Lấy chồng nhỏ tuổi chương 4
Tôi vội vã đưa tay lên che mặt, khẽ cảm thán trong lòng:
— Ôi mẹ ơi, sao lại là cậu ta chứ.
Tôi còn đang chưa biết xử trí ra sao thì có một giọng nói hốt hoảng cất lên:
— Giám đốc, giám đốc, cậu có sao không, có sao không ạ, cô kia, cô đi đứng kiểu gì vậy hả, mắt mũi cô để tгêภ trời hả, còn không mau lấy giấy lau cho giám đốc, nhanh lên..
Giám đốc, tên biếи ŧɦái,, à không, cậu ta là giám đốc, thôi ૮.ɦ.ế.ƭ tôi rồi, tiêu tôi rồi.
— Cô có nghe tôi nói không?
— Tôi.. tôi…
Làm sao đây..
Tôi thật sự bối rối, những hình ảnh của hôm ở khách sạn như thước phim tua lại rõ mồn một, hôm đó tôi mắng cҺửι cậu ta quá chừng, thật không ngờ cậu ta lại là giám đốc của mình, sao số tôi xui xẻo vậy nè. Thôi được rồi, lỡ rồi, phóng lao thì phải theo lao, tôi rút tay xuống, cố tạo ra một nụ cười thân thiện nhìn ‘’giám đốc’’ mà nói:
— Là tôi không cẩn thận, tôi xin lỗi giám đốc, để tôi lấy khăn lau cho giám đốc nhé.
Trước thiện ý của tôi ai kia không một cảm xúc gì là đồng ý hay là không, chỉ thấy hàng mày rậm kia khẽ nhíu lại rồi hỏi:
— Cô làm gì ở đây?
— Tôi là nhân viên ở đây, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm .
Tôi nghe rõ cái hừ lạnh của cậu ta sau đó là tiếng bước chân mỗi lúc xa dần, khi ngước nhìn theo thì cậu ta đã vào thang máy chuyên dụng dành cho quản lý, tôi cũng thở ra một cái, cầu mong cậu ta không nhỏ mọn mà truy cứu.
Thế nhưng đó là do tôi nghĩ, vừa vào làm một chút quản lý đã nói;
— Cô Dương Nhật Lệ lên phòng giám đốc.
Ôi không phải chứ.
Quản lý thấy tôi chưa đứng lên thì lấy tay gõ gõ xuống bàn mấy cái:
— Cô Lệ cô có nghe tôi gọi không?
— Dạ em có, nhưng giám đốc gọi em có việc gì thế ạ?
— Lên đi rồi biết.
Tôi đành lê lết tấm thân năm mươi ký này từng bước đi về hướng phòng giám đốc, đến căn phòng có để hai chữ giám đốc thì hít một hơi thật sâu, ʇ⚡︎ự trấn an mình là không sao đâu, bất quá thì tôi đền cho cậu ta cái áo khác, cũng đâu phải là chuyện kinh thiên động địa gì đâu chứ.
Tôi gõ cửa, vài giây người bên trong phát ra tiếng nói:
— Vào đi.
Khi tôi bước vào cậu ta đã thay bộ quần áo khác, dựa lưng vào ghế, khuôn mặt rõ ràng là không dễ chịu một chút nào.
— Giám đốc
— Cô năm lần bảy lượt theo dõi tôi rốt cuộc là có mục đích gì?
Tôi ngây người:
— Ý giám đốc là sao ạ ? Tôi chưa hiểu.
— Không cần diễn nữa, nói đi, cô làm việc cho ai.
Trời đất cậu ta bị ngáo à?
— Giám đốc hình như cậu hiểu lầm rồi, tôi không có ý gì cả, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.
Cậu ta cười, nụ cười trào phúng, rõ ràng là không tin những gì tôi đang nói, chiếc ghế cũng đồng thời xoay xoay:
— Đây không phải lần đầu tôi được nghe những lời nói này, nhưng lần đầu tôi thấy bên cô đổi gu. Từ cỏ non nay chuyển thành máy bay à, tiếc là tôi không có hứng làm phi công.
Ai làm ơn có thể giải thích cho tôi biết là cậu ta đang nói cái gì không, cái gì mà máy bay phi công ở đây?
Tôi hỏi:
— giám đốc cậu ổn chứ?
Lần này đến cậu ta nhíu mày, đáy mắt sâu thăm thẳm như vực sâu không đáy, công tâm mà nói cậu ta rất đẹp, từ khuôn mặt đến hình thể, đến cả thần thái cũng làm người đối diện phải hút mắt.
— Giấy tờ tôi đâu?
— À Tôi để ở nhà, ngày mai tôi đem trả cho cậu.
— Tốt nhất là cô nên bỏ cuộc đi, tôi không có hứng với đồ cổ . Ra ngoài đi.
— Ơ.. ????
Tôi nghệt cả mặt ra vì tôi không hiểu hai lần gặp mặt cậu ta đều nói tôi theo dõi cậu ta là sao kia chứ, cậu ta có đẹp thật đấy nhưng nhìn mặt non choẹt thế kia cũng đâu phải gu của tôi mà tôi phải theo với dõi, cậu ta ảo tưởng bản thân quá rồi đấy.
— Cô không hiểu tiếng việt à?
— Giám đốc, tôi nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện rõ ràng, tôi thấy cậu hình như là đang hiểu lầm tôi rồi, chuyện hôm đó là do tôi say quá nên mới vào nhầm phòng của cậu và có lời lẽ ҳúc ρhα̣m đến cậu , cả chuyện lúc trưa tôi làm đổ cà phê lên áo cậu cũng là do tôi bất cẩn, tôi thành thật xin lỗi cậu, tôi chẳng có ý đồ hay theo dõi cậu gì cả, tôi không quen không biết cậu, chẳng có nguyên nhân gì tôi phải hao tâm tốn sức như thế cả, vả lại tôi cậu cũng đâu phải kà mẫu người lý tưởng tôi thích, còn cậu tin không thì tùy, xin phép cậu tôi ra ngoài.
Tôi xoay người định bước ra ngoài thì thấy chiếc áo trắng lúc nãy được tôi tô màu đang nằm tгêภ ghế nên quay lại nói thêm một câu nữa:
— Tôi đem áo này về giặt sạch sẽ cho cậu.
Cậu ta nhìn tôi cứ như sinh vật lạ, khuôn môi nhếch nhẹ lên một cái, tôi cũng chẳng muốn nói nhiều cầm lên đi ra khỏi phòng, cái người gì mà khó hiểu thật sự, mà không được, nếu tôi cầm cái áo này về chỗ làm thì mọi người sẽ hỏi, lúc ấy lại phiền phức ra cho nên tôi đi xuống căn tin xin cái bịch nhỏ rồi nhét vào cái nón bảo hiểm, ok rồi mới an tâm về phòng làm việc, vừa thấy mặt tôi mọi người đã kéo đến hỏi vồn vã:
— Giám đốc gọi cô làm gì vậy?
— Giám đốc đẹp trai lắm đúng không? anh ấy nói gì vậy nói cho chúng tôi biết với?
—…….
–……..
Tôi bị bọn họ bủa vây mãi mới trả lời;
— Không có gì đâu ạ.
Bọn họ không tin tôi nói liền nguýt dài:
— Cô đừng nói xạo, ʇ⚡︎ự dưng không có chuyện gì giám đốc gọi cô làm gì mà lâu như vậy, cô mau khai thật đi, nếu không không yên với bọn tôi đâu, nói thật đi.
— Thật sự là không có gì thật mà, chỉ là lúc trưa tôi vô tình làm đổ ly cà phê lên người giám đốc…
— Cho nên giám đốc mắng cô có phải không? Tôi biết ngay mà, cô già như thế làm sao lọt vào mắt của giám đốc được chứ, các cô cứ làm quá lên, tôi đã bảo rồi mà…
Ai cũng đua nhau hỏi tôi, thì một xấp giấy tờ đặt mạnh xuống bàn của tôi cùng tiếng nói của quản lý;
— Giải tán nhanh cho tôi, còn Cô làm hết số giấy tờ này trong chiều hôm nay, sáng mai phải nộp lên cho cấp tгêภ ký gấp.
Tôi nhìn đống giấy tờ cao quá đầu mà ngơ ngác nhưng do mới vào làm cũng không dám hỏi nhiều, đành “Dạ” một tiếng rồi bắt tay vào làm ngay tức khắc, nhưng trong lòng cũng có thể hiểu ra nguyên nhân vì sao tôi được “trọng thưởng” như vậy.
Chị ngồi cạnh tôi đợi quản lý đi rồi thì hỏi tôi:
— Cô chọc giận chị ta à?
— không, em đâu có làm gì đâu.
–Tôi tên Hương, sau này cứ gọi chị Hương là được.
— Dạ, em tên Lệ, sau này mong chị chỉ dẫn thêm cho em.
— Làm ở đây thì cứ tập trung làm tốt việc của mình là được, ai như nào mặc kệ họ.
Thật ra tôi không hiểu ý của chị Hương lắm nhưng mà chắc phải có nguyên nhân gì chị ấy mới nói như vậy, haizz, thôi làm việc của mình thôi.
Thời gian chầm chậm trôi, còn mười lăm phút nữa là hết giờ mà giấy tờ mới vơi một nửa, chắc là làm không kịp rồi.
— Còn nhiều thế à, hôm nay phòng kinh doanh tăng ca nên có mở đèn, cô chịu khó ở lại làm hết đống này để sáng sớm tôi xem qua rồi đưa lên cấp tгêภ.
— Dạ.
— Nhớ làm cho xong đó.
— Dạ em biết rồi.
Haizzzz..!!
Những cái này không quá khó chỉ là số liệu thì đòi hỏi độ chính ҳάc tuyệt đối nên tôi phải tập trung hết sức, cũng may khi bảo vệ đi vào thông báo sắp tắt đèn thì tôi cũng vừa làm xong việc, đồng hồ cũng điểm sang số 10.
Uể oải ҳάch túi ra lấy xe, tôi ghé bên đường ăn tạm tô bún rồi về phòng trọ tắm rửa rồi hì hục giặt cái áo của tên giám đốc kia, nhưng do từ trưa đến giờ cà phê bám chặt vào nên giặt thế nào vẫn không ra, tôi lấy chai nước tẩy đậm đặc ngâm một lúc, xong xuôi thì nằm dài ra nệm trả lời tin nhắn của Tâm, sau đó ngủ quên lúc nào không biết, đến khi tiếng kèn xe inh ỏi cùng tiếng chuông báo thức vang lên mới thức giấc đi vệ sinh cá nhân, chiếc áo sơ mi cũng dễ dàng được giặt sạch, tôi còn xả hẳn một nắp nước xả vải thơm nồng nàn, không quên đem cái ví với cái áo vest trả lại cho cậu ta.
Tôi tranh thủ đi thật sớm vì sợ mọi người để ý lại nói ra nói vào, cũng may cuối thời tiết dạo này hơi lạnh nên ngoài bảo vệ thì tôi là người đầu tiên có mặt ở công ty, tôi nhét cái ví vào trong túi áo vest rồi cho vào cái túi đặt lên bàn làm việc của cậu ta, nhưng mà tôi thấy hình như không ổn, lỡ như có vấn đề gì thi sao nhỉ, liếc nhìn tất cả ngóc ngách trong phòng, nên đặt ở đâu đây, a thấy rồi, để ở dưới gầm bàn là hợp lý nhỉ, tôi cúi người xuống để đặt thì phát hiện dưới nó còn có một túi vuông vuông khác, miệng túi mở toang, một màu đen ᵭ.ậ..℘ vào mắt tôi, có chút tò mò tôi cầm lên xem thử, là một áo khoác da bóng, khẩu trang và cả mắt kính cùng tông màu, sao những thứ này lại quen thế nhỉ, hình như tôi đã thấy ở đâu rồi, bộ пα̃σ lập tức tua lại, a đúng rồi, tên tình nhân trong khách sạn ngày hôm qua, hắn mặc áo da đeo khẩu trang mang kính, cũng dừng xe ngay cổng công ty, thật không ngờ lại chính là tên giám đốc này, không ngờ hắn lại là loại người phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, lại còn là người hơn tuổi hắn, vậy mà hôm qua còn mạnh miệng nói không có hứng với đồ cổ, không thích lái máy bay, đúng là kinh tởm thật.
— Cô làm gì đó, sao lại ʇ⚡︎ự tiện vào phòng tôi?
Tôi giật mình vì tiếng gọi của cậu ta, còn cậu ta thì nhanh chân tiến tới giật lấy túi đồ tôi đang cầm:
— ai cho cô động vào đồ của tôi, thật là mất lịch sự. Ra ngoài..
— Tôi mất lịch sự cũng không như ai mất liêm sỉ.
— Cô nói cái gì?
— Nói gì thì cậu ʇ⚡︎ự hiểu, áo và ví của cậu đây, cậu kiểm tra lại đi.
Tôi lấy ví ra túi áo vest ra đẩy về phía cậu ta, từ trước giờ tôi ghét nhất là loại người biết người ta có gia đình mà vẫn lao vào phá gia can người khác. Đối với tôi đó là hành động không chấp nhận được.
Thấy cậu ta xem qua không nói gì nên tôi đi ra ngoài, đúng là khuôn mặt đẹp đẽ mà nhân cách thối nát, loại người đó có cho tôi cũng không thèm chứ ở đó mà theo với dõi, đúng là ảo tưởng vớ vẩn.
Tôi làm ở chỗ mới được một tuần thì Đăng và chị Châu tìm đến phòng trọ, chắc là chị về và biết chuyện tôi nghỉ việc nên mới đến đây.
— Anh Chị.
Chị Châu hỏi:
— Sao em lại nghỉ việc, có vấn đề gì sao, hay ai làm em phật lòng?
Tôi rót cho chị Châu và Đăng mỗi người một ly nước rồi nói:
— Dạ không có gì đâu chị, thực ra ước mơ của em vẫn là chuyên ngành thiết kế thời trang, em suy nghĩ kỹ rồi đời người chỉ sống được một lần nên em muốn sống với đam mê của bản thân mình, anh Đăng cũng biết rõ ước mơ của em mà phải không.
— Nhưng em đâu có học chuyên về thiết kế?
— Hiện tại em đang làm bên bộ phận kiểm toán nhưng hằng ngày được thấy và tiếp xúc với rất nhiều mẫu mã đẹp, như vậy cũng thỏa mãn lắm rồi chị.
— Lệ à..
— Chị đừng khuyên em, em đã quyết định rồi sẽ không thay đổi đâu.
Chị Châu thở dài:
— Chị thương em như em gáι ruột nên thật lòng không muốn em nghỉ một chút nào, dù sao ở công ty này chị cũng sẽ bảo vệ em được, ra ngoài ai ЬắϮ пα̣t thì làm sao?
— Em lớn rồi mà chị, chị không định để em có chồng à? Cũng phải va chạm nhiều mới trưởng thành được chứ chị, để còn ρhâп biệt ai tốt ai xấu chứ.
Nói xong tôi nhìn Đăng một cái, đúng là người có tật ắt giật mình, Đăng lảng tránh ánh nhìn của tôi mà quay mặt đi nơi khác, mãi một lúc mới hỏi:
— Thế giờ em làm ở đâu, ổn không, sao không đợi anh về sắp xếp.
Sắp xếp ở đây chắc là anh ta muốn nói đến việc anh ta sẽ tìm công việc mới cho tôi, mà tôi thì không cần. Tôi đáp:
— Em lo được anh chị cứ yên tâm đi, em hai tám tuổi rồi chứ có phải nít lên ba đâu.
Thấy tôi kiên quyết như vậy chị Châu cũng không nói gì thêm về chuyện đó nữa mà đưa cho tôi phần quà to đùng, tôi nói:
— Chị đã tặng em chiếc xe rồi còn gì? Tặng thế này em ngại thật đó.
— Chúng ta là người một nhà em đừng khách sáo, em mặc thử xem có đẹp không.
Dù sao cũng là tấm lòng của chị ấy nên tôi chiều lòng đi vào thay bộ quần áo chị Châu mua cho, là một bộ váy hoa rất đẹp, màu sắc nhã nhặn hợp với tôi lắm, bên trong chiếc túi còn có thêm mấy áo lẻ, quần jean. Tôi thay cái váy ra cho chị Châu xem, mang thêm đôi cao gót nữa, lúc nhìn vào gương cũng cảm thán một chút, đúng là hàng hiệu có khác.
— Đẹp lắm,rất hợp với em đó Lệ, anh xem em đã nói là Lệ hợp với những mẫu như này mà anh không tin. Lệ, em vào thử áo xem sao, áo đó là anh Đăng chọn cho em đó.
–dạ.
Cầm áo lên xem, những chiếc áo thun cổ tròn đơn giản mà ngày xưa tôi hay mặc, vậy là Đăng nghĩ tôi thích những kiểu như vầy sao, tôi nhìn vào gương rồi ʇ⚡︎ự cười một mình, ngày xưa tôi hay mặc những mẫu này không phải tôi thích mà là nó rẻ, lại có thể phối được với nhiều dạng quần nên tôi mua, tôi cũng là con gáι, cũng thích những chiếc váy thướt tha, thích những chân váy tầng tầng nữ tính, nhưng những điều đó hình như chưa một lần Đăng hiểu.
— Lệ ơi xong chưa em?
Mặc chiếc áo vào rồi lại đi ra ngoài, chị Châu lắc nhẹ đầu:
— Đấy em bảo rồi Lệ mặc mẫu này nhìn già lắm anh cứ cãi.
Đăng nói:
— Tại anh thấy Lệ hay mặc như vậy, em thấy già nhưng em ấy thích thì sao.Lệ nói đi, em có thích không?
Tôi nhìn thẳng vào mắt Đăng rồi trả lời:
— từng thích nhưng bây giờ không thích nữa, đâu ai thích mãi một thứ đâu anh, huống hồ nó còn không hợp với mình. Em nói vậy đúng không chị dâu.
Chị Châu cười:
— Đúng rồi, những kiểu này không hợp với em đâu, mặc tạm ở nhà thì được, em cao ráo lại trắng nữa, mặc dạng váy dài như cáiu lúc nãy nhìn sang lắm luôn, à em mới làm tóc đúng không, rất đẹp nhé.
Chị Châu nói vài câu nữa thì đi vào nhà vệ sinh, cάпh cửa vừa chốt lại Đăng lập tức ghé tai tôi:
— Sao điện thoại em anh gọi không được.
— Tôi thay số rồi.
— Cho anh số mới của em.
Tôi cười nhạt:
— Không bao giờ, cũng đừng mơ tôi lấy đồng nào của anh, đến khi anh ૮.ɦ.ế.ƭ anh cũng phải nợ tôi.
— Em đừng được nước làm tới, mau đọc số cho anh.
Tôi câng mặt lên , xem anh ta làm gì được tôi, hai mắt Đăng đỏ ngầu tức tối nhưng khi ấy chị Châu cũng từ nhà vệ sinh đi ra nên anh ta chỉ đành che giấu ánh mắt đó bằng một nụ cười không thể giả tạo hơn:
— Cũng khuya rồi mình về thôi em, mai anh còn có cuộc họp quan trọng.
— Vậy anh chị về, hôm nào rảnh sang nhà chị ăn cơm nhé.
— Dạ.
Tôi đứng ở cửa phòng nhìn họ lên xe rồi quay vào phòng rửa hai ly nước thì có bước chân đi vào, tôi quay mặt nhìn ra thì thấy bác chủ nhà đi vào, tôi hỏi:
— Bác Hai.
— Bác vào nói chuyện với mày một chút được không?
— Dạ bác vào đi ạ.
Tôi định rót cho bác Hai ly nước thì bác ấy ngăn lại:
— Thôi trà nước gì, ngồi xuống đây bác nói cái này.
— Dạ bác nói đi ạ.
Tôi ngồi xuống kế bên bác hai chủ nhà, cũng nhận thấy vẻ mặt nghiêm túc của bác ấy.
— Chuyện mày với thằng Đăng là sao, ʇ⚡︎ự dưng nó cưới vợ là thế nào?
Tôi cúi mặt xuống giống như ai vừa lấy muối sát vào vết thương chưa kịp lành.
–Bọn cháu chia tay rồi ạ!
— Haizz, lúc trước bác đã bảo mày rồi thanh xuân của người phụ nữ có giới hạn, mày cứ lo vun vén cho nó bây giờ nó phụ mày, cứ không phải mình hết lòng với người ta là được đền đáp đâu, cứ thương bản thân mình trước đã con ạ.
— Dạ con biết rồi, con cảm ơn bác.
— Ơn nghĩa gì,cũng là phụ nữ với nhau nên bác thương mày, với lại mày cũng trạc tuổi con gáι bác, nếu nó mà còn sống thì…
Bác hai thở dài một hơi, ánh mắt buồn bã không nói thành lời, còn tôi đã từ rất lâu không còn cảm nhận được hơi ấm của người mẹ nhưng nhìn vào ánh mắt đau lòng đó cũng hiểu được tấm lòng của người làm mẹ bao la như thế nào.
–Bác thấy thương mày quá nên có ý muốn nhận mày làm con gáι nuôi, già rồi trước sau đều vắng lặng, quạnh quẽ lắm Lệ ạ.
TRước đề nghị của bác Hai tôi có hơi bất ngờ, bác ấy tốt với tôi tôi biết, hồi mới lên đây nhiều lúc không có tiền đóng tiền phòng, bác không những không mắng cҺửι mà còn cho tiền mua gạo, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ được làm con gáι bác cả.
— Nếu mày không thích thì thôi bác không ép, nhưng bác thấy mày thiệt thòi quá, bao nhiêu cái khổ cứ đổ lên đầu mày nên bác thương, nếu có gì cứ nói, giúp được bác sẽ giúp.
— Dạ không phải, con sợ,dù sao con cũng chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi, con…
Bác hai ân cần cầm lấy tay tôi, đôi mắt dịu hiền khẽ nói:
— Mày đừng nghĩ như vậy, bác biết mày cũng tám chín năm nay con người mày thế nào biết hiểu rất rõ, bác thương mày lắm Lệ à. Đừng ngại nhé con gáι.
Con gáι! bác ấy vừa gọi tôi là con gáι, hai từ đó sao lại ấm áp đến thế, đến mức nghe xong hai hốc mắt tôi đã đầy nước, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài xuống đôi má nóng hổi, mấp máy mãi mới thành câu:
— Mẹ…mẹ ơi….
— Con gáι, đừng khóc, mẹ đây rồi.
Tôi nép vào lòng bác ấy, nức nở lên một trận, bàn tay bác ấy ve vuốt lên những sợi tóc tôi, dịu dàng gọi tôi là con gáι, tôi hạnh phúc đến nước mắt chảy không ngừng, cái cảm giác hạnh phúc này đã lâu lắm rồi tôi mới tìm lại được.
— Hay là con dọn sang nhà ở với mẹ đi cho có mẹ có con, mẹ con mình nương ʇ⚡︎ựa lẫn nhau.
Tôi mừng lắm vì trong ký ức của tôi hình ảnh của mẹ như thế nào tôi đã không còn nhớ nữa, những lần bị người khác ᵭάпҺ hay ЬắϮ пα̣t tôi đã thèm ʋòпg tay của mẹ biết bao, thèm cái cảm giác được che chở và bảo bọc, bây giờ thì thành hiện thực rồi.
Thế là tôi dọn sang nhà mẹ nuôi ở, lúc dọn đồ mới phát hiện trong ngăn tủ còn vài bộ quần áo của Đăng, tôi nhìn chúng rất lâu rồi quyết định xếp gọn gàng vào cái túi sau đó ném vào sọt rác, dù sao những thứ kia cũng đã là quá khứ, cũng không nên lưu giữ để làm gì chỉ khiến con tιм thêm nhức nhối.
Hôm sau tôi đi làm như bình thường, công việc thì coi như cũng đã quen, ở công ty tôi hay nói chuyện với chị Hương nhất, có gì thắc mắc chị ấy đều tận tình giúp đỡ tôi hết, có điều chị Hương khá ít nói, chị trầm lặng không hay nói như Tâm, nhưng chị ấy rất ϮιпҺ tế, như hôm nay khi tôi vừa ngồi xuống chị ấy đã hỏi:
— Hôm nay có gì vui à?
— hihi sao chị biết?
— trúng số à?
— Không ạ, chỉ là chút việc cá nhân em nhưng đúng là chuyện vui thật chị ạ.
— Ừ nhìn mặt tươi thế kia mà, à bản số liệu hôm qua đã làm xong chưa?
— Gần xong rồi chị, để em làm cho xong luôn.
— Ừ làm cho xong luôn đi, cái đó gấp đấy.
— dạ.
Trả lời chị xong tôi cắm cúi xuống làm cho xong việc, đang làm thì có tiếng nói kèm những bước chân đang đến gần, ngước lên thì thấy quản lý cùng với tên giám đốc đó và vài người nữa đang đi tới, vừa đi vừa nói chuyện với nhau về kế hoạch gì đó, thấy mặt cậu ta là lại nhớ đến vụ ở khách sạn, không thể ngờ sau bộ mặt đẹp đẽ đó là một con người xấu xa đến vậy, càng nghĩ càng thấy ghét. Lúc mà cậu ta đi qua chỗ tôi, tôi ghét đến mức chẳng thèm nhìn, đợi khi họ đi rồi mọi người lập tức bàn tán rôm rả:
— Ôi trời ơi nghe danh đã lâu bây giờ tận mắt thấy mặt giám đốc mới thấy họ không hề nói quá, người gì mà đẹp vậy trời, nhất là cái mũi cao chót vót, môi đỏ hồng nhìn chỉ muốn lao đến mà cắn cho một cái.
Một người lại nói:
— Chưa kể cái dáng ngon vãi đạn luôn, lại thơm nữa, má ơi tui u mê cái nhan sắc đó rồi..nguyện ᴅâпg Һιếп tấm thân trong trắng này..
— thôi đi bà, bà mà trong trắng á, trắng nhất trong vũng sình hả?
— Ơ kệ tôi nha..
Mọi người đua nhau bàn tán nhan sắc cậu ta. tôi thì im thin thít vì người có đẹp đến đâu mà nhân cách như vậy tôi cũng chả thèm.
— Lệ, sao cô không nói gì vậy?
Nghe kêu tên mình tôi mới trả lời:
— Cậu ta không phải mẫu người em thích.
— Cái gì, giám đốc thế mà cô còn chê hả, cô đòi hỏi hơi cao rồi đó.
Tôi đáp:
— Em chỉ cần một người biết đối nhân xử thế, chứ có đẹp có tài mà không có đức em không thích.
— Cô nói vậy là ý gì, ý cô là tôi không có đức hả?