanh như tàu lá, càng nghe càng thấy run sợ:
– Phải, phải. Vậy mình đối phó bằng cách nào?
Ông nâng mặt bà lên, nhìn sâu vào mắt vợ, thay đổi ngữa điệu và danh xưng:
– Mình có tin tui không?
– Sao mình hỏi vậy? Không tin mình thì tin ai?
– Nếu tin tui, mình phải để tui sắp xếp. Tuyệt đối không để mình mất mặt với bất kỳ ai.
– Mình nói đi.
– Trước mắt, phải lưu thằng nhỏ này đi một thời gian, đưa đứa con của Ly vô thế chỗ. Giải quyết xong chuyện này chúng ta sẽ đem thằng nhỏ về.
– Lưu đi đâu trời ơi. Thằng nhỏ chưa đầy tháng nữa mà…
Nước mắt bà lại giàn giụa chảy ra. Ông chánh ôm lấy bà. Sao mà ông không hiểu được nỗi lòng người mẹ chứ? Dù ông có ghét Nhơn đến đâu đi nữa nhưng thằng bé này vẫn là ɱ.á.-ύ ϮhịϮ của bà. Vã lại, nó là một đứa con nít, nó có Ϯộι lỗi gì đâu? Nó đã được người lớn ban cho một sinh ๓.ạ.ภ .ﻮ để hiện diện ở đời, nó đâu có quyền lựa chọn cha mẹ? Đâu phải vì ghét bỏ cha nó mà ông sẽ đối xử tàn áċ với nó được. Nhưng, để ngăn chặn âm mưu đen tối của Nhơn, ông nhất thiết phải tách nó ra một thời gian ngắn, đủ để ông giải quyết ráo rẻ vụ này rồi sẽ đem nó về cho mẹ nó chăm lo. Bên cạnh đó, ông cũng có cơ hội đem cu Thuận về nhận tổ qui tông. Rồi ông cũng sẽ danh chính ngôn thuận mà rước Ly về. Thằng cu Thuận sẽ có hai người mẹ và đường đường là cậu Năm con ông điền chủ. Tuy là cậu Năm nhưng Thuận là trưởng nam của ông, mang họ của ông, sẽ kế thừa tài sản do cha nó để lại.
Nhưng, vấn đề trước mắt là nên lưu thằng nhỏ đi đâu?
Đang lúc nan giải như vậy thì gia nhân đứng trước phòng cữ cho hay rằng chú Tư Thời tới kiếm ông có chuyện. Ông Chánh mừng rỡ như bắt được vàng. Ít nhất ông cũng có đồng minh để gỡ rối vụ đưa thằng nhỏ nhờ ai nuôi hộ đây nè.
Ông đứng dậy, vuốt đầu bà:
– Thôi mình cũng đừng lo lắng gì nhiều. Tui không để mình bị ấm ức đâu. Tui gặp Tư Thời một lát, chắc vụ vịt gà gì đây.
Bà lớn mếu mếu gật gật đầu rồi nằm xuống cạnh con trai. Ông Chánh ba chân bốn cẳng đi thật nhanh lên nhà tгêภ gặp Tư Thời. Hối gia nhân châm bình trà bưng qua cái nhà ngang rộng thênh thang nhưng vắng người để hai ông bàn chuyện riêng tư kín đáo.
Vừa ngồi xuống, Tư Thời nói liền:
– Tui ở nhà mà ngồi đứng không yên, bạo gan đến đây coi tình hình ra sao nè. Chị chịu khai ra không anh?
– Từ từ rồi tui kể hết cho chú nghe. Rồi chú coi tui tính vậy được không nghen?
Ông Chánh chậm rãi lần lượt kể cho Tư Thời nghe mình đã rào đường đón ngõ bà vợ ra sao. Rồi đến việc bà ʇ⚡︎ự thú , không sót một chi tiết nào. Đến khi ông nói ra quyết định lưu thằng nhỏ đi môt thời gian để đưa cu Thuận về thế chỗ, nếu như tay Nhơn có muốn vạch mặt bà và ào tới nhận con thì nhất định va phải tẽn tò. Nghe tới đây, Tư Thời vỗ đùi cái đét:
– Thượng sách. Công nhận anh nghĩ ra kế này hay. Thứ nhất làm cho tay Nhơn bẽ mặt, thứ hai công khai đem thằng nhỏ về, chị Tú Mỹ dù có giận bầm gan tím ruột cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt chứ biết nói sao?
– Nhưng còn phía Ly? Nó chịu cho tui bắt con không?
– Vậy tui hỏi anh? Sau khi bắt con rồi anh giải quyết nó ra sao?
– Theo ý chú thì sao?
– Tất nhiên là tui muốn nó theo anh dìa để chăm sóc cho con nó chứ. Chắc gì bà lớn thương thằng cu Thuận anh ơi. Tội gì bồng ẵm tưng tiu con người ta khi con mình bị đưa ra ngoài chứ?
– Thì đó. Nên tui cũng có ý định đưa Ly về mà không biết nó chịu hôn.
– Nếu như anh kêu nó bồng con về sống chung với anh và chị thì tui không chắc. Nhưng nếu vì anh, vì muốn bảo vệ anh và gia đình anh, tui cam đoan ba bó một giạ là nó sẽ đồng ý liền. Con Ly nó thương anh thiệt đó anh Hai à.
