Lời hứa – Chương 7

Trí Thành sợ hãï, mặt tái mét, ngồi thụp xuống, đẩy xe Diệu Đình phi như bay chạy trốn ra bãi cỏ lau. Hai anh em cùng cười thành tiếng, Diệu Đình dang chân ra đón gió thổi mát lạnh còn Trí Thành mồ hôi nhễ nhại. Khi đã khá xa tiếng chó sủa, kèm theo tiếng của chủ nhà thì hai anh em mới dừng lại, nhìn nhau mặt đỏ tía tai.

– Ba Đức mà biết thì sao chúng ta cũng bị ăn đòn té khói.

Trí Thành vẫn thở không ra hơi, gật đầu, tay giơ lên hai quả xoài xanh vẫn đang chảy nhựa.

– Mỗi người một quả nhé! Hai anh em không ai nói thì chú Đức sẽ không biết đâu.

Diệu Đình hí hửng gật gù, nhón một quả xoài tгêภ tay Trí Thành, lau lau cho sạch rồi ngoạm miếng rõ to.

– Ôi…chẹp…chua dã man anh ạ.

Vừa ăn nó vừa xuýt xoa khiến Trí Thành bật cười.

– Em làm anh nhỏ nước miếng rồi này.

Diệu Đình chìa ra trước mặt anh quả xoài gặm dở:

– Anh thử đi nhưng em nói trước là rất…rất chua đấy.

Trí Thành lắc đầu không dám thử. Cậu bắt được con chuồn chuồn ngô tгêภ cây cỏ gà, giơ lên khoe với Diệu Đình:

– Này, em chưa biết bơi thì cho chuồn chuồn cắn rốn đi sẽ biết bơi đấy.

Diệu Đình vẫn đang cắn xoài ăn dở, mặt cứ nhăn lại vì chua hồ hởi nhìn Trí Thành.

– Thật không? Vậy anh cho nó cắn rốn em đi..

Diệu Đình bỏ xoài xuống, vén áo hở cái rốn sâu hoắm, nhỏ xíu chờ đợi nhưng khi Trí Thành dí con chuồn chuồn lại gần thì ngập ngừng:

– Nhưng có đau không anh? Lỡ nó cắn mà em vẫn không biết bơi thì sao?

– Vậy thì lần sau đừng tin nữa, mà không thử sao biết được.

– Vậy anh cho nó cắn rốn anh thử trước đi.

Trí Thành hết kiên nhẫn:

– Anh biết bơi rồi nên không cần nữa. Nào có thử không để anh thả nó đi nhé!

Diệu Đình nhìn con chuồn chuồn có đôi mắt lồi to thao láo nhìn mình thì hơi chột dạ nhưng cũng nhắm mắt thử. Trí Thành cho nó chạm vào rốn Diệu Đình nhưng con chuồn chuồn không chịu cắn.

– Mày cắn cho em tao biết bơi đi không sau này em ấy ngã xuống nước sẽ ૮.ɦ.ế.ƭ đuối đấy.

Diệu Đình bật cười, mở mắt, tay túm lấy cάпh con chuồn chuồn định ʇ⚡︎ự tay làm thì lại có tiếng chó sủa. Chẳng đứa nào bảo đứa nào, ném vội con chuồn chuồn, dựng xe chạy bán sống bán ૮.ɦ.ế.ƭ. Vậy nhưng Diệu Đình vẫn không quên cầm quả xoài dở đi theo.

….

Gần đây, Diệu Đình phát hiện ba hay mỉm cười một mình, thỉnh thoảng còn nhắn tin với ai đó cười mãn nguyện. Vừa nấu cơm, Diệu Đình khều Trí Thành lại gần:

– Anh, nhìn ba em đi.

Trí Thành nhìn ra ngoài ban công, ba Đức đang mỉm cười – nụ cười đã lâu rồi cả hai anh em không nhìn thấy.

– Anh có thấy lạ không?

– Có, anh thấy từ hôm em bị gãy chân là chú hay nhắn tin, gọi điện cho ai đó đấy.

Diệu Đình gật gù tán thành, nó chợt lóe lên ý nghĩ hay ho:

– Anh có nghĩ ba em có bạn gáι không?

– Cũng có thể, em sẽ không phản đối chứ?

Diệu Đình nhìn Trí Thành vui vẻ:

– Không, sao lại phản đối được, ba em còn trẻ cần có người bầu bạn chứ? Em lớn rồi không như hồi bé nữa.

– Vậy anh em mình cùng tìm hiểu và chèo thuyền cho chú nhé! Trước hết phải điều tra xem ai đã lọt vào mắt chú đã nhỉ?

Diệu Đình vời Trí Thành lại gần, thì thầm to nhỏ một lúc. Cả hai đứa mắt sáng rực, mỉm cười, gật gù ʇ⚡︎ự khen mình thông minh.

– Hai đứa làm gì mà thì thầm to nhỏ vậy? Lại định rủ nhau đi ăn trộm cái gì hả?

Nghe tiếng ba phía sau, Diệu Đình quay lại cười trừ:

– Không có, tụi con chỉ đang nghĩ trường sắp tổ chức cắm trại thì có nên tham gia thôi không ạ.

Trí Thành cũng rối rít hùa theo:

– Đúng vậy ạ….cháu sẽ không rủ em đi hái trộm quả nữa đâu ạ.

Diệu Đức nhìn hai anh em đã trở nên thân thiết hơn thì cảm thấy vui mừng. Anh không truy cứu việc hai đứa ăn trộm nữa mà ngồi xuống bàn đợi cơm. Trong lúc đợi, thỉnh thoảng anh lại liếc nhìn điện thoại mỉm cười.

….

Sau khi Trí Thành đưa được ba ra ngoài chạy bộ, Diệu Đình nhanh chóng rửa xong bát, chạy vèo lên phòng, mở điện thoại của ba lên điều tra. Nó không khỏi ngạc nhiên khi người ba nhắn tin khá nhiều là cô Hương chủ nhiệm. Để cẩn thận hơn, Diệu Đình còn ghi lại số điện thoại để đối chiếu xem có chính ҳάc không? Đọc qua một vài tin nhắn mới nhất thì nó hơi thất vọng với trình độ cưa gáι của ba nó “Với tình hình này thì ba sẽ tiếp tục ế đến già mất thôi.”

Thả điện thoại về chỗ cũ, nó ung dung đi xuống nhà, ra cửa ngóng ba và anh đi tập thể dục về. Vừa thấy Trí Thành, nó đã giơ ngón tay cái ra hiệu thành công.

– Ba, con lấy đồ cho ba rồi đấy, ba lên tắm đi ạ.

– Trí Thành tắm trước đi còn học con, lát chú tắm sau.

Diệu Đình suốt ruột, khoác tay ba kéo đi:

– Con đang có bài toán khó muốn nhờ anh trước nên ba tắm trước đi nhé!

Trí Thành hiểu ý nên hùa theo ý của Diệu Đình.

– Chú tắm trước đi ạ, dạy em xong con tắm cũng được ạ.

Nhìn thấy hai đứa nhỏ biết bao bọc, giúp đỡ nhau Diệu Đức mỉm cười, chẳng nghi ngờ hai đứa đang có mưu kế gì, anh ung dung đi tắm.

Vừa vào phòng, đóng cửa lại, Diệu Đình ngồi lên bàn, ánh mắt ra điều bí hiểm:

– Em đố anh đoán được nữ chính của ba em là ai đấy? Người mà cả anh và em đều biết luôn…nhẹ nhàng, xinh đẹp…

– Nếu đó là người anh và em cùng biết thì là hàng xóm hoặc cô giáo ở trường. Hàng xóm thì có cô Hạnh nhưng cô ấy có người yêu rồi còn ở trường mình thì có rất nhiều cô giáo. Mà để chú Đức biết thì chỉ có là giáo viên của anh hoặc em.

Diệu Đình mắt tròn mắt dẹt nhìn Trí Thành suy luận mà thầm khen anh thông minh.

– À…cô Hương chủ nhiệm của em, anh chắc chắn luôn vì cô ấy vừa xinh, dịu dàng mà khả năng tiếp xúc với chú Đức nhiều nhất.

Diệu Đình bật cười gật gù tán thành.

– Nhưng khổ nỗi là ba em sẽ chẳng cưa đổi nổi cô mất, ba nói chuyện khách sáo lắm. Việc của anh và em là phải tìm hiểu xem họ có tình cảm với nhau không rồi giúp ba em tán đổ cô.

– Nhưng chúng ta phải làm gì? Hay cứ hỏi thẳng chú?

– Đời nào ba em nhận.

Hai đứa trẻ trầm ngâm, suy nghĩ mông lung, tập trung đến mức Diệu Đức vào phòng mà cả hai vẫn không hề hay biết:

– Hai đứa học cái gì mà mặt mày cứ nghệt ra thế kia?

Cả hai giật mình, Trí Thành nhanh nhảu bước ra khỏi phòng:

– Cháu đi tắm đây ạ.

Diệu Đức nhìn con gáι chờ đợi giải thích. Diệu Đình kéo ba ngồi xuống ghế:

– Ba biết cô Hương chủ nhiệm của con chứ? Ba thấy cô ấy là người thế nào?

Diệu Đức hơi giật mình nhưng nhanh chóng bình thản hỏi lại:

– Tại sao con lại hỏi ba như vậy?

– Lớp con thấy cô xinh quá mà chưa có người yêu nên định kéo cô với thầy giáo dạy thể dục mà chưa nghĩ ra cách. Theo ba thì chúng con nên làm gì?

Diệu Đức nhìn con gáι chằm chằm:

– Nếu cô ấy không thích thì không có cách nào cả con gáι ạ. Nếu họ thích nhau thì sớm muộn gì cũng thành đôi.

– Nhưng thầy thể dục nhát lắm ba, thầy ấy không dám thể hiện đâu.

Vừa nói Diệu Đình vừa thăm dò thái độ của ba nhưng gần như người đàn ông ấy không hề có biểu hiện quan tâm tới.

– Nhiều người thích cô lắm mà con thấy dạo này hình như cô có người để thích rồi thì phải.

Lúc này, giọng ba mới trở nên hồi hộp hơn:

– Sao con biết?

– Bí mật ba ạ, cũng như ba đang có bí mật giấu con đấy thôi.

Diệu Đình ngồi quay vào bàn học, bỏ lại ba nó đang ngồi mặt chuyển từ trắng sang đỏ mà cười thầm.

Những ngày sau đó, Diệu Đình nói chuyện với cô Hương nhiều hơn mà chủ đề thì toàn kể về ba mình. Cô hay chú ý lắng nghe, đôi khi lại hỏi rất nhiều thứ khiến Diệu Đình cười thầm trong lòng.

Chiều nào tгêภ xe đi học về, nó cũng kể cho Trí Thành nghe. Hai anh em lại lên kế hoạch để ba có vợ nên luôn về nhà muộn hơn gần 30 phút.

Bữa ăn tối, Trí Thành ngồi trầm ngâm, thở dài khiến Diệu Đình ăn cơm tý sặc. Nó không nghĩ anh lại diễn xuất siêu hơn nó nghĩ. Trí Thành nhíu mày nhìn em nhắc nhở. Diệu Đình rụt cổ, tắt ngấm nụ cười. Nó thủ thỉ:

– Ba à, anh Thành hình như học đuối môn văn lắm. Nếu cứ như này thì anh sẽ không được tuyển thẳng vào cấp ba đâu vì điểm tổng kết môn ấy thấp.

Trí Thành ngừng ăn, ánh mắt nhìn chú dò xét. Hai tuần nay, nó cố tình đẩy môn văn điểm thấp hơn ban đầu theo lời Diệu Đình.

– Vậy con có cần đi học thêm không Thành? Để chú tìm lớp cho con đi học nhé!

Diệu Đình nhanh nhảu:

– Cô Hương dạy văn lớp con có dạy cho các anh chị thi vào lớp 10 môn Văn đấy. Mai ba qua trường nhờ cô đi ạ.

Trí Thành gật gù tán thành:

– Dạ, con thấy ý kiến của em hợp lí ạ.

Diệu Đức thoáng chững lại quan sát hai đứa nhỏ nhưng cả hai đứa ngơ ngác nhìn lại anh.

– Được rồi, để chiều mai ba đi làm về sớm rồi qua gặp cô.

Diệu Đình giơ tay ra hiệu thành công với Trí Thành bên dưới gầm bàn mà ba nó không thể phát hiện ra.

Lên đến phòng, đóng cửa lại, hai anh em phá lên cười như được mùa. Nghe thấy tiếng ba đi lên, cả hai anh em nhanh chóng ngồi vào bàn học. Diệu Đức mở cửa ngó đầu vào kiểm tra, dặn dò:

– Trí Thành, lát học xong thì lấy sách văn ra ôn lại đi. Con thông minh như vậy chỉ cần chăm chỉ là sẽ ổn thôi.

– Dạ vâng ạ.

Diệu Đức hài lòng, lặng lẽ đi về phòng cho hai đứa học bài. Anh không hay biết rằng, hai đứa con đang lên kế hoạch bán đứng ba chúng ngay sau khi học bài xong.

Vì Trí Thành phải học văn ca muộn nên mỗi tối, Diệu Đức lại đưa đón nó đến nhà cô Hương học. Mỗi ngày Trí Thành đi học thêm văn về là Diệu Đình lại xúm vào hỏi thăm các kiểu và dặn anh phải học tiến bộ từ từ thôi đến khi nào ba và cô Hương thành đôi mới được nghỉ học. Dù học nhiều môn vất vả nhưng Trí Thành vẫn nghe lời Diệu Đình giả vờ ngu khi học môn Văn.

Ngày chủ nhật, Diệu Đức vừa đi sang giúp ông hàng xóm lắp điện thì Trí Thành trốn vào phòng lấy điện thoại nhắn tin cho cô giáo giả danh chú Đức mời cô đi uống cafe. Sau khi cô nhắn đồng ý thì Trí Thành nhanh tay xóa hết tin nhắn. Lẻn ra khỏi phòng có Diệu Đình đứng canh phòng cẩn mật, cậu ra hiệu cho em đã thành công.

Diệu Đình đi chợ về, nấu cơm trưa sớm hơn mọi ngày để kịp giờ hẹn với cô Hương. Trí Thành thì lo lắng cứ đi ra đi vào toát mồ hôi hột. Diệu Đức vừa về tới cổng, Trí Thành đã mời vào ăn cơm. Nhìn hai đứa trẻ lạ lẫm, anh nheo mắt hỏi:

– Sao hôm nay ăn cơm sớm thế hai đứa?

– Ba ơi, anh Thành mới có học bổng nên lát nữa cả nhà chúng ta đi uống cafe giải stress nhé!

Anh hơi ngạc nhiên nhưng đúng là từ rất lâu rồi anh chỉ giục bọn trẻ học mà không cho chúng có thời gian nghỉ ngơi nên anh vui vẻ đồng ý:

– Tiền ấy con cứ giữ mà tiêu vặt, hôm nay hai đứa thích đi đâu hay ăn gì thì ba chi.

Cả hai anh em nhìn nhau, nháy mắt cười thầm. Bữa ăn diễn ra cũng nhanh hơn bình thường, cả hai đứa xúm vào dọn dẹp. Diệu Đình lôi ba lên phòng chuẩn bị đồ.

– Đi chơi cùng hai đứa thôi mà, con có cần phải cầu kì vậy không Diệu Đình.

– Chỉ là con muốn ba mặc cho trẻ trung hơn thôi. Ba bỏ quần âu, áo sơ mi đi. Hôm nay đi chơi mặc quần kaki, áo phông đi sneaker cho dễ chịu.

Mặc dù không đồng tình nhưng anh vẫn chiều theo ý con. Trí Thành đã chờ sẵn dưới nhà, gật gù khen Diệu Đình:

– Hôm nay nhìn chú Đức trẻ ra bao nhiêu. Diệu Đình đúng là có mắt thẩm mĩ cao.

Hai anh em nhìn nhau cười thành tiếng chỉ có Diệu Đức là không hiểu ý đồ của hai đứa nhỏ. Anh đưa xe ra ngoài, sẵn sàng đưa chúng đến quán cafe hai đứa chỉ mà không một chút nghi ngờ.

Trí Thành chọn bàn đủ bốn ghế ngồi. Nó tỏ ra là người lớn khi đi oder nước uống. Cả hai đứa hồi hộp chờ người thứ tư xuất hiện. Trong lúc ấy, Diệu Đình thỉnh thoảng lại liệng ra ngoài cửa ngóng cô. Diệu Đức thấy lạ dò hỏi thì cả hai đứa xua tay lắc đầu:

– Ba chúng ta check in ở quán này đi ba.

Diệu Đình đưa ý kiến rồi mỗi đứa ngồi một bên Diệu Đức, lấy điện thoại ra chụp ảnh cười nói râm ran cả quán. Vừa thấy bóng cô Hương, Diệu Đình ᵭάпҺ bài chuồn trước. Ngay sau đó, Trí Thành cũng tìm cớ ra ngoài không để cô nhìn thấy.

Diệu Đức nhìn hai đứa trẻ lạ lẫm, với gọi lại thì chúng đã tót đi mất dạng. Vừa nhìn thấy cô giáo của Diệu Đình đi vào, anh thoáng lúng túng nhưng không dám gọi vì sợ cô đi cùng bạn. Cô Hương nhìn thấy Diệu Đức thì tiến lại gần, thân thiện chào hỏi:

– Ba Diệu Đình đợi em lâu chưa ạ?

Diệu Đức ngơ người trong thoáng chốc. Anh nhìn ra ngoài thấy bóng dáng hai đứa đang thập thò ra hiệu cho anh ngồi xuống thì đã hiểu tất cả. Anh mỉm cười méo xệch:

– Anh vừa mới đến thôi, cô uống gì ạ?

Diệu Đức gọi nước, ra hiệu cho hai đứa vào nhưng chúng lại lặng lẽ quay lưng bỏ đi.

– Hôm nay hẹn cô thế này không làm phiền cô giáo nghỉ ngơi chứ ạ?

– Dạ không, cuối tuần em cũng rảnh thôi ạ.

Diệu Đức hỏi thăm tình hình học tập của hai đứa. Vì cũng thường xuyên nói chuyện nên cả hai nhanh chóng lấy lại vẻ ʇ⚡︎ự nhiên, hết nói chuyện về bọn trẻ thì lại nói chuyện về công việc hết cả buổi chiều. Anh đưa cô giáo đi ăn tối rồi mới trở về nhà.

Vừa vào nhà, anh đã réo tên hai đứa trẻ:

– Diệu Đình, Trí Thành…hai đứa xuống ngay đây ba hỏi chuyện.

Dù đang trốn tгêภ phòng nhưng nghe ba gọi thì hai đứa nhìn nhau, sợ sệt, lò dò đi xuống.

Bài viết khác

Sống đủ – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

✍️ Thuỷ Miền Trung – Còn không chú? – Hết rồi con, hôm nay đi trễ thì ráng mà chịu nhé. Vừa nói chú vừa dọn dẹp quán hủ tiếu, nhìn tôi cười cười. Tôi là khách quen quán của chú cũng được mấy năm rồi, hầu như tuần nào tôi cũng ăn vài lần, […]

Nhẫn nhịn – Câu chuyện ý nghĩα sâu sắc về cách ứng xử tɾong cuộc sống

Cãi nhαu với chồng vu vơ xong, ông chồng Ьỏ ᵭi nhậu với Ьạn, cô ôm nỗi giận tiếρ tục ɾα Ьán hàng, con thì ᵭi học hết, một mình cô thui thủi sαo mà tủi thế. Có thαnh niên nọ tới dừng xe máy, gọi to: – Cô ơi làm ơn Ьán cho con […]

Chồng mất tôi bán hết nhà cửa đất đai để vào dưỡng lão vì con cái đứa nào cũng tham lam

Chồng mất tôi bán hết nhà cửa đất đai để vào dưỡng lão vì con cái đứa nào cũng tham lam Tính đến thời điểm này, tôi đã vào viện dưỡng lão được mấy tháng rồi. Dù hàng xóm nhiều người vẫn dị nghị νề qυуết định bán hết đấт đai của tôi để vào […]