Lấy Chồng Gay – Chương 23

Chương cuối

Gia Hân nghe vậy liền liếc nhìn Minh Thành cau có gắt lên

-Anh Yêu Hương Thảo. Ok Tôi biết biết từ lâu rồi, cũng hơn 5 năm rồi, có cần thiết anh cứ nhắc lại như vậy không hả?

Minh Thành vẫn kiên nhẫn trước sự khó chịu của cô. Vẫn nói tiếp

-Anh quen Hương Thảo 1 năm thì mẹ anh phát hiện. Mẹ biết cô ấy có giả tâm rất lớn, trong lúc quen anh cô ấy còn quen một người đàn ông khác nữa. Rồi còn cấu kết người trong gia đình anh để trục lợi nên mẹ đã phản đối và tìm đến Hương Thảo, đưa cho Thảo một số tiền ép Thảo rời khỏi anh. Em biết không chẳng những cô ấy không từ chối mà còn đồng ý cái rụp với lời đề nghị của mẹ, Còn hứa chắc chắn với mẹ sẽ không quen anh nửa. Rồi cô ấy đi Nhật, anh cứ nghĩ do mẹ ép cô ấy mới đi, nhưng sau này anh mới biết, cô ấy chỉ lấy cớ đó để chia tay anh thôi. Lý do thật sự là cô ấy đi cùng với người đàn ông khác.

Thành dừng lại, nhắc lại chuyện cũ, Gia Hân thấy anh hơi buồn, nhưng ánh mắt bây giờ chẳng còn lộ ra tia đau lòng như khi trước anh đứng ra bênh vực Hương Thảo nửa. Rồi Thành tiếp tục nói. Vòng tay lại ôm chặt Gia Hân thêm một chút. Còn Gia Hân cô chỉ im lặng lắng nghe

-Sau ngày đó anh không quên được Hương Thảo nên cũng đành giả vờ mình bị đổi giới tính cho mẹ đừng bắt ép anh quen người khác. Một phần anh cũng muốn mẹ anh hối hận vì những việc bà đã làm. Nhưng rồi khi em xuất hiện, em ngang ngạnh,bướng bỉnh nhưng lại rất dễ thương, đó là những gì anh nhìn thấy được ở con người em. Ngày ngày sống cùng, những va chạm ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ ,em khiến anh ʇ⚡︎ự rung động với em nhiều hơn, và tình cảm của anh sớm đã nguội lạnh từ khi em xuất hiện nó đã dần bắt đầu bùng cháy.

Thành nói đến đấy, ʇ⚡︎ự dưng Gia Hân kìm lòng không được rồi lại khóc nức nở. Cô lòng nhớ về những ký ức vụn vỡ kia, những lời nói vô tâm từ nơi Thành dành cho mình, năm năm rồi, năm năm trôi qua nhưng dường như vẫn còn nguyên vẹn không làm sao Gia Hân quên cho được cái ngày cô dứt bỏ tất cả mà ra đi mang theo trong người là giọt ɱ.á.-ύ vừa tượng hình và con tιм đầy rẫy những vết xước.

Giọt nước mắt lại lăn xuống má, Gia Hân nghẹn ngào

–Nhưng cuối cùng tình cảm của anh cũng bằng thừa, nó bùng cháy đến mức nào thì vẫn bị dập tắt không thương tiếc khi Hương Thảo trở lại đúng không?

Thành nghe rõ những lời trách móc. Tim anh thắt lại, rồi thở dài sau đó chậm rãi anh đưa tay lau đi nước mắt tгêภ mặt Gia Hân tiếp tục giải thích

-Khi yêu rồi ai cũng mù quáng cả và anh cũng không ngoại lệ. Với lại lúc ấy ở cạnh nhau, em suốt ngày cãi nhau với anh nên anh không nghĩ sẽ có một ngày chúng ta lại có tình cảm với nhau. Nhưng đến khi em đi rồi, anh mới thấy căn nhà trống vắng hẳn, anh không thấy em nữa, không nghe những lời lẽ đanh đá của em, anh ngày càng thấy trống trải và hụt hẫng..Ngày em đi, cũng là ngày anh phát hiện ra Hương Thảo lừa dối gia đình anh. cô ta giả vờ có thai để hòng muốn mẹ anh chuyển cho cô ấy % cổ phần của công ty nhưng cái hôm em và cô ấy cãi nhau. Anh với mẹ đưa vào Ьệпh viện. Cô ấy vốn đã sắp xếp cho bạn mình chuẩn bị hồ sơ Ьệпh án là bị sảy thai để đổ lỗi cho em và anh sẽ đuổi em ra khỏi nhà, nhưng may mắn bạn cô ấy làm chưa kịp, và mẹ có người quen trong Ьệпh viện nên nhẹ nhờ ông bác sĩ khám cho cô ấy luôn. Lúc này Hương Thảo chạy Ϯộι không kịp và đã bị anh phát hiện. Cả ngày trong Ьệпh viện bị mẹ điều tra cô ấy cứ khóc lóc mãi thế này.

-Bác ơi con xin bác, con lỡ dại, bác tha cho con lần này.

Mẹ giận dữ quát lên

-Thôi câm đi. Tôi cứ nghĩ cô sẽ thay đổi, nhưng không chứng nào tật đó. Một lần tôi tha cho cô nhưng cô không biết hối cải thì lần này cô đừng trách tôi ra tay ᵭộc ác với cô. Cô chờ đi.

-Bác ơi…con xin bác mà bác…

Sau khi phát hiện ra Hương Thảo gian dối, mẹ không làm to chuyện vì sợ làm ầm lên sẽ khiến cho Bác hai và chú tư cảnh giác hơn nên mẹ chọn cách làm âm thầm nhất. Vốn dĩ Hương Thảo là trẻ mồ côi trước đó được chú tư anh đưa về nuôi dưỡng nên sự sắp đặt của mẹ cũng không phiền phức chút nào. Mẹ dùng tiền lần nữa ép cô ta ra nước ngoài sống, nhưng không phải sống sung sướиɠ như lần đi trước mà qua đó lần này Hương Thảo phải làm việc nhà cho người ta bên ấy trong thời hạn mẹ và chủ nhà bên đó đặt ra…Lúc đó vì quá đau khổ khi bị Hương Thảo lừa dối, nên mẹ sắp xếp thế nào anh cũng chẳng quan tâm.

Dừng lại một lúc, Minh Thành khẽ ngồi bật dậy, hai mắt anh đỏ ngầu nhìn sang bé Gấu đang say giấc, rồi tiếp tục câu chuyện.

-Sau việc Hương Thảo được giải quyết, tiếp theo mọi việc dần lộ ra kể từ đó, chú tư và bác hai từ đầu vốn đã bắt tay định thông qua Hương Thảo dụ anh ký giấy mua hàng chục tấn gỗ lậu về công ty rồi chờ ngày tiêu thụ đi nơi khác. Nhưng khi anh nghi ngờ chưa quyết định ký, thì họ đã dám cả gan giả chữ ký của anh, nhờ Hương Thảo ăn cắp cả con dấu của công ty để họ ký giấy thu mua nửa..Có lẽ nếu mọi chuyện diễn ra trót lọt, họ sẽ thành công mà hưởng một số tiền lớn và những tấn gỗ lậu đó bị phát hiện,anh chính là người phải đứng ra chịu trách nhiệm,và có thể sẽ đúng với mục đích của họ sau việc đó họ cũng sẽ lấy lý do đó mà nhấn chìm anh xuống luôn. Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, nhờ lần Hương Thảo vào viện bị phát hiện, thì anh và mẹ cũng gấp rút điều tra những việc làm sai á của chú và bác anh. Trong lúc đó thì hai xe tải vận chuyển gỗ lậu tгêภ đường đi tiêu thụ đã bị kiểm lâm phát hiện.

Câu chuyện đang vào khúc căng thẳng thì đột nhiên Minh Thành ngưng lại, anh thở mạnh, đưa tay lên day day trán. Gia Hân vốn đang tò mò nên cũng liền ngồi bật dậy rồi hỏi ngay

-Rồi sau đó thế nào? anh có bị phạt không? Công ty ra sao rồi anh?

Thấy Gia Hân khẩn trương hỏi. Minh Thành liền khẽ nhìn cô cười. Anh nói

-Nếu có chuyện thì bây giờ anh đã thành ăn mày rồi không có cơ hội ngồi đây kể em nghe đâu.

Gia Hân bĩu môi liếc xéo Minh Thành

-Anh còn giỡn nữa, mọi chuyện thế nào anh kể tiếp cho em nghe coi.

Gia Hân dứt lời. Minh Thành liền nhìn cô thật lâu, trong mắt lộ ra ý cười đã rất đậm. Anh đưa tay nâng lấy cằm cô lên nhìn đối diện anh rồi thấp giọng hỏi

-Bây giờ em mới chịu thay đổi xưng anh em với anh rồi à? không còn anh xưng tôi nữa à?

Gia Hân ngại ngùng quay đi. Cô đỏ mặt nói

-Đúng là chuyện gì anh cũng bắt lỗi được hết. Tôi chỉ lỡ miệng thôi mà? Anh kể tiếp đi. Không kể là tôi đuổi anh ra khỏi phòng đó.

Thấy Gia Hân bị trêu đã ngại tới mức đỏ cả mặt nên Thành ko chọc cô nữa. Anh chủ động đưa tay kéo cô vào lòng anh mà kể tiếp

-Tất nhiên người của công ty do anh quản lý họ gây ra chuyện anh phải đứng ra chịu phạt chứ, nhưng cũng nhờ lần bị kiểm lâm bắt được,điều tra ra tất thảy mọi chuyện sai trái của chú và bác anh nên anh cũng có lý do chính đáng để sa thải hai người đó ra khỏi công ty…Giờ đây thì công ty đã không còn ai có ý đồ thâu tóm nữa. Hai năm nay công ty đã ổn định rồi em.

Gia Hân nghe xong cô hả hê thật sự. Vì dù trước đó cô không biết mặt chú tư ra sao, nhưng bác hai của Thành thì cô đã có dịp gặp qua rồi, nói chung là cô không thể ưa ông ấy được nên Gia Hân chắc chắn chú tư là một phe thì cũng vậy thôi.

-Ủa rồi ông nội anh không nói gì à?

Gia Hân bất ngờ nhớ tới nên hỏi tiếp, Thành chỉ trầm ngâm giây lát sau đó cũng nói cho cô nghe

-Từ khi ba anh mất, họ hất hủi mẹ con anh đi anh đã không ưa gì họ rồi? Anh chỉ về một lần trong năm ngày đám giỗ ba anh thôi nên đối với họ dù ưa hay ko ưa anh anh vẫn không phải sợ. Ở công ty cũng vậy, công ty do ba anh gầy dựng, hai bác chỉ là người làm thuê. Anh vì nể tình nên cho họ làm tới ngày hôm nay đã là nhân nhượng lắm rồi. Chỉ tiết là họ cuối cùng vẫn không biết điều và an phận. Mọi chuyện tác tệ như ngày hôm nay, ông nội muốn bênh cũng không bênh được đâu em. Với lại khi sa thải họ anh cũng đã sòng phẳng tiền bạc lại hết rồi.

Hết chuyện. Gia Hân thở phào. Nghe nói công ty vẫn yên ổn ʇ⚡︎ự dưng Gia Hân nhẹ lòng thay cho Minh Thành. Rồi đột nhiên cô và anh đồng thời im lặng, ngồi ʇ⚡︎ựa vào lòng Minh Thành cảm nhận hơi ấm quen thuộc của người đàn ông lần đầu tiên của mình, Gia Hân cứ mãi nan ρhâп suy nghĩ cho tới khi Gấu con cựa mình đòi sữa,cô mới đẩy Minh Thành ra rồi ngồi bật dậy đi pha sữa cho con…

Đến khi Gia Hân cầm bình sữa đi tới chỗ Gấu. Đã thấy Thành bế Gấu ngồi trong lòng anh,rồi anh mỉm cười,ánh mắt anh nhìn Gấu tỏ vẻ rất yêu thương. Gấu cũng thế, con ngồi im lặng, mắt lim dim nhìn lấy ba mình.

Cũng vì hành động này của anh mà lòng cô lại tiếp tục lăn tăn. Không biết anh đã biết Gấu là con anh chưa,hay anh nghĩ cô ăn ở với người nào khác rồi sinh ra Gấu. Rồi bây giờ cô có nên cho anh nhận lại con hay không? Vì vốn dĩ những chuyện trước đây Minh Thành đối xử tệ với cô thì hôm nay anh không còn đáng mặt cho cô và con nương ʇ⚡︎ựa nữa.

Suy nghĩ mãi trong đầu nhiều khiến đầu Gia Hân đau như búa bổ. Cầm bình sữa tгêภ tay định đi tới cho con uống mà tâm trạng cô cứ lơ lửng đâu đâu.

-Con đói rồi em không định cho con uống sữa à?

Gia Hân giật mình. Cô nhìn chầm chầm Minh Thành cau mày hỏi

-Liên quan gì anh? Con tôi chứ có phải con anh đâu mà anh lại bế thằng bé vậy?

-Em cho con uống sữa đi để con ngủ tiếp. Trời chưa sáng hẳn đâu.

Nói đoạn Minh Thành liền đặt nhẹ bé Gấu nằm xuống rồi anh ʇ⚡︎ự nhiên đi vào phòng tắm Anh lấy đồ Gia Hân đã phơi rồi mặc vào đàng hoàng, Sau đó anh đi, ngó nhìn say sưa đôi môi Gấu đang chúm chím núm bình sữa. Tim anh ᵭ.ậ..℘ mạnh, thâm tình trỗi dậy vô thức anh đi lại ngồi xuống nệm ʋòпg tay ôm lấy Gia Hân. Anh chụm đầu anh sát bên tai cô khẽ nói nhỏ

-Anh đến trễ rồi. Để hai mẹ con vất vả nhiều rồi.

Cả ς.-ơ τ.ɧ.ể Gia Hân rung lên theo từng lời Minh Thành nói, cô xoay người lại, sống mũi cay xòe nhưng vẫn giả vờ làm ngơ hỏi lại

-Anh đang nói gì vậy hả? Mẹ con tôi vất vả thì liên quan gì anh chứ.

Thành cười trừ, nụ cười đau khổ mang theo từng thương nhớ. Vòng tay vẫn ấm, vẫn tiếp tục ôm cô vào lòng,cái ôm siết chặt hơn bao giờ hết.

-Anh biết tất cả mọi chuyện rồi em đừng giấu anh nửa. Ngày hôm đó anh hỏi em có chồng chưa?. Em nói em có rồi,nhưng anh tìm hiểu được những người xung quanh đây họ đã nói rằng em chưa có. Ngày em lên đây em chỉ là người đơn ᵭộc mang theo đứa con nhỏ trong bụng chưa chào đời. Lúc đó anh đã rất kích động, anh ko dám nghỉ em đang mang thai con anh. Anh vừa mừng,vừa lo nhưng chẳng dám đối diện em nửa. Rồi anh về lại Sài Gòn với biết bao nghi vấn trong đầu. Tình cờ ngày hôm qua, mẹ đi lại phòng khám gần nhà khám Ьệпh. Cô bác sĩ sẵn dịp nên kể tất cả mọi chuyện của em lại.

Em biết không, mẹ về tới nhà kể lại từng ćâu từng chữ cho anh nghe. Mẹ còn mắng anh một trận. Rồi mẹ khóc mẹ trách mình vì ngày em rời khỏi, mẹ nghĩ em quá sợ hãï gia đình nên ôm tiền trốn đi nên mẹ đã không cho người tìm em, mẹ nói mẹ nghĩ dù sao gia đình đã gây ra cho em nhiều phiền toái nên dù em có ôm tiền đi thì coi như mẹ cho em làm lại cuộc đời. Nhưng mẹ không ngờ em ra đi là để bảo vệ đứa con trong bụng. Em ra đi vì uất ức bởi anh vô tâm… Mẹ ʇ⚡︎ự trách nhiều lắm. Còn anh nghe xong anh như người điên vậy đó, anh hạnh phúc khi biết mình có con, anh hạnh phúc khi biết em chưa lập gia đình,và anh cũng thấy mình thật sự là một thằng đàn ông tồi khi đã bỏ lỡ em ngày đó. Anh vội vã,gác lại mọi thứ lái xe như điên lên này để tìm em,anh sợ mình chậm một ngày em sẽ biến mất đi lần nữa. Nhưng khi lên đến đây,thấy em vẫn ở đây anh đã rất sung sướиɠ, muốn được chạy tới ôm trọn em vào lòng nhưng cuối cùng anh lại không dám. Anh sợ em nghĩ anh cần con nên mới đến, và chính anh cũng đã từng nghĩ như vậy,nhưng cuối cùng không phải,anh cảm nhận được rất rõ trái tιм anh khi đứng trước em nó đã ᵭ.ậ..℘ rất mạnh.Anh xin lỗi vì anh nhận ra tình cảm mình đối với em quá muộn,nhưng anh vẫn mong em cho anh cơ hội được yêu em ,được gần bên chăm sóc em và con ,để anh được chuộc lại những sai lầm,những sự thờ ơ suốt mấy năm qua được ko em. Gia Hân?

Ngoài trời mưa vẫn đang nặng hạt, trong phòng nước mắt Gia Hân lại ngập bờ mi. Ngày hôm nay
Minh Thành chững chạc hơn nhiều rồi, anh không còn cái tôi trong người suốt ngày gây nhau với cô như ngày xưa nửa rồi. Anh trưởng thành,tuy anh không nói ra những lời ngọt ngào nhưng với cô anh đã chịu nói nhiều. Chịu xin lỗi và hơn hết cô đã tìm thấy được ở anh sự chân thành rồi.

Gia Hân vỡ òa cảm xúc, cô không nói vì cổ họng cứ nghẹn ngào vô thức cô đưa tay ôm lại anh mà nấc lên.

Vốn dĩ cô đã từng có suy nghĩ mạnh mẽ lắm, nói rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho Minh Thành và mấy năm qua cô đã không còn khóc khi nhớ anh nữa nhưng lạ lắm sau mỗi lần gặp lại ở trước mặt anh cô lại yếu đuối đến thương tâm, dòng lệ nơi khóe mắt lại tiếp tục rơi mãi không ngừng…

Có lẽ phụ nữ vốn đã mang trong mình sự yếu đuối. Khi không có ai bên cạnh cô ấy sẽ cố gắng gồng mình lên để đương đầu với mọi khó khăn của cuộc sống. Nhưng đến khi có một người sẵn sàng yêu thương, sẵn sàng ở bên cạnh nguyện chăm sóc cô ấy sẽ sẵn sàng thu mình lại,ngoan ngoãn nép vào người đàn ông của họ để nương ʇ⚡︎ựa đời mình

Và với Gia Hân cũng vậy. Dù những chuyện xảy ra đối với cô không dễ chịu chút nào,nhưng cô lại không còn trách Thành vì lúc đầu đến với nhau là do bản thân cô cần tiền mà bất chấp, yêu Thành cũng là do ʇ⚡︎ự mình cô đơn phương. Nên mọi việc xảy ra, cô đủ can đảm để mà chấp nhận. Không oán trách ai cả. Bởi vậy nếu ngay bây giờ anh nói anh thương cô ,muốn bên cô, bên con dù muộn màng nhưng cô vẫn vui vẻ đồng ý,dù muộn nhưng chỉ cần anh chịu đến là được rồi…

“Mọi chuyện đã hiểu rõ và giải quyết tất thảy mọi khúc mắc và quyết định cho nhau cơ hội để sống cùng nhau. Mọi người cũng đừng trách Gia Hân tại sao lại dễ tha thứ nha. Vì cô dễ tính vậy đó,nên cô mới dễ dàng chịu đựng mọi đau khổ và vẫn vô tư cho đến ngày hôm nay. Và cũng đừng trách Thành vì sau nói thương Gia Hân mà mấy năm mới đi tìm nhé. Vì lần gặp lại nhau giữa họ đó chỉ là tình cờ Thành đi công việc mới gặp lại cô thôi, sau đó anh mới bắt đầu tìm hiểu về cô và sự có mặt của bé Gấu. ”

….
Gia Hân và Thành ở lại Vũng Tàu vùng đất đầy nắng và gió khoảng 1O ngày để hoàn tất thủ tục chuyển trường cho Gấu. Vì lúc Gấu sinh ra không có hộ khẩu tгêภ này, chị chủ quán phở đã thương tình gài hộ khẩu nhập tên Gấu vào nhà chị cho Gấu được đi học. Nên bây giờ muốn đưa Gấu về thành phố cũng phải mất thời gian mà hoàn tất hồ sơ cho con. Và mấy năm qua có lẽ những ân tình cao đẹp đó của chị chủ đã cưu mang mẹ con cô đến suốt đời này Gia Hân vẫn không thể nào quên được.

Kể về Gấu, từ lúc cho hai ba con nhận nhau, như cảm nhận được tình phụ ʇ⚡︎ử, cảm nhận được chung một dòng ɱ.á.-ύ hay sau đó mà dù còn rất nhỏ, nhưng khi Thành bế Gấu,giới thiệu mình là ba của con thì Gấu liền đeo lấy Thành miết luôn. Hai ba con thân tới mức mà Gấu chẳng thèm nhớ tới Gia Hân nửa, nhưng dù sau thấy vậy cô vẫn vui lắm,vui vì bắt đầu từ hôm nay Gấu của cô đã có đầy đủ ba và mẹ, một gia đình thật ý nghĩa để nâng bước cho tương lai của con sau này.

Rồi ngày cuối cùng về thành phố Gia Hân tới quán xin nghỉ làm. Mấy anh chị em ở quán ai cũng ôm nhau khóc..Vì làm chung mấy năm trời nên ít nhiều tình cảm đâu dễ phai nhạt được. Họ chúc cô và bé Gấu về bình an, cô cũng chúc họ lại được nhiều sức khỏe…

Mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, Gia Hân bế con theo Thành về lại Sài Gòn. Bước ra đi trong lòng cô vẫn còn rất luyến tiếc về những kỷ niệm những năm tháng khó khăn nơi Vũng Tàu ngày đó…Ở nơi đó cô được mọi người yêu thương như một gia đình…

.——–

Ngày về, Sài Gòn đón Gia Hân bằng một cơn mưa rất lớn,mưa như muốn trút đi nhưng đau khổ mà cô đã phải chịu đựng để ngày cô về trời lại cao và trong xanh trở lại.

Dừng xe trước nhà, chắc Thành đã thông báo trước nên bà Hà đã đứng cầm ô chờ tận ngoài cổng. Xe vào sân,Thành bế Gấu xuống trước,còn Gia Hân thì bước theo xuống sau.

Gặp lại bà Hà, Gia Hân thoáng bối rối cúi đầu chào bà thì liền lúc đó bà đã rưng rưng nước mắt rồi ôm lấy cô vào lòng, bà nghẹn ngào nói

-Con đi sau không nói,điện thoại cũng chẳng gọi được làm mẹ khóc suốt vì nhớ con đó?

-Con…con xin lỗi mẹ?

-Thôi ổn rồi…con về là mẹ vui rồi…

Cảm giác được người mẹ chồng thương, Gia Hân ҳúc ᵭộпg đến bật khóc, ʇ⚡︎ự nhiên cô chẳng trả lời được mà chỉ biết ôm chầm lấy bà như một lời cảm ơn đối với bà,vì bà đã thương cô.

Những chuỗi ngày trở lại, Gia Hân mới cảm nhận được hạnh phúc là thế nào?

Thành hằng ngày vẫn đi làm, nhưng đúng giờ là anh chạy về ngay để cùng dùng cơm với gia đình,cùng cô chơi đùa và dạy Gấu học. Tất nhjên kể cả chuyện chăn gối của cô và anh ngày càng rất hoà hợp rồi vì càng ngày tình cảm càng đậm sâu hơn sau mấy năm xa cách mà nên chuyện đó cũng không ngoại lệ.

Cũng kể từ ngày Gia Hân trở về được hai năm thì dưới quê báo tin ông nội mất, gia đình cô cũng có về dự đám tang, nhưng do còn mâu thuẫn những ân oán mấy năm trước nên về dưới chẳng ai nhìn mặt ai cả.

Rồi sau đám tang thấy bà nội chỉ có một mình lại sống cô đơn không tình thương với vợ chồng bác hai lại là con riêng. Còn chú tư kể từ ngày rời khỏi công ty ông đã xấu hổ và trốn lên tận Lâm Đồng lập nghiệp đến đám tang ông nội cũng không về được.

.Gia Hân thấy tình hình sợ bà nội sống cô đơn ở quê không ai chăm sóc nên cô bàn với Mẹ chồng và Thành cùng đưa bà lên Sài Gòn luôn. May mắn là mẹ chồng và Thành đồng ý ngay với lời đề nghị của cô. Chỉ có bà nội sợ làm phiền nên ban đầu bà không chịu đi.
Nhưng Gia Hân cố thuyết phục cuối cùng bà cũng đã đồng ý mà theo gia đình cô dọn về thành phố sống.

Cuộc sống phía trước vẫn tiếp diễn. Gia Hân cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc cho mình sau từng ấy năm sống cảnh khốn khổ. Ngày hôm nay cô ôm con vào lòng mỉm cười hạnh phúc nhìn gia đình nhỏ được sum vầy, cô có bà nội và mẹ, Gấu có ba yêu thương. Sau cơn mưa Gia Hân đã thấy trời lại sáng. Bước qua đau thương hạnh phúc đã đón mẹ con cô ở cuối con đường..

…Hết…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *