Một ông lão nghèo bán vé số giúp đỡ một cô bé bị lạc mẹ.
Một ông lão nghèo bán vé số giúp đỡ một cô bé bị lạc mẹ. Ông chăm sóc cô bé cả ngày cho đến khi tìm được mẹ của cô. Không ngờ việc làm ấy khiến ông thay đổi cuộc đời về sau…
Chiều muộn. Trời đã ngả sang màu hoàng hôn rực rỡ, nhưng giữa con phố đông đúc, một ông lão gầy guộc vẫn chậm rãi lê bước trên vỉa hè, tay cầm xấp vé số đã nhàu nát. Chiếc áo sơ mi cũ kỹ trên người ông đã sờn rách, đôi dép mòn vẹt, nhưng gương mặt ông vẫn hiền từ, ánh mắt lấp lánh sự kiên nhẫn của một con người đã quen với cuộc sống khó khăn.
Bỗng, một tiếng khóc nức nở vang lên từ góc đường. Ông lão khựng lại. Dưới chân cột đèn giao thông, một cô bé khoảng năm, sáu tuổi đang ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn lấm lem nước mắt.
Ông lão vội bước tới, khẽ ngồi xổm xuống bên cô bé.
– “Sao con lại ngồi đây khóc thế?”
Cô bé ngẩng lên, đôi mắt to tròn ướt đẫm:
– “Con… con lạc mẹ rồi…”
Giọng nói non nớt ấy khiến lòng ông lão thắt lại. Ông nhìn quanh, nhưng chẳng thấy ai có vẻ là người thân của đứa trẻ.
– “Thôi nào, đừng khóc nữa. Để ông giúp con tìm mẹ nhé.”
Cô bé khẽ gật đầu, đôi mắt vẫn còn hoang mang. Ông lão lấy trong túi ra một chiếc khăn tay cũ, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bé rồi dắt tay cô đến chốt bảo vệ gần đó.
Họ đi dọc theo các con phố, hỏi han từng người, nhưng không ai biết gì về mẹ cô bé. Thời gian trôi qua, trời dần tối. Ông lão dắt cô bé về căn nhà trọ nhỏ xập xệ của mình – thực ra chỉ là một góc chợ được che tạm bằng tấm bạt cũ.
– “Tối nay con cứ ở tạm đây với ông nhé. Sáng mai mình tiếp tục tìm mẹ.”
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt đã bớt sợ hãi. Ông lão lấy ra phần cơm nguội ít ỏi của mình, chia cho cô bé một nửa.
– “Con ăn đi, chắc đói lắm rồi.”
Cô bé do dự nhìn ông, rồi nhẹ nhàng đẩy hộp cơm về phía ông:
– “Ông cũng ăn đi ạ…”
Nhìn đôi mắt trong veo ấy, ông lão mỉm cười. Cô bé dù còn nhỏ nhưng đã biết quan tâm đến người khác.
– “Ừ, vậy hai ông cháu mình cùng ăn nhé.”
Đêm đó, cô bé cuộn tròn trong chiếc áo khoác cũ của ông lão, ngủ say như một thiên thần. Ông ngồi lặng lẽ nhìn cô, lòng chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ – vừa ấm áp, vừa xót xa. Đã bao lâu rồi, ông chưa có ai bên cạnh để trò chuyện, để quan tâm?
Sáng hôm sau, ông lại dắt cô bé đi khắp các con phố. Và may mắn thay, họ gặp được một người phụ nữ đang cuống cuồng tìm con.
– “Mẹ ơi!”Cô bé òa lên chạy tới ôm chầm lấy mẹ mình. Người phụ nữ cũng ôm chặt con, nước mắt rơi lã chã.
Khi biết chuyện, bà nắm lấy tay ông lão, giọng đầy xúc động:
– “Cảm ơn bác… Cảm ơn bác đã chăm sóc con bé… Cháu không biết phải đền ơn bác thế nào…”
Ông lão chỉ cười hiền:
– “Không cần đâu. Thấy hai mẹ con đoàn tụ là tôi vui rồi.”
Trước khi rời đi, cô bé quay lại, chạy đến ôm ông lão thật chặt.
– “Ông ơi, sau này cháu nhất định sẽ quay lại tìm ông nhé!”
Ông xoa đầu cô, mỉm cười:
– “Ừ, ông sẽ đợi con.”
Nhiều năm trôi qua…
Cô bé ngày nào giờ đã trưởng thành. Cô tên là Ngọc, giờ là bác sĩ tại một bệnh viện lớn. Dù cuộc sống bận rộn, nhưng trong lòng cô luôn canh cánh một điều: ông lão bán vé số năm xưa giờ ra sao?
Một ngày nọ, trong lúc phát thuốc từ thiện cho người nghèo, cô bất ngờ thấy một bóng dáng quen thuộc – một ông lão gầy gò đang ho khan từng cơn, ngồi dựa lưng vào bức tường cũ.
Tim Ngọc chợt nhói lên. Cô vội chạy đến.
– “Ông ơi… có phải ông không?”
Ông lão ngước lên. Một thoáng ngạc nhiên hiện lên trong đôi mắt mờ đục, rồi ông cười hiền:
– “Con… là cô bé năm đó?”
Ngọc bật khóc. Cô quỳ xuống, nắm lấy bàn tay nhăn nheo của ông:
– “Ông đã bảo sẽ đợi cháu mà! Sao ông lại sống khổ cực thế này?”
Ông lão chỉ cười, đôi mắt hiền từ như ngày nào:
– “Ông già rồi, có sao đâu con…”
Nhưng Ngọc không chấp nhận điều đó. Ngay ngày hôm ấy, cô đưa ông về một căn nhà khang trang, thuê người chăm sóc, và đích thân đến thăm ông mỗi ngày.
Những tháng ngày cuối đời của ông lão không còn là những buổi lang thang bán vé số, không còn những đêm co ro trong giá lạnh. Thay vào đó, ông được sống trong sự yêu thương và quan tâm mà ông chưa từng nghĩ mình sẽ có.
Một chiều hoàng hôn, ông lão ngồi trên chiếc ghế gỗ ngoài hiên, nhìn Ngọc đang cắm một chậu hoa nhỏ. Ông mỉm cười, giọng trầm ấm:
– “Cuộc đời thật kỳ diệu, phải không con?”
Ngọc nắm lấy bàn tay ông, khẽ nói:
– “Vâng, và cháu may mắn vì đã có ông trong cuộc đời này.”
Hoàng hôn hôm ấy thật đẹp. Và lòng tốt… mãi mãi không bao giờ lụi tàn.
Bài và ảnh sưu tầm