Nỗi niềm của Em – Một người phụ nữ xinh đẹp giỏi giang sẽ làm người đàn ông hoảng sợ

Em ấy có khuôn mặt tròn, da trắng hồng, mịn màng, mắt to nhìn vào là thấy ưng liền vì rất xinh xắn.

Dáng em cũng khoảng 1m6 trở lên, diện đầm và đi guốc vào nhìn rất cuốn hút.

Em có giọng nói từ tốn, nhẹ nhàng khiến cho người nghe cảm nhận em là một cô gái có học và hiền, ngoan..

Đó là tất cả những cảm nhận của tôi mỗi khi gặp em, thời gian đó thỉnh thoảng em ghé nhà tôi để đưa giấy tờ cho ba tôi vì ba là sếp của em.

Rồi một thời gian sau, tôi không thấy em đến nữa, hỏi ba thì ba nói em đã xin nghỉ làm.

 

 

Tình cờ khoảng 7 năm sau tôi gặp lại em ở cổng trường tiểu học khi cả hai cùng đi đón con tan học. Em nhìn thấy tôi trước, mừng rỡ gọi tên tôi, tôi ngoảnh lại và nhận ra em ngay vì em vẫn đẹp như ngày nào, thậm chí hơn xưa vì thêm vẻ mặn mà..

Hai chúng tôi hỏi thăm nhau rối rít. Em khoe em đã có hai bé: một trai, một gái. Tôi hỏi dạo này em làm gì sau khi nghỉ việc chỗ ba tôi thì em bảo em lấy chồng rồi hai vợ chồng em đã mở công ty riêng, em làm giám đốc (vì chồng em vẫn vừa làm chỗ cũ, vừa làm thêm công ty nhà với em).

Tôi trầm trồ khen hai vợ chồng em giỏi quá khi biết tên công ty của em, đó là một công ty khá quen thuộc tại Tp tôi ở.

Em mời tôi khi nào rảnh thì ghé nhà em chơi, tôi nhận lời. Cái hôm đến nhà em là một buổi chiều sau giờ tan tầm, khuôn mặt em nở nụ cười tươi như hoa khi mở cửa cho tôi sau tiếng chuông bấm.

Nhà em gọn gàng, sạch bóng, em tâm sự hai vợ chồng em mua được 4,5 căn tại đó và đang cho thuê, ngoài ra cũng còn nhà riêng và đất đai nơi khác nữa cũng đang cho thuê.

Giữa chừng câu chuyện thì điện thoại của em reo, em cầm máy alo thật ngọt ngào “anh à, anh vể đến đâu rồi, em có mua đồ về nấu mấy món anh thích nè”, đầu dây bên kia nói gì đó rồi em trả lời

“Dạ, vậy đi anh ha, anh đi đường cẩn thận nha, em cúp máy đây”, xong em tắt máy nhìn sang tôi nói “Ông xã em gọi chị ạ”rồi cười, tôi cũng cười, nói “hèn chi mà ngọt như mía í”

Từ đó, thỉnh thoảng chúng tôi lại gặp nhau trò chuyện, một hôm em báo cho tôi em có bé thứ ba (vợ chồng em thích có nhiều con), tôi vui vẻ chúc mừng gia đình em sắp có thêm thành viên mới.

Chúng tôi lại bẵng đi một thời gian không gặp vì em dọn về ở nhà riêng xa chỗ tôi để có bà phụ giúp chăm sóc các con vì bầu em lớn nên hay mệt mỏi. Rồi em sinh thêm một bé trai rất bụ bẫm, đáng yêu và dọn về nơi cũ ở.

Khỏi phải nói tôi ngưỡng mộ em và gia đình em vô cùng vì ở em hội tụ nhiều ưu điểm ít ai có được: ngoan hiền, xinh đẹp, kinh doanh giỏi, khéo chiều chồng lại khéo sinh con.. đời còn gì hơn nữa chứ vì vậy tôi nghĩ em sẽ mãi mãi hạnh phúc…

Ngờ đâu, một hôm tôi gặp em và hoảng hốt khi nhìn thấy gương mặt em tiều tuỵ, hai mắt thâm quầng, hõm sâu…, tôi vội vàng hỏi em thì em nói ít bữa nữa em mời tôi uống cafe để tâm sự.