– Tui biết chứ.
– Nhưng mà anh có tính đưa thằng nhỏ này đi đâu nhờ ai nuôi chưa?
– Chưa nè. Ban đầu khi nghĩ ra kế hoạch này, tui có ý nhờ chị em bên vợ nuôi giùm. Nhưng mà bà vợ tui bả sĩ diện lắm, bả không muốn gia đình bả biết chuyện tác tệ vậy đâu. Nên giờ thú thiệt với chú, tui rối bong bong đây nà.
Tư Thời đăm chiêu một chút, nâng chun trà uống một ngụm rồi dè dặt nhìn ông Chánh:
– Nếu như anh tin tui, tui muốn xen vô chuyện này chút.
– Trời đất. Tui thiếu điều muốn móc hết ruột ra cho chú coi rồi mà ở đó nói tin hay không tin.
Tư Thời lại ngập ngừng:
– Tui nói ra chuyện này tùy anh quyết định. Là tui thương em tui chứ không co ý dòm ngó gia sản nhà anh đâu. Số là tui có con em gáι Út, con Anh mà anh đã gặp mấy lần rồi đó. Năm nay nó hơn ba mươi tuổi. Có chồng bảγ tάm năm rồi mà không sanh được con. Đi khám thì đốc tờ nói do thằng chồng nó ít trứng và nếu có thì cũng yếu nhớt khó thụ thai. Hôm rồi nó có bầu được mấy tháng mừng húm. Ở nhà nhiều công chuyện quá nên nó qua bên nhà Tía má tui mà nghỉ dưỡng thai. Nhưng thai có đậu lâu đâu anh. Hư mẹ nó rồi. Giờ nó còn đang ở nhà Tía tui á. Nó quẫn trí không tha thiết sống gì hết, cha má tui rầu dữ thần. Nhà bên chồng nó ở Quận Hóa An, Tỉnh Biền Hóa xa tít mù chỗ này. Nếu như thằng nhỏ giao cho nó nuôi thì yên tâm anh lắm. Nó chờ thằng nhỏ cứng cáp rồi ẵm về bên chồng sẽ không ai nghi ngờ. Mà thằng chồng nó cũng cao lớn mỏng mảnh như tay Nhơn vậy, ngó thằng nhỏ không khác mấy đâu. Có điều, giao nó nuôi rồi bắt về chắc nó buồn lắm. Ăn nói sao với bên chồng? Con Anh nó hiền khô, ít mồm miệng. Tui thương là thương vậy. Thứ đàn bà không có con bị bên chồng coi thường khổ lắm anh ơi.
Ông Chánh mím môi, nhìn ra xa. Ngoài sân, có con gà mái đang xù bộ lông che nắng cho đàn gà con chui vào lòng mẹ. Ông biết lưu đứa nhỏ đi vài tháng đã khiến bà lớn đau lòng rồi, cho hẳn con dễ gì bà chấp nhận được. Tuy biết rằng về nơi đó nó sẽ được tưng tiu chìu chuộng nhưng ai lại đưa con mình cho người khác nhận làm con trong khi mình hoàn toàn có khả năng kinh tế để nuôi lớn nó chứ?
Nhưng Út Anh mà ông biết là em gáι Tư Thời, đứa em Út luôn được Tư Thời thương yêu trân quý. Với tính tình của Tư Thời, em gáι chú chắc cũng là người hiểu lễ nghĩa, vã lại, cô ấy đang tha thiết cần một đứa con, dù là con nuôi. Nếu như bà chấp nhận ủy thác đứa con này cho Út Anh, ông sẽ chu cấp cho cô ấy nuôi lớn nó, tạo điều kiện cho vợ chồng Út Anh tách khỏi gia đình chồng mà ra chợ Quận làm ăn. Nơi đây và đó cách rất xa, tay Nhơn không thể nào lường được mà mò tới. Số phận của đứa con bất đắc dĩ trong nhà ông sao bằng được đứa con cầu con khẩn ở nhà Út Anh được chứ? Giao con cho Út Anh xong, ông sẽ vạch mặt tên Nhơn và tống cổ hắn trở về cái máng lợn năm xưa của hắn. Ồ mà cái máng lợn đó còn đâu nữa? hắn đã bán đi từ khi mang bầu thằng nhỏ thứ hai để về đây rồi mà?
Còn về phần bà lớn, ông sẽ cố gắng ρhâп tích thiệt hơn cho bà nghe. Ông cũng sẽ thuyết phục Ly để bà cả đứng tên mẹ khi khai sinh cu Thuận để nó đường đường là con trai của chính thê. Bà cả sẽ làm mẹ chính thức của Lê Hồ Thuận và Ly sẽ là má Hai mà thôi. Ông tin vì tương lai của con mình, Ly sẽ đồng ý. Về mặt giấy tờ thôi chứ ai mà dám tước đoạt quyền làm mẹ của cô với con cho được? Ông vẫn còn sừng sững đây mà?
Về tay Nhơn thì ông không cần phải lo. Lo là lo cho phản ứng của bà cả khi nghe đề nghị này. Hai ông già chụm đầu câu mỏ bàn tính với nhau đủ thứ vẫn chưa tìm ra được phương án tối ưu.
Hết 10.
Lê Nguyệt.