Lời hứa – Chương 3
– Diệu Đình, con đang làm gì đấy?
Con bé giật mình quay ra mỉm cười, tay thì đã nhanh chóng cất đi tờ giấy đang viết. Anh vờ bước đến giường xếp lại chăn gối để con có thời gian giấu kĩ bức thư đang viết dở. Khi thấy con đã bình tâm lại, anh tiến đến ngồi cạnh xoa đầu con.
– Dạo này con đi học có gì vui kể ba nghe nào?
– Con có chuyện này nhưng ba hứa sẽ thật công bằng lắng nghe cơ.
– Chuyện gì vậy con?
– Hôm trước cô bảo tả về mẹ nhưng con đã viết về ba, ba ạ. Cô phê vào bài là con viết lạc đề. Nhưng con đã không giải thích gì với cô cả.
Anh nhìn con âu yếm, khẽ mỉm cười:
– Vì sao con không nói chuyện với cô?
– Vì cứ nhắc đến mẹ là con thấy buồn. Con làm như vậy là sai ạ? Nếu đi thi đề bài viết về mẹ thì con có nên bịa ra để viết không? Con sẽ thay từ ” bố” bằng mẹ được không ba? Nếu không viết con sẽ bị điểm kém mất.
Hơi bất ngờ, anh cố tìm lời để giải nghĩa cho con:
– Đôi lúc trong cuộc sống có những lời nói dối được chấp nhận thế nhưng ba thấy thật ʇ⚡︎ự hào vì con đã không lựa chọn cách bịa ra để viết. Vậy nhưng con biết sai đề mà lại viết về ba thì cũng không phải là lựa chọn đúng con gáι ạ. Có những thứ không thể thay thế vì dù thay thế vẫn là sai. Cô giáo không sai vì cô không biết về hoàn cảnh nhà mình con ạ.
Diệu Đình chăm chú lắng nghe, dò biểu hiện của con anh nói tiếp:
– Cái ba cần nói ở đây là sự đối mặt con ạ. Sau này trong chương trình học, con sẽ gặp nhiều đề bài mà con chưa biết thì con không thể lấy một đề bài khác thay thế phải không con. Thế nên ba mong con sẽ đọc thêm sách, tìm hiểu qua bạn bè, thầy cô nhé! Còn bây giờ, con có muốn viết lại về mẹ không? Ba sẽ giúp con kể về mẹ nhé!
Con bé hào hứng trở lại, anh lấy ảnh vợ ra kể tỉ mỉ cho con nghe nên chỉ một loáng, con gáι anh đã cho ra sản phẩm viết về mẹ rất hay.
– Ba ơi, con muốn viết ” Dù mẹ đã không còn, mẹ đã đi rất xa nhưng con sẽ luôn nhớ về mẹ qua những gì ba kể. Bài văn này con muốn tặng mẹ, ở tгêภ thiên đường, mẹ hãy yên tâm vì con đã có ba chăm con thay mẹ rồi.” Thế có được không ạ?
Anh gật đầu đồng ý. Diệu Đình nắn nót viết từng chữ để kết thúc bài văn. Con hào hứng đọc lại rồi cẩn thận cất vào cặp để nộp cho cô giáo.
– Thôi con ngủ đi, mai còn đi học sớm nữa.
Anh đứng dậy dọn sách vở giúp con.
– Ba ơi, có cách nào gửi thư cho bà nội không?
Diệu Đức chợt nhớ ra lời bạn anh nói nhưng lòng vẫn còn lăn tăn. Nhìn ánh mắt đầy hi vọng của con, bất giác anh gật đầu.
– Thật không ba, mai ba cho con tiền mua phong bì để con gửi thư cho bà nhé! Thật là tốt quá! Chắc bà sẽ vui lắm.
– Được rồi, con cứ cho vào bì thư rồi để ở hộp thư nhà mình, bác bưu tá sẽ đến lấy gửi đi.
Anh hồi hộp vì đang cố nói dối con, định quay ra khỏi phòng thì con bé lại hỏi:
– Địa chỉ của bà là gì hả ba?
Anh lặng người bối rối chưa biết định nói gì nữa. Ngập ngừng một lát, anh quay lại:
– Con chỉ cần viết tên bà là bác bưu tá sẽ biết thôi. Con ngủ sớm đi nhé!
– Vâng ba, chúc ba ngủ ngon.
Con bé khẽ hát líu lo, có vẻ hôm nay nó rất vui vì đã được giải tỏa tâm trạng kịp thời. Anh bước về phòng, tâm trạng chợt thấy có chút nặng nề, anh sợ một ngày chính anh sẽ không còn đủ dũng khí mạnh mẽ trước mặt con. Rồi con sẽ lớn, làm sao nó xoay xở được những việc của con gáι. Khẽ thở dài, anh ngồi xuống bàn cầm cuốn sách ” cẩm nang con gáι” lên đọc để chuẩn bị sẵn kiến thức dạy con.
*****
– Cậu đọc đi xem tớ viết thế này trả lời con bé được chưa? – Trần Khôi đưa cho Diệu Đức bức thư đã được bắt chước chữ của mẹ anh.
Nhìn bức thư mà anh giật mình, nét chữ quá giống đến anh còn nhận nhầm nữa.
– Sao giờ tớ mới phát hiện ra cậu có tài năng này nhỉ?
Diệu Đức đọc lại bức thư, cẩn thận cho vào phong bao đưa cho Trần Khôi ghi tên con gáι, địa chỉ nhà mình sau đó dán tem và nhờ một nhân viên mang ra bưu điện gửi.
– Cậu nghĩ con bé có phát hiện ra không? – Diệu Đức vẫn còn lăn tăn không yên.
– Cậu yên tâm đi, chúng ta chỉ đang làm con bé vui thôi. Cậu cứ bình thản như không có chuyện gì là được.
Diệu Đức yên tâm hơn, anh trở lại bàn làm việc.
*****
– Ba ơi, con nhận được thư bà gửi rồi. – Con bé chạy ào vào nhà, khuôn mặt hớn hở ҳúc ᵭộпg.
Diệu Đức dừng tay, hồi hộp đến ngồi cạnh để xem phản ứng của con bé khi đọc được thư. Anh lo lắng vì sợ bị phát hiện.
– Ba làm sao vậy?
Anh giật mình thấy con bé hỏi khi mình cứ thấp thỏm.
– À không có gì, ba cũng muốn đọc xem bà viết gì được không?
– Đây là thư của con nên ba không đọc được. Ba dạy con không được tò mò vào việc của người khác còn gì?
Con bé giữ khư khư lá thư trong tay nhất định không cho anh đọc.
– Con nói đúng, nhưng đây là thư của mẹ ba mà.
– Nhưng bà đâu có viết cho ba đâu nên nếu muốn thì ba hãy viết thư cho bà đi. Tối nay con sẽ học bài xong sớm rồi viết thư lại cho bà.
Nó cười, đôi mắt tròn xoe hơi nâu lấp lánh hạnh phúc. Có lẽ sự lừa dối này của anh sẽ được tha thứ. Anh sẽ làm mọi việc chỉ cần nhìn thấy nụ cười của con.
– Con thay quần áo rồi ba cho con nấu cơm cùng được không ạ?
– Ừ, ra đây ba dạy con nấu ăn để khi ba bận con sẽ không bị đói.
– Dạ vâng ạ.
Diệu Đình cầm lá thư vào phòng cất vào chiếc hộp gỗ mà bà nội tặng hồi đi Nhật về. Vừa thay quần áo, nó vừa nghêu ngao hát.
*****
– Hôm nay chúng ta sẽ ăn gì nhỉ? – Trần Khôi giơ khay ϮhịϮ gà lên trước mặt hỏi ý kiến đồng đội.
– Các cậu thích ăn gì thì mua, hôm nay chúng ta sẽ cùng chúc mừng cho Diệu Đình đã thi đỗ vào trường chuyên của thành phố. – Diệu Đức nói giọng đầy ʇ⚡︎ự hào.
– Vậy thì chúng ta có nên uống ɾượu không nhỉ? Em sẽ chọn ɾượu nhé! – Chí Hùng hào hứng tiếp lời.
Tiếng chuông điện thoại của Diệu Đình gọi tới, Diệu Đức mỉm cười nghe máy:
– Con gáι, cần ba mua gì không?
– Ba ơi…huhu – Diệu Đình khóc nức nở trong điện thoại.
– Sao vậy con, bình tĩnh nói cho ba xem có chuyện gì? – Diệu Đức trấn an con.
Chí Hùng và Trần Khôi đều khựng lại, tai áp vào điện thoại.
– Ba ơi, con…
– Làm sao? – Ba ông bố đồng thanh.
– Hình như con dậy thì rồi, con có ɱ.á.-ύ…huhu.
Cả ba thở phào nhẹ nhõm, Diệu Đức trấn an con:
– Bình tĩnh nhé! Ba sẽ mua đồ về cho con, con vào tắm rửa sạch đi nhé!
Anh tắt điện thoại, mặt dài ra nhìn hai đồng đội.
– Bây giờ mua loại nào các cậu?
Cả ba nhìn nhau lắc đầu, Chí Hùng đăm chiêu:
– Sao con bé dậy thì sớm nhỉ? Để e gọi cho người yêu em hỏi nên mua loại nào?
Chí Hùng gọi cho bạn gáι, hai người còn lại hồi hộp chờ được tư vấn. Sau hồi chuông dài thì cũng có người nghe điện thoại:
– Em à! Em ra chỗ không có ai nói chuyện nhé!
– Có chuyện gì mà anh nghiêm trọng vậy, có một mình em đang ở đây thôi.
Chí Hùng nhìn hai anh, giọng thì thầm nhỏ nhất có thể:
– Anh muốn mua ɓă.ռ.ɠ ѵ.ệ ꜱı.ռɦ thì nên mua loại nào dùng tốt?
– Anh điên à! Anh định mua cho ai? Anh yêu em lâu vậy rồi mà đã bao giờ anh mua cho em đâu. Anh được lắm, chia tay đi.
Chưa kịp để anh giải thích thì điện thoại đã là tiếng tút dài. Ba người nhìn nhau không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
– Phụ nữ đúng là toàn sư ʇ⚡︎ử cái thật. Chưa gì đã làm toáng lên rồi. – Chí Hùng kêu than
– Bây giờ làm sao đây? – Trần Khôi ngó mặt hai đồng đội cũng đang ngơ ngác.
– Hay mình cứ đến quầy xong mua đại đi, loại nào đắt tiền thì mua. – Diệu Đức đưa ý kiến.
– Không còn cách nào khác đâu. Mai hai anh đi theo em đi giải thích cho Huệ Phương hiểu đấy nhé!
– Được rồi, đi thôi. Mà cái quầy bán thứ đó ở chỗ nào vậy? – Trần Khôi ngó nghiêng.
– Cứ đi quanh siêu thị đi sẽ thấy. Mọi lần đi siêu thị tớ vẫn thấy mà.
Cả ba đẩy xe đi tìm chỗ bán, đã nhìn thấy nhưng cả ba lại ngại ngùng vì xung quanh toàn các bà, các mẹ, các chị cả. Đợi vắng người, ba người đàn ông mới bước đến:
– Sao có mỗi ɓă.ռ.ɠ ѵ.ệ ꜱı.ռɦ thôi mà cả đống loại thế này nhỉ? – Trần Khôi cầm lên một gói kotex đọc.
– Biết lấy loại nào bây giờ nhỉ? – Diệu Đức cầm lên một loại khác. – Sao cái này nhỏ xíu vậy?
Chí Hùng cười như được mùa:
– Hai anh ơi, nó có kích cỡ và dùng theo thời điểm đấy.
– Nhưng biết là nó được dùng lúc nào được. Chú chỉ được võ mồm thôi, nếu biết thì chọn đi.
– Em nghe bạn gáι nói thôi chứ có biết đâu. – cậu ngưng cười, nhìn chằm chằm vào kệ để ɓă.ռ.ɠ ѵ.ệ ꜱı.ռɦ trước mặt mà cũng hoa cả mắt.
– Chú đưa số của Huệ Phương đây, anh gọi lại cho cô ấy hỏi. – Diệu Đức đưa ra sáng kiến.
Chí Hùng đọc số cho Diệu Đức gọi. May mắn là Huệ Phương bắt máy ngay:
– Phương à, anh Đức sếp của Hùng.
– Vâng ạ, em chào anh, anh Hùng nhờ anh gọi cho em ạ?
– Không, anh có việc muốn nhờ cô tư vấn thôi.
– Vâng vậy anh hỏi đi ạ.
– Con gáι anh, cháu nó dậy thì nên bây giờ anh muốn mua ɓă.ռ.ɠ ѵ.ệ ꜱı.ռɦ cho cháu mà không biết mua loại nào nên muốn nhờ cô chỉ giáo.
– À, vậy là anh Hùng…
– Ừ, nó hỏi hộ anh đấy.
– Anh bảo anh Hùng gọi hình đi, các anh đến chỗ quầy bán đi rồi em chỉ cho ạ.
Tắt điện thoại, Chí Hùng gọi lại mở hình ảnh cho Huệ Phương nhìn, được hướng dẫn nên ba người nhanh chóng chọn xong cho Diệu Đình.
– Huệ Phương à, cô có thể qua nhà tôi ăn tối và giúp cháu một chút được không? Nói thật là chúng tôi không biết hướng dẫn con bé thế nào cả?
– Dạ vâng ạ, lát xong việc em qua ạ. Rất vui khi được anh tin tưởng ạ. – Huệ Phương lễ phép.
– Lát anh đón em nhé! – Chí Hùng vui ra mặt.
Anh tắt điện thoại, nhìn vào giỏ đã thấy hai đồng chí lấy đến tá ɓă.ռ.ɠ ѵ.ệ ꜱı.ռɦ những loại Huệ Phương tư vấn.
– Các anh mua làm gì mà nhiều thế?
– Mua cho Diệu Đình, một gói bé tý thế này phải bằng này mới đủ chứ?
– Em lạy hai anh, trả lại mau, lấy mỗi loại 2 gói là đủ rồi. Các anh không đọc số lượng của mỗi loại à!
Hai anh già ngớ người nhìn nhau nhưng vẫn không trả lại. Mấy người phụ nữ xunh quanh tò mò che miệng cười. Ba người đàn ông nhìn nhau rồi nhanh chóng kéo nhau ra thanh toán. Đến nhân viên thanh toán cũng mỉm cười khi thấy đống ɓă.ռ.ɠ ѵ.ệ ꜱı.ռɦ ở giỏ xe:
– Đàn ông tâm lí bây giờ thật hiếm. Vợ các anh thật có số hưởng ạ.
Chí Hùng đang định giải thích nhưng bị Trần khôi lôi ra ngoài trước.
Tгêภ đường về nhắc đến chuyện ở siêu thị họ lại nhìn nhau cười. Kể ra làm bố của những cô con gáι đôi khi cũng dở khóc dở cười thật.
*****
– Đội trưởng, lửa cháy to quá phải lên phương án khác không ạ?
– Có những ai đang trong ấy rồi. – Diệu Đức hét lên.
– Mấy anh em vừa ra đây rồi chỉ còn anh Trần Khôi và đội phó thôi anh.
– Tiếp tục xả nước đi, gọi đội hỗ trợ khẩn cấp. Kiếm tra người bên trong rồi gọi hai người bọn họ ra ngoài ngay.
– Vâng sếp.
Lửa vẫn cháy ngút trời, vì công ty này sản xuất vải nên dường như lửa cứ càng lúc càng được tiếp sức thì phải. Cả đội hùng hục cả nửa giờ rồi mà đám cháy không thuyên giảm. Công nhân đã được hỗ trợ di chuyển ra ngoài:
– Đội trưởng, Trần Khôi bị cột thép đè lên người, yêu cầu hỗ trợ gấp.
– Hai người đang vị trí nào? Nói mau lên.
Đáp lại chỉ là tiếng rè kéo dài, mắt cay xè vì khói, mắt đỏ ngầu, khuôn mặt đã nhuộm đen, Diệu Đức hạ lệnh:
– Tôi sẽ vào trong, mọi người vẫn tiếp tục nhiệm vụ. Ai có phát hiện gì báo cáo lại ngay.
Chí Hùng lao đến:
– Lửa đang cháy to khiến cột xà đang đổ пguγ Һιểм lắm, anh không vào được đâu.
– Cậu ở ngoài chỉ đạo anh em. Nếu chúng tôi không trở ra thì hãy chăm sóc hai đứa trẻ nhé!
Mặc đồng đội ngăn cản, Diệu Đức lấy khăn ướt và mang đồ bảo hộ đi vào trong. Anh lần theo tín hiệu yếu ớt từ bên trong, cháy xưởng vải nên khói càng đặc quánh:
– Trần Khôi, Trung Tín hai người ở đâu?
– Đội trưởng, giúp em với. – Trung Tín đang loay hoay để kéo Trần Khôi ra khỏi cái máng xà vừa sập.
Diệu Đức phi nhanh đến, hai người dùng hết sức nâng xà lên nhưng không được. Anh lôi được thanh sắt đã bị hun nóng ra, tay bỏng rát. Cởi chiếc áo bên ngoài buộc vào thanh sắt để làm đòn bẩy. Hai người lại thử một lần nữa. Cuối cùng xà ngang đã chịu ngẩng lên hở ra một đoạn đủ để kéo Trần Khôi ra ngoài. Tay phồng rộp lên vì bỏng nhưng Diệu Đức mặc kệ vì bạn anh đã không biết gì nữa rồi.
– Trần Khôi, cậu cố lên, mở mắt ra đi nào. – Anh gào lên, kéo bạn ngồi dậy. Trung Tín đặt Trần Khôi lên lưng đội trưởng rồi tìm cách ra ngoài.
Sau hơn 3h đám cháy mới được dập tắt nhưng toàn bộ xưởng cháy rụi thành đống tro tàn, công nhân ngồi la liệt bên ngoài khuôn mặt vẫn bần thần hσảпg hốϮ. Cả đội phòng cháy mặt mũi đen thui đi kiểm tra lại mọi thứ xung quanh trước khi rời đi. Tiếng xe cấp cứu, xe cα̉пh sάϮ và xe cứu hỏa thi nhau kêu chói tai. Tiếng thở dài của những người may mắn thoát án ʇ⚡︎ử, tiếng khóc thút thít của chủ doanh nghiệp.
Sau khi đã kiểm tra cẩn thận xong, Diệu Đức lệnh cho toàn đội lên xe về trụ sở. Cả đội lặng thinh, ai cũng mệt nhưng khuôn mặt thì lộ rõ vẻ lo lắng không nguôi:
– Đội trưởng, Ьệпh viện gọi tới. – Trí Kỳ đưa máy cho Diệu Đức.
Anh nghe máy chỉ thấy nói một câu:
– Tôi biết rồi, anh ấy không có người nhà. Tôi sẽ đến ngay.
Buông điện thoại xuống, cả đội nhìn anh chăm chú. Nhìn mọi người một lượt, những đồng đội vào sinh ra ʇ⚡︎ử cùng anh. Ai nấy đều lấm lem mặt mũi, ai cũng mệt mà anh hiểu họ đều có chung một nỗi lo. Lấy lại vẻ mặt lạnh lùng vốn có của một đội trưởng, anh ra lệnh cho lái xe:
– Đưa chúng tôi đến Ьệпh viện 108 ngay lập tức.
– Anh Khôi sao rồi anh? Anh tỉnh lại rồi à?
Diệu Đức lắc đầu, miệng anh khô khốc không thốt lên lời, nhìn lại các đồng đội, anh nặng nhọc lên tiếng:
– Đồng chí ấy đã hi sinh rồi.