Hôm sau, hai chiếc ly trên bàn đã cạn từ lúc nào khi câu chuyện của em kết thúc. Tôi nghe mà như không tin vào tai mình khi em nói chồng em cặp bồ, đòi bỏ em để lấy con nhỏ kia.

Tôi hỏi em có biết cô ta là ai không thì em nói: chị ơi cô ta ở dưới quê lên đây bán điện thoại, mới học hết lớp 12, mà em nói thật với chị là nó đen và xấu hơn em chị à.

Nói rồi em khóc, “Chị có biết không?, nhiều đêm ổng đưa nó về căn hộ tầng dưới ngủ với nó, em ở tầng trên không biết gì luôn, chỉ đến khi bảo vệ nói nhỏ vô tai em, em mới biết”.

Tôi lặng người đi với nỗi đau của em: một người phụ nữ xinh đẹp, giỏi giang, gia đình có 2 trai, một gái (như ông bà nói đủ nếp, đủ tẻ) vậy mà chồng cũng đi cặp bồ…

Tôi quay sang muốn nói an ủi em nhưng chưa biết lựa lời ra sao thì em nói tiếp: “ổng về gây với em rồi đòi bán hết nhà cửa, tài sản để chia cho ổng giữ tiền, em nói nhà mình không thiếu tiền còn nhà cửa để đó khi cần cho thuê để đóng học phí cho con học trường quốc tế thì ổng lao vào đánh, đấm em chị à…”

Tôi thảng thốt kêu: “trời đất ơi!” “Sao lại tệ hại đến mức đó cơ chứ”

Bầu không khí trầm lắng, mãi một lúc sau tôi mới nói được vài lời an ủi em:

“Chuyện đã xảy ra rồi em có buồn cũng nên nghĩ đến con, chúng là động lực giúp em vượt qua mọi nỗi buồn, mọi khó khăn để đứng dậy và tiến về phía trước. Kẻ đó nhân cách tồi như vậy thì mất cũng không tiếc em à.

Chị thấy hắn thật ngu dốt mới để mất em. Em hãy dẹp bớt nỗi buồn đi, hãy vì con mà sống cho mạnh khoẻ để làm việc kiếm tiền nuôi chúng….”

Chia tay em về tôi vẫn thẫn thờ về chuyện của em, đêm tôi cũng mất ngủ vì thương em, thương phận đàn bà cay đắng… rồi tự nhiên tôi cũng khóc, khóc cho em, khóc cho mình….!

Ít lâu sau em ra toà, chuyện xong xuôi, tôi và em cũng ngồi tâm sự, nắm tay em tôi nói cố lên, thời gian là liều thuốc chữa lành vết thương, rồi từ từ mọi chuyện sẽ trôi qua thôi!
Sau đó em cũng lo làm ăn, tôi cũng bận rộn với cuộc sống của mình.

Cho đến một ngày sau đó khoảng 2 năm em lại điện cho tôi đi cà phê. Hai chị em tâm sự, động đến chuyện cũ em lại khóc, em nói nhìn người ta có vợ, có chồng hạnh phúc em tủi thân lắm, đi với nhóm hội bạn doanh nhân của em, em cảm giác mình lẻ loi vì thấy họ đầm ấm bên nhau….

Vậy là dù hai năm đã trôi qua, vết thương lòng của em vẫn còn rỉ máu chứ chưa nguôi ngoai…

Em tâm sự, tôi chỉ biết im lặng lắng nghe và động viên vài câu cho em tĩnh tâm chứ không biết phải làm sao cả…

Thời gian lại trôi, cũng lâu rồi tôi chưa gặp lại em vì em rất bận rộn với việc kinh doanh, lúc trong nước, lúc ngoài nước, tôi biết tình hình của em qua mạng xã hội và cũng mừng cho em vì em buồn nhưng không suy sụp, công việc kinh doanh vẫn ổn định.

Hôm nay trời buồn đổ mưa, tôi thấy hình ảnh em trên mạng xã hội, ghi lại những chuyến đi của mình, bỗng nhiên tôi muốn viết câu chuyện về em, người phụ nữ xinh đẹp, giỏi giang, đảm đang cũng có thừa nhưng trắc trở chuyện tình cảm vợ chồng.

Nhìn khuôn mặt tươi tắn của nữ doanh nhân, nhìn nụ cười rạng rỡ sau chiếc nón rộng vành có ai biết em có nỗi niềm riêng cay cay nơi khoé mắt và nỗi đau ngự trong tim…!

Sưu tầm.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